[Friendly rivalry] Oneshot
ánh đèn sân khấu
---Sân tập tầng 5 vẫn sáng đèn dù đồng hồ đã qua nửa đêm.Hyeri tháo nắp chai nước, uống một ngụm rồi đứng dựa vào tường, ánh mắt dõi theo cô gái đang tập bước nhảy ở giữa phòng. Mồ hôi nhỏ giọt trên sống lưng Subin, mái tóc dài ướt đẫm, nhưng nàng không dừng lại. Gương mặt lộ rõ mệt mỏi, nhưng ánh mắt ấy vẫn không thay đổi: tập trung, bướng bỉnh, như muốn nói với cả thế giới rằng mình sẽ không bỏ cuộc."Lặp lại đoạn đó lần nữa đi." – Hyeri lên tiếng, giọng đều đều.Subin thở dốc, chống gối:"Chị có cần nghiêm túc như vậy không? Đây là luyện tập, không phải phỏng vấn debut."Hyeri đặt chai nước xuống, bước đến gần. Cô không cao hơn Subin nhiều, nhưng ánh mắt khi nhìn xuống khiến người đối diện vô thức cảm thấy nhỏ lại."Chính vì chưa debut, nên mới phải nghiêm túc." – Hyeri nói khẽ – "Em nghĩ mình sẽ trụ được trong ngành này chỉ nhờ khuôn mặt à?"Subin cười nhạt. Nàng không lùi bước:"Không. Em sẽ trụ được, vì em không ngại đối đầu với những người như chị."Một giây yên lặng. Rồi Hyeri bật cười – lần đầu tiên từ khi Subin vào công ty. Không phải nụ cười dễ chịu, mà là kiểu cười của người đã quen với va chạm, nhưng bất ngờ vì bị chạm trúng một điểm mềm."Tốt. Vậy thì đừng để thua, mất công em khóc tôi lại phải dỗ."---Buổi tối thứ sáu, phòng tập vắng tanh vì team khác đã về hết. Chỉ còn Hyeri và Subin. Bản phối đặc biệt cho vòng thi sắp tới đang phát ra từ loa – tiết tấu chậm đầu rồi tăng dần, yêu cầu cả giọng hát lẫn tương tác sân khấu phải đồng đều.Subin lặp lại động tác nâng tay, nhưng lần thứ năm vẫn sai nhịp. Nàng gắt nhẹ:"Sao mãi vẫn sai thế này."Hyeri đứng ở góc, mắt dán chặt vào nàng. Môi khẽ cong lên vì sự dễ thương khi gắt gỏng của nàng."Đừng vung tay như thể đang đập muỗi." – Hyeri thản nhiên nói, không nhìn cô.Subin quay sang lườm chị: "Chị thử làm cho đúng đi."Hyeri không nói gì. Cô đi tới, đứng sau lưng Subin, đặt tay lên cổ tay nàng và kéo nhẹ để chỉnh động tác. Khoảng cách giữa hai người bỗng dưng sát hơn mức cần thiết. Subin khựng lại. Mùi hương dịu nhẹ từ áo hoodie Hyeri phảng phất quanh cổ nàng – không phải nước hoa, mà là mùi gì đó rất người, rất thật."Đừng cứng đơ thế." – Hyeri nói nhỏ. Giọng không còn sắc như mọi khi – mà khẽ khàng, gần như... dịu dàng.Subin nuốt nước bọt. "Em... em không quen kiểu gần thế này."Hyeri lùi lại nửa bước. "Trên sân khấu, người ta gọi đó là chemistry. Không quen cũng phải quen.""Chị dễ dàng như thế với ai khác à?"Hyeri nhíu mày. Cô im lặng vài giây, rồi đáp: "Không. Đây là lần đầu tôi dạy ai như vậy."Subin nhìn cô. Mắt nàng không còn ánh gai góc ban đầu. Có cái gì đó khựng lại trong tim – vừa ngỡ ngàng, vừa không muốn tin.