[Friendly rivalry] Oneshot

lời chưa nói



---

"Dừng nhé? Lee Hyeri."

Câu hỏi ấy vang lên như một tiếng thét trong đêm. Lạc lõng và vô vọng, như một vết rạn nứt không thể nào hàn gắn.

Hyeri đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Subin, môi mím chặt, nhưng sự bất lực trong ánh mắt không thể giấu nổi. Trong lòng cô, tất cả đã hỗn loạn. Đã bao lần cô tự nhủ sẽ giữ khoảng cách, sẽ không để tình cảm này đi quá xa, nhưng giờ đây, đứng trước người con gái ấy, Hyeri biết, mình không thể quay đầu lại.

Subin đứng giữa căn phòng lạnh lẽo, đôi tay siết chặt, đầu cúi xuống. Nàng không dám nhìn Hyeri. Đã bao lần nàng cảm nhận được tình cảm mà Hyeri dành cho mình, nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã trở nên mơ hồ, nàng không thể đối diện. Nàng không thể tiếp tục sống trong thế giới mà tình yêu của họ cứ mãi giằng xé, đầy mâu thuẫn và đau đớn.

"Em không hiểu... tại sao lại là em?" – Subin cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nàng nghẹn ngào. "Tại sao chị lại yêu em?"

Hyeri bước đến, đứng đối diện với nàng, chỉ cách một sải tay. – "Vì em không như những người khác. Em... khiến tôi muốn bảo vệ, muốn che chở, nhưng cũng khiến tôi đau đớn vì những khoảng cách vô hình giữa chúng ta."

Subin nghẹn ngào: "Nhưng chị không hiểu... tôi không thể yêu chị. Tôi không thể để bản thân mình tiếp tục lún sâu vào tình cảm này. Tôi không thể." Nàng quay mặt đi, ngăn không cho những giọt nước mắt tuôn rơi.

"Em luôn nói vậy, nhưng em không nói được lý do thật sự." – Hyeri bước lại gần hơn, đặt tay lên vai Subