[Friendly rivalry] Oneshot

tay cậu trong tay tôi



có lẽ là tớ sẽ không viết bộ "precious school 2013" này nữa hoặc là có thể viết nhưng sẽ rất lâu.
nên mình khi nào rảnh thì viết nốt các phần còn lại.
lý do là vì tớ thấy viết bộ này khá flop và ít người ủng hộ hơn trước.
thế nên tớ sẽ quay lại đúng mục đích ban đầu của fic là oneshot.
các bạn có ý tưởng hoặc muốn mình viết oneshot theo thể loại nào thì cmt ạ.
XIN CẢM ƠN ĐÃ LẮNG NGHE Ạ

---

"Nhà", lẽ ra phải là nơi ấm áp nhất để quay về, là mái ấm an toàn, là chốn bình yên. Nhưng với Chung Subin, nó lại là một địa ngục trần gian – không lối thoát.

Căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm, mái tôn mục nát, tường bong tróc, mùi ẩm mốc hòa lẫn với mùi thuốc lá và rượu rẻ tiền. Ba cô là kẻ nghiện ngập có tiếng trong xóm, thường ngồi thừ người trên sàn nhà, tay cầm ly rượu, miệng lầm bầm những lời nguyền rủa với đời, với người, và với chính đứa con gái nhỏ của mình.

Mẹ cô một người đàn bà gầy gò, yếu đuối, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe và dáng người lúc nào cũng cong gập trước mỗi cơn thịnh nộ của chồng. Bà không có sức phản kháng, chỉ có thể quỳ lạy, van xin, ôm con gái vào lòng mà chịu đựng từng cái tát, từng cú đạp trút xuống.

Lên 12 tuổi, Subin nhập viện với chấn thương vùng bụng và gãy xương sườn mà ba cô gây ra. Khi bác sĩ hỏi lý do, cô chỉ cắn môi im lặng.
"Bị té cầu thang," mẹ cô đáp, mắt không dám nhìn thẳng.

Nhiều lần, Subin muốn đứng lên, muốn về những gì mình đang phải chịu đựng. Cô muốn báo cảnh sát, muốn tìm sự giúp đỡ. Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến chuyện đó, hình ảnh mẹ lại hiện lên, với đôi mắt đầy lo sợ, nước mắt lưng tròng van nài cô: "Con đừng làm vậy, nếu con báo cảnh sát, chúng ta sẽ mất tất cả..."

Những lời nói ấy như gông cùm trói buộc trái tim cô, khiến cô không thể bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của đau khổ và sợ hãi. Subin không biết phải làm gì, giữa một bên là nỗi lo lắng cho sự an toàn của mẹ và một bên là nỗi tuyệt vọng của chính bản thân mình.

Một năm sau, mẹ cô ra đi vì ung thư gan. Cô đã khóc, khóc rất nhiều. Người thân duy nhất trong thế giới đen tối đã bỏ cô mà đi. Mọi thứ như vỡ vụn, trút xuống đầu Subin như một cơn lũ quét. Mồ côi mẹ, sống cùng người đàn ông gọi là ba nhưng chỉ đem lại đau đớn. Nợ nần chồng chất, tiền học phí như gánh đá treo cổ. Subin sống bằng việc làm thêm ở quán ăn nhỏ, tối về học bài dưới ánh đèn đường hoặc trong nhà vệ sinh công cộng.

Ở nhà, cô phải chịu đựng bạo lực gia đình, còn ở trường, Subin lại là nạn nhân của đám học sinh khác. Cô như một cái bóng nhạt nhòa giữa đám đông. Bạn bè chế giễu vì sự khác biệt, vì những bộ quần áo cũ kỹ, thậm chí vì... quá giỏi.

Cho đến ngày "cô ấy"xuất hiện.

---

Lee Hyeri
không giống ai cả. Cô là học sinh chuyển trường vào giữa năm học, tóc buộc lửng, áo thì chẳng bao giờ sơ vin, con gấu bông hình chú cún con nhỏ là nơi duy nhất mà cô có thể tựa vào mỗi khi buồn ngủ, nụ cười nửa như khinh đời nửa như chẳng thèm quan tâm. Cô ngồi bàn cuối lớp, thường xuyên ngủ gật, bài kiểm tra lúc thì đứng đầu lớp, lúc thì suýt trượt môn, không ai hiểu nổi con người này. Ai cũng nghĩ cô bất cần đời.

Không ai nghĩ cô đánh đấm giỏi. Và càng không ai ngờ...cô đứng về phía Subin

Hôm đó, khi Subin bị một nhóm con trai ép vào góc lớp, lục cặp, cười cợt, tát nhẹ lên má cô, Hyeri vẫn nằm dài trên bàn, một mắt nhắm một mắt mở. Nhưng khi nghe tiếng cười khẩy và tiếng giày dẫm lên tập vở của Subin, cô bật dậy.

"Ê," Hyeri ngáp ngắn ngáp dài, tay gãi cổ, giọng cô đầy lười biếng, nhưng có một uy lực trong từng từ.

Cả đám lập tức quay lại. Tên cầm đầm dừng lại, mắt nhìn Hyeri như nhìn một kẻ xa lạ, nhưng trong ánh mắt có chút thách thức. "Liên quan chó gì đến mày?"

Hyeri không vội trả lời. Cô bước từng bước, chậm rãi như thể đang đi trong một thế giới chỉ có mình cô. Chân đập xuống đất như muốn chấn động cả lớp học. Cô không nói một lời, chỉ vươn tay ra, nhanh như chớp nhéo tai thằng đứng gần nhất rồi ném mạnh nó qua một bên như ném rác. Nó ngã lăn ra đất, đầu va vào góc bàn, mặt méo mó vì đau đớn.

Hyeri đứng đó, nhìn về phía đám người, mắt lướt qua bọn chúng, không hề tỏ ra sợ hãi. "Đánh hội đồng một đứa hèn vậy?" Giọng cô lạnh như băng nhưng cũng đầy trêu ngươi. "Lũ chúng mày chỉ có thế thôi à."

"Mẹ con chó này!" Một tên, không nhận thức được mình đang đối diện với ai, lao tới túm chặt cổ áo Hyeri, cố gắng dồn cô vào góc. "Để tao đánh cho mày chừa, con ranh!"

Cả lớp im phăng phắc. Ai nấy đều bàn tán, ngấm ngầm cá cược xem Hyeri có đủ sức đánh lại cả đám này không. Nhưng trong không khí ấy, chỉ có tiếng thở dốc của tên này và tiếng gió thổi ngang qua vang lên như đang cảnh báo một cuộc chiến chuẩn bị xảy ra.

Hyeri chỉ nhìn hắn với đôi mắt như cắt qua không gian, rồi một nụ cười khẽ nở trên môi. Cô không nói gì, chỉ ra tay trong một chuyển động nhanh đến mức không ai kịp nhận ra. Chỉ nghe tiếng "rắc" giòn giã của xương gãy, tên kia hét lên một tiếng đau đớn, mặt méo mó vì cơn đau, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Hyeri đẩy mạnh, ngã nhào xuống đất.

"Má đánh chán thế hả." Cô gầm lên, không quá to nhưng cũng đủ để đám kia dè chừng.

Và rồi như một cơn cuồng phong, cả đám xông vào. Chưa kịp nghĩ gì, Hyeri đã lao vào vòng vây, những cú đấm nhanh như chớp. Mỗi cú đấm của cô như trời giáng, mạnh mẽ và chính xác, không một chút do dự. Tên thứ hai định vung tay đấm cô nhưng chỉ gặp không khí. Hyeri né như một bóng ma, cú đá xoay người đầy tính toán của cô đá thẳng vào bụng hắn, khiến hắn khụy xuống.

Tên vừa nãy cô ném qua một bên không biết lựa sức mình, vội vàng lao vào, nhưng Hyeri nhanh như chớp, tay cô quấn lấy tay hắn, rồi bẻ mạnh, làm xương tay hắn kêu răng rắc. Hắn rú lên, không kịp phản ứng đã bị quăng văng ra một bên.

"Mày biết một giấc ngủ quan trọng với tao lắm không hả?" Mắt cô trừng như thể trời gầm. "Vậy mà bị mấy đứa như mày quấy rầy, má chó thật."

Từng đòn đánh của cô như không cho chúng đường sống. Tên tiếp theo bị cô quật mạnh vào bàn, cái đầu hắn đập xuống, âm thanh vang lên như một cái trống bị đánh vào. Cả lớp lúc này không ai dám nhúc nhích, chỉ biết đứng im nhìn cảnh tượng trước mắt. Những tên còn lại không dám làm gì ngoài việc hoảng hốt nhìn cô, chẳng hiểu sao một cô gái lại có thể làm cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Cuối cùng, tên cuối lao vào, nhưng Hyeri chỉ vươn tay một cái, đẩy hắn ra và giơ chân đá vào ngực hắn. Hắn bay thẳng ra xa, ngã ngửa xuống đất, không còn khả năng đứng dậy.

Cả bốn tên nằm sõng soài dưới đất, không thể cử động, thở hổn hển như những con thú bị tóm gọn. Cả lớp im phăng phắc, như thể không tin vào mắt mình. Không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của những kẻ đã mất hết sức lực. Không ai dám ho he, không ai dám động đậy.

Subin đứng đó, tay nắm chặt quai cặp, người cô run lên. Ánh mắt cô không thể rời khỏi Hyeri. Từng giây trôi qua, cô không biết mình đang cảm thấy gì nữa – sợ hãi, ngạc nhiên, hay là một cảm giác gì đó mới mẻ mà cô chưa từng biết đến.

Hyeri đứng dậy, phủi tay một cách bình thản, ánh mắt cô quét qua đám đông rồi dừng lại ở Subin. Cô mỉm cười nhẹ, như thể vừa làm một việc chẳng có gì đặc biệt.

"Được rồi." Cô nói, giọng lạnh nhạt nhưng lại đầy chắc chắn. "Ai còn muốn thử không?" Cả lớp không ai dám đụng vào cô nữa. Ánh mắt cô lại đánh về phía của Subin.

"Làm bạn không?" Hyeri chìa tay ra, mắt nhìn thẳng vào mắt Subin.

Với cách này, cảnh đánh nhau không chỉ gây cấn mà còn có sự phô diễn mạnh mẽ về sức mạnh và khí chất của Hyeri, khiến mọi người trong lớp phải lặng người trước sự dứt khoát và ra tay tàn bạo của cô.

---

Chiều hôm đó, Hyeri bắt gặp Subin đứng dưới mái hiên gần trạm xe bus. Trời lất phất mưa.

"Về cùng đi" Hyeri nói, không chờ cô đồng ý mà đã kéo tay cô bước đi.

Trên đường về, hai người đi cạnh nhau trong im lặng. Mãi một lúc sau, Hyeri mới hỏi:

"Nhà cậu đâu?"

Subin chỉ về phía cuối hẻm.

Hyeri bật cười: "Vậy là hàng xóm rồi. Tôi ở căn số 47, mới chuyển tới hôm qua."

Họ không nói gì thêm. Chân Subin không hiểu sao không nỡ rời khỏi Hyeri mà cùng cô bước về nhà.

Mẹ Hyeri đang quét sân, nhìn thấy Subin thì cười hiền, mời vào uống nước.

"Mẹ tôi hay nấu đồ ăn nhiều lắm, ăn cùng nhé," Hyeri nói, không phải hỏi, là mệnh lệnh.

Subin gật đầu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô được ăn cơm nóng trong một căn nhà không có tiếng chửi rủa.

---

Từ hôm đó, ngày nào Hyeri cũng đợi Subin sau giờ học.

Hyeri dần trở thành bóng râm dịu dàng trong cuộc đời nắng cháy của Subin. Cô luôn xuất hiện vào những lúc Subin tưởng như mình sắp gục ngã. Khi Subin bị bắt nạt trong giờ thể dục vì chạy chậm, có một đứa nhại lại dáng chạy của cô trước mặt cả lớp, Hyeri không nói gì, chỉ cởi giày ném thẳng vào lưng nó.

"Cầm giày lên. Mang lại đây," cô nói, giọng dửng dưng.

Từ lần Hyeri đánh nhau ở lớp, chẳng ai còn dám đụng tới cô nữa. Và cũng kể từ lần giằn mặt này, không đứa nào dám bắt nạt "thế giới nhỏ của Lee Hyeri" nữa.

---

Ở xóm, ba Subin một lần bước qua nhà Hyeri, say khướt và cố tình buông lời xúc phạm mẹ Hyeri. Cô không nói không rằng, chỉ bước ra, tung cú đá vào bụng ông ta, từng cú đấm của cô không chỉ đánh vì ông ta xúc phạm mẹ cô, mà còn là sự trả thù dành cho tuổi thơ tăm tối của Subin mà ông tạo nên, rồi xốc vai ném về cửa nhà.

"Có sợ không?" Hyeri hỏi, mắt vẫn còn ánh giận.

Subin lắc đầu. "Không. Còn mong cậu đập chết đi cũng được."

Hyeri cười mỉm, cô không nói thêm gì. Tay xắn áo lên,nhẹ nhàng bế thẳng Subin đi ra khỏi cổng.

"Đi ăn thôi, tôi đói rồi."

---

Tình cảm đến từ lúc nào, Subin không rõ. Chỉ biết rằng, vào những buổi chiều ngồi bên mái hiên nhà Hyeri, nghe tiếng mẹ cô gọi hai đứa vào ăn cơm, nhìn bóng nắng rơi trên tóc người đối diện, trái tim cô dần yên ổn trở lại.

Hyeri biết tất cả về cô. Biết mẹ cô mất thế nào, biết mỗi học kỳ, Subin phải xoay xở học phí ra sao.

Và chỉ đến khi họ tốt nghiệp cấp 3, một lần Subin tình cờ tìm thấy xấp biên lai học phí lẫn trong đống giấy tờ cũ ở ngăn kéo bàn học của Hyeri, cô mới biết: suốt ba năm qua, chính Hyeri là người âm thầm đóng học phí cho cô.

Không phải tiền của mẹ Hyeri. Là tiền Hyeri làm thêm ở quán ăn, bưng bê, chạy giao hàng và cả dọn kho ban đêm. Cô giấu mọi thứ, chỉ để Subin không phải bỏ học.

"Vì sao không nói với tôi?" Subin hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Hyeri nhún vai, mắt không rời quyển sách đang đọc dở.

"Nói để cậu thấy áy náy à? Cậu cần học, vậy thôi."

"...Tôi nợ cậu nhiều quá..."

"Không nợ gì hết. Tôi muốn làm vậy. Từ lâu rồi."

Năm cả hai đậu vào đại học Hankuk, ba Subin đột ngột qua đời.

Không ai khóc. Subin đứng lặng trước di ảnh, rồi cuối cùng cũng bật khóc. Không vì tiếc thương. Chỉ vì cảm giác trống rỗng, như một mảnh gốc rễ bị nhổ bật ra.

Tối đó, Hyeri đợi cô dưới dốc nhà.

"Tôi không buồn," Subin nói.

"Vậy sao khóc?" Hyeri hỏi.

"Chỉ là... cảm giác không còn ai trong gia đình."

"Cậu còn tôi."

Hyeri kéo cô vào lòng, siết chặt như sợ cô biến mất.

Một chiều đầu đông, Subin cầm tay Hyeri trong thư viện, lần đầu tiên không sợ ánh nhìn của ai.

"Cậu có từng nghĩ... nếu tụi mình gặp nhau sớm hơn?"

Hyeri mỉm cười, kéo cô lại gần, thì thầm:

"Gặp lúc nào không quan trọng. Quan trọng là bây giờ, tay cậu đang ở trong tay tôi."

---

ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
KHÔNG KIỂM TRA CHÍNH TẢ
KHỌP KHUN KHA

Chương trước Chương tiếp
Loading...