---Khoảng vài tiếng sau, cả hai cùng ngồi dựa lưng vào gương, thở dốc, uống nước. Không ai nói gì. Căng thẳng đã vơi đi, nhường chỗ cho sự mỏi mệt – và một chút... bình yên."Chị này." – Subin lên tiếng trước."Hửm?""Nếu em bị loại khỏi vòng này... chị có thấy tiếc không?"Hyeri quay sang. Trong ánh đèn phòng tập phản chiếu từ gương, đôi mắt chị lặng như mặt nước."Có. Vì tôi biết em đủ giỏi để đi tiếp. Chỉ là... em không biết mình giỏi thôi."Subin mím môi. Lời nói đó chạm vào đúng góc yếu nhất của nàng. Bao lâu nay, nành vẫn mang cái mác "được ưu ái vì visual"... Nàng cố chứng minh bản thân không chỉ là một cái tên tạm thời trong đội hình, nhưng đôi khi chính nàng cũng không tin vào điều đó."Cảm ơn chị." – Nàng nói khẽ.Hyeri không trả lời. Nhưng cô đưa cho nàng chiếc khăn lau mồ hôi, rồi xoay mặt đi.Ngày nối ngày, lịch trình luyện tập cứ thế cuốn họ đi như một phòng tập không điểm dừng. Không còn ranh giới giữa sáng và tối, chỉ còn tiếng nhạc, tiếng đếm nhịp và những giọt mồ hôi thấm đẫm sàn phòng tập.Trong phòng tập đó đó, Subin dần quên cả mệt mỏi. Bởi mỗi khi nàng sắp gục ngã, luôn có một bàn tay chìa ra, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai."Không sao đâu, làm lại lần nữa nhé. Em làm được mà."Hyeri luôn là người nổi bật nhất trong nhóm. Nhưng cô lại là người đứng sau, lặng lẽ chỉnh từng động tác sai, gợi ý từng nhịp đếm, nhắc Subin uống nước, dặn Subin đừng ăn kiêng quá đà. Như một hậu phương vững chắc – hoặc như một người lặng lẽ yêu ai đó không cần hồi đáp.Và nhờ những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy, Subin tiến bộ nhanh đến mức huấn luyện viên cũng bất ngờ. Nhưng chỉ cô biết, đó không phải chỉ nhờ tài năng, mà nhờ ánh mắt Hyeri luôn nhìn nàng bằng tất cả niềm tin.---Rồi ngày thi vòng loại cũng đã đếnVòng loại thứ ba của chương trình *Stage A* được tổ chức tại hội trường nhà hát trung tâm. Khán giả chật kín. Các trainee đều căng như dây đàn.Subin kéo dây giày lần cuối trước khi lên sân khấu. Nàng nhìn sang Hyeri – vẫn bình tĩnh như mọi khi, gương mặt không cảm xúc, nhưng đôi tay khẽ run khi điều chỉnh mic. Hyeri chưa từng run."Chị sợ à?" – Subin hỏi, nửa thật nửa đùa."Không." – Hyeri đáp, nhưng không nhìn nàng – "Tôi chỉ sợ làm em thất vọng."Subin định nói gì đó thì nhân viên gọi tên họ. Hyeri nắm nhẹ cổ tay Subin, lần đầu tiên chủ động như thế. "Đi thôi."---Bản phối họ chọn là *Something* – không cao trào bùng nổ, không vũ đạo hoành tráng. Chỉ có hai chiếc ghế giữa sân khấu, một cây piano lặng lẽ, và hai người hát đối diện nhau.Từ câu đầu tiên, khán giả đã nín thở.Giọng Hyeri trầm, hơi khàn, mang theo chút kiềm nén. Giọng Subin nhẹ, nhưng ấm, như đổ lên âm sắc kia một chút dịu dàng.Mắt họ chạm nhau ở đoạn điệp khúc. Cái nhìn không nằm trong dàn dựng. Subin mím môi, tay siết chặt micro. Hyeri vẫn nhìn, không né tránh. Câu hát cuối cùng Hyeri cất lên, ánh mắt ấy vẫn không rời Subin dù chỉ một chút.*"Dù ánh đèn tắt, dù sân khấu lặng đi... Em vẫn ở đó, ngay trong ánh nhìn của tôi."*Khi bài hát kết thúc, khán phòng vỡ oà. Đạo diễn đứng bật dậy vỗ tay. Các trainee khác thì lặng người. Vì ai cũng thấy rõ: đó không chỉ là một sân khấu. Đó là một câu chuyện. Và họ là nhân vật chính.---Hai ngày sau, clip hậu trường quay lại cảnh Hyeri chạm tay Subin trước khi bước lên sân khấu bất ngờ lan nhanh. Từ một fancam ngắn, lời đồn bắt đầu:
*"Trainee Hyeri và Subin hẹn hò?"*
*"Công ty để trainee yêu nhau là sao?"*Tối hôm đó, cả hai bị gọi lên phòng quản lý. Ánh đèn huỳnh quang trắng toát. Không ai nói gì đầu tiên."Các em muốn gì?" – quản lý chính hỏi. "Còn muốn debut không?"Subin định mở miệng thì Hyeri lên tiếng trước: "Chúng em không là gì cả.""Vậy đoạn clip đó là gì?""Chỉ là... cảm xúc trên sân khấu chưa dứt thôi." – Hyeri nói dứt khoát – "Nếu cần, em sẽ xin rút khỏi chương trình."Subin quay sang nhìn cô, mắt mở to. Nàng không ngờ Subin lại sẵn sàng làm vậy."Không ai cần em rút cả." – quản lý thở dài – "Nhưng từ giờ, giữ khoảng cách. Không có skinship. Không có nhìn nhau lâu hơn 3 giây trên sân khấu. Rõ chưa?"---Hai tuần sau, Hyeri bị chuyển về team C. Subin vẫn ở team A. Lịch tập lệch nhau. Họ gần như không gặp.Subin ngồi trong phòng tập lúc 1h sáng, nàng nghe lại bản thu âm sân khấu cũ. Từng nốt, từng nhịp, từng hơi thở hòa với giọng Hyeri – mọi thứ vẫn ở đó. Nhưng cô thì không.Nàng mở chat, gõ:
*"Chị ngủ chưa?"*Tin nhắn không gửi.
Subin xóa đi.---Một tuần trước vòng chung kết, các trainee được cho quay clip giới thiệu chung. Subin và Hyeri tình cờ ngồi gần nhau trong phòng chờ.Không ai nói gì.Chỉ là khi Subin đứng dậy lấy nước, Hyeri đi ngang, chạm nhẹ vào khuỷu tay nàng."Đừng run." – giọng cô khẽ khàng – "Em vẫn là người tôi tin nhất để đứng cùng sân khấu."Subin quay đầu. Trong khoảnh khắc đó, mọi giận dỗi, tổn thương, áp lực đều biến mất."Vậy sao không nói gì cả tuần qua?" – nàng hỏi.Hyeri cười nhạt: "Vì tôi sợ... nếu nói, sẽ khó cho em, tôi muốn ôm em lắm rồi.."Subin đỏ mặt. "Chị làm như em không muốn ấy."---
Đoạn này rất hay rồi, nhưng để làm tăng cảm xúc và sự mượt mà, mình sẽ thêm chút chi tiết nhỏ, thay đổi vài từ ngữ cho đoạn kết thêm ấm áp và đậm chất tình cảm hơn. Dưới đây là bản chỉnh sửa với một số điểm mượt mà hơn, và thêm vào một số cảm xúc:---**Trận chung kết của *Stage A* diễn ra đúng ngày Seoul đổ mưa.**
Sân khấu hoành tráng, ánh đèn lấp lánh, khán giả reo hò. Subin đứng trong phòng chờ, siết chặt micro, lòng như thắt lại. Nàng không biết Hyeri đang ở đâu – vì team cô diễn trước, và giờ team nàng đã ở hậu trường. Một tin nhắn đến: *"Tôi để sẵn ô ở sân khấu. Nếu em thắng, dùng nó ra về. Nếu em thua, có tôi chờ."* – người gửi *Lee Hyeri* Subin cười khẽ, nước mắt bỗng dưng rưng rưng. ---Phần công bố kết quả kéo dài như cả thế kỷ. Khi MC đọc tên Subin là người chiến thắng, pháo giấy tung lên trời. Nàng không cười, không phải vì không hạnh phúc, mà vì nàng cảm thấy mình đã chứng minh được năng lực của bản thân trước toàn thể mọi người. Nàng đã thoát được khỏi cái mác "được ưu ái vì visual" của chính mình. Cảm giác tự do, thoát khỏi mọi sự nghi ngờ, cuối cùng cũng đã đến. Nhưng cô biết, để đạt được thành công, có một điều không thể thiếu – đó chính là sự xuất hiện của một người. Ở phía khán đài, có một ánh mắt đang nhìn nàng, ánh mắt đó cười thay phần nàng. ---Khi bước xuống sân khấu, việc đầu tiên Subin làm không phải là giao lưu với các bậc tiền bối. Nàng nhìn ngó xung quanh tìm hình bóng quen thuộc ấy nhưng chẳng thấy đâu. Cảm giác trống vắng lại ùa về, như thể cả thế giới bỗng im lặng. Nàng chạy ra ngoài hội trường, tìm kiếm trong từng ngóc ngách. Chạy qua hành lang, qua dãy đèn led lấp lánh, qua cả đám staff đang bối rối.Cuối cùng, ở phía cửa chính, nàng nhìn thấy Hyeri. Trời đổ mưa nặng hạt. Ánh mắt Hyeri nhìn về phía nàng, nụ cười ấy – không phải nhếch mép, không phải cười gượng gạo, mà là nụ cười mà Subin đã nhớ bao lâu nay. Đơn giản chỉ là cười, vì yêu, vì hạnh phúc.Subin lao đến, không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô, như thể sẽ không bao giờ buông tay."Ô tôi để ở sân khấu, sao không cầm?" – Hyeri vén những lọn tóc ướt đẫm của nàng ra sau."Chị ngốc thật, không lo cho bản thân trước đi à?" – Subin phụng phịu, mặt vùi vào ngực Hyeri, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, dù ngoài kia mưa vẫn rơi.: "chị ướt t thế này, sao nãy không lấy ô mà che?"Hyeri cười nhẹ, vòng tay ôm lấy nàng, siết chặt."Tôi được phép ướt, nhưng em thì không." – Cô cởi áo khoác của mình ra, đội lên đầu Subin. "Không ô đồng nghĩa với việc em thắng rồi đó." – Subin cười, nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng mà đầy ý nghĩa.Hyeri cúi xuống, môi cô và môi Subin khẽ chạm, không vội vã, không hối hả, mà là một nụ hôn dịu dàng như món quà dành cho cả hai. Nụ hôn ấy không chỉ là khoảnh khắc của chiến thắng, mà là của sự kết nối, là lời thầm thì: từ bây giờ, họ sẽ luôn ở bên nhau, bất kể mọi thứ.---
Một thời gian sau.Hyeri debut solo. Subin debut với nhóm mới – nhưng giữa hai người đều có một sợi dây vô hình gắn chặt nhau lại.Lịch trình dày đặc, gần như không trùng nhau. Mỗi người đều có một thế giới riêng, một sân khấu riêng. Nhưng fan nhanh chóng nhận ra: bất kể nhóm Subin biểu diễn ở đâu, Hyeri đều "vô tình" xuất hiện ở buổi biểu diễn ngày hôm đó. Dù là một sân khấu lớn hay chỉ là buổi biểu diễn nhỏ, Hyeri luôn xuất hiện trong những khoảnh khắc ấy, âm thầm nhưng rõ ràng.Subin không nói gì về việc này, nhưng trái tim nàng lại có một chút khẽ rung mỗi khi thấy Hyeri trên khán đài – ánh mắt si tình nhìn về phía "thế giới của mình". Những giây phút đó, nàng như thấy Hyeri luôn ở bên, dù họ chẳng bao giờ cùng chia sẻ sân khấu.---Trong một lần fansign, có một người hỏi Subin:"Chị thích ánh đèn sân khấu chứ?"Subin mỉm cười – nụ cười hiếm hoi, một nụ cười mà ít người thấy được. Đó là nụ cười ấm áp, nhưng cũng đầy sự suy tư."Chị thích, nhưng sẽ thích hơn khi ánh đèn tắt," Subin nói, giọng nhẹ, "mà vẫn có một người đứng chờ mình."Câu nói ấy không chỉ là câu trả lời cho người fan. Đó là câu nói dành cho một người duy nhất, người mà Subin luôn tìm kiếm mỗi khi màn đêm buông xuống.Tình cảm giữa họ "chưa từng bắt đầu, nhưng không thể kết thúc". Dù không công khai, nhưng từng ánh mắt, từng câu nói đều là thật. Cái hôn trong mưa là lời tỏ tình lặng lẽ. Cái ôm sau đêm chung kết là lời thừa nhận.
*"Trainee Hyeri và Subin hẹn hò?"*
*"Công ty để trainee yêu nhau là sao?"*Tối hôm đó, cả hai bị gọi lên phòng quản lý. Ánh đèn huỳnh quang trắng toát. Không ai nói gì đầu tiên."Các em muốn gì?" – quản lý chính hỏi. "Còn muốn debut không?"Subin định mở miệng thì Hyeri lên tiếng trước: "Chúng em không là gì cả.""Vậy đoạn clip đó là gì?""Chỉ là... cảm xúc trên sân khấu chưa dứt thôi." – Hyeri nói dứt khoát – "Nếu cần, em sẽ xin rút khỏi chương trình."Subin quay sang nhìn cô, mắt mở to. Nàng không ngờ Subin lại sẵn sàng làm vậy."Không ai cần em rút cả." – quản lý thở dài – "Nhưng từ giờ, giữ khoảng cách. Không có skinship. Không có nhìn nhau lâu hơn 3 giây trên sân khấu. Rõ chưa?"---Hai tuần sau, Hyeri bị chuyển về team C. Subin vẫn ở team A. Lịch tập lệch nhau. Họ gần như không gặp.Subin ngồi trong phòng tập lúc 1h sáng, nàng nghe lại bản thu âm sân khấu cũ. Từng nốt, từng nhịp, từng hơi thở hòa với giọng Hyeri – mọi thứ vẫn ở đó. Nhưng cô thì không.Nàng mở chat, gõ:
*"Chị ngủ chưa?"*Tin nhắn không gửi.
Subin xóa đi.---Một tuần trước vòng chung kết, các trainee được cho quay clip giới thiệu chung. Subin và Hyeri tình cờ ngồi gần nhau trong phòng chờ.Không ai nói gì.Chỉ là khi Subin đứng dậy lấy nước, Hyeri đi ngang, chạm nhẹ vào khuỷu tay nàng."Đừng run." – giọng cô khẽ khàng – "Em vẫn là người tôi tin nhất để đứng cùng sân khấu."Subin quay đầu. Trong khoảnh khắc đó, mọi giận dỗi, tổn thương, áp lực đều biến mất."Vậy sao không nói gì cả tuần qua?" – nàng hỏi.Hyeri cười nhạt: "Vì tôi sợ... nếu nói, sẽ khó cho em, tôi muốn ôm em lắm rồi.."Subin đỏ mặt. "Chị làm như em không muốn ấy."---
Đoạn này rất hay rồi, nhưng để làm tăng cảm xúc và sự mượt mà, mình sẽ thêm chút chi tiết nhỏ, thay đổi vài từ ngữ cho đoạn kết thêm ấm áp và đậm chất tình cảm hơn. Dưới đây là bản chỉnh sửa với một số điểm mượt mà hơn, và thêm vào một số cảm xúc:---**Trận chung kết của *Stage A* diễn ra đúng ngày Seoul đổ mưa.**
Sân khấu hoành tráng, ánh đèn lấp lánh, khán giả reo hò. Subin đứng trong phòng chờ, siết chặt micro, lòng như thắt lại. Nàng không biết Hyeri đang ở đâu – vì team cô diễn trước, và giờ team nàng đã ở hậu trường. Một tin nhắn đến: *"Tôi để sẵn ô ở sân khấu. Nếu em thắng, dùng nó ra về. Nếu em thua, có tôi chờ."* – người gửi *Lee Hyeri* Subin cười khẽ, nước mắt bỗng dưng rưng rưng. ---Phần công bố kết quả kéo dài như cả thế kỷ. Khi MC đọc tên Subin là người chiến thắng, pháo giấy tung lên trời. Nàng không cười, không phải vì không hạnh phúc, mà vì nàng cảm thấy mình đã chứng minh được năng lực của bản thân trước toàn thể mọi người. Nàng đã thoát được khỏi cái mác "được ưu ái vì visual" của chính mình. Cảm giác tự do, thoát khỏi mọi sự nghi ngờ, cuối cùng cũng đã đến. Nhưng cô biết, để đạt được thành công, có một điều không thể thiếu – đó chính là sự xuất hiện của một người. Ở phía khán đài, có một ánh mắt đang nhìn nàng, ánh mắt đó cười thay phần nàng. ---Khi bước xuống sân khấu, việc đầu tiên Subin làm không phải là giao lưu với các bậc tiền bối. Nàng nhìn ngó xung quanh tìm hình bóng quen thuộc ấy nhưng chẳng thấy đâu. Cảm giác trống vắng lại ùa về, như thể cả thế giới bỗng im lặng. Nàng chạy ra ngoài hội trường, tìm kiếm trong từng ngóc ngách. Chạy qua hành lang, qua dãy đèn led lấp lánh, qua cả đám staff đang bối rối.Cuối cùng, ở phía cửa chính, nàng nhìn thấy Hyeri. Trời đổ mưa nặng hạt. Ánh mắt Hyeri nhìn về phía nàng, nụ cười ấy – không phải nhếch mép, không phải cười gượng gạo, mà là nụ cười mà Subin đã nhớ bao lâu nay. Đơn giản chỉ là cười, vì yêu, vì hạnh phúc.Subin lao đến, không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô, như thể sẽ không bao giờ buông tay."Ô tôi để ở sân khấu, sao không cầm?" – Hyeri vén những lọn tóc ướt đẫm của nàng ra sau."Chị ngốc thật, không lo cho bản thân trước đi à?" – Subin phụng phịu, mặt vùi vào ngực Hyeri, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô, dù ngoài kia mưa vẫn rơi.: "chị ướt t thế này, sao nãy không lấy ô mà che?"Hyeri cười nhẹ, vòng tay ôm lấy nàng, siết chặt."Tôi được phép ướt, nhưng em thì không." – Cô cởi áo khoác của mình ra, đội lên đầu Subin. "Không ô đồng nghĩa với việc em thắng rồi đó." – Subin cười, nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng mà đầy ý nghĩa.Hyeri cúi xuống, môi cô và môi Subin khẽ chạm, không vội vã, không hối hả, mà là một nụ hôn dịu dàng như món quà dành cho cả hai. Nụ hôn ấy không chỉ là khoảnh khắc của chiến thắng, mà là của sự kết nối, là lời thầm thì: từ bây giờ, họ sẽ luôn ở bên nhau, bất kể mọi thứ.---
Một thời gian sau.Hyeri debut solo. Subin debut với nhóm mới – nhưng giữa hai người đều có một sợi dây vô hình gắn chặt nhau lại.Lịch trình dày đặc, gần như không trùng nhau. Mỗi người đều có một thế giới riêng, một sân khấu riêng. Nhưng fan nhanh chóng nhận ra: bất kể nhóm Subin biểu diễn ở đâu, Hyeri đều "vô tình" xuất hiện ở buổi biểu diễn ngày hôm đó. Dù là một sân khấu lớn hay chỉ là buổi biểu diễn nhỏ, Hyeri luôn xuất hiện trong những khoảnh khắc ấy, âm thầm nhưng rõ ràng.Subin không nói gì về việc này, nhưng trái tim nàng lại có một chút khẽ rung mỗi khi thấy Hyeri trên khán đài – ánh mắt si tình nhìn về phía "thế giới của mình". Những giây phút đó, nàng như thấy Hyeri luôn ở bên, dù họ chẳng bao giờ cùng chia sẻ sân khấu.---Trong một lần fansign, có một người hỏi Subin:"Chị thích ánh đèn sân khấu chứ?"Subin mỉm cười – nụ cười hiếm hoi, một nụ cười mà ít người thấy được. Đó là nụ cười ấm áp, nhưng cũng đầy sự suy tư."Chị thích, nhưng sẽ thích hơn khi ánh đèn tắt," Subin nói, giọng nhẹ, "mà vẫn có một người đứng chờ mình."Câu nói ấy không chỉ là câu trả lời cho người fan. Đó là câu nói dành cho một người duy nhất, người mà Subin luôn tìm kiếm mỗi khi màn đêm buông xuống.Tình cảm giữa họ "chưa từng bắt đầu, nhưng không thể kết thúc". Dù không công khai, nhưng từng ánh mắt, từng câu nói đều là thật. Cái hôn trong mưa là lời tỏ tình lặng lẽ. Cái ôm sau đêm chung kết là lời thừa nhận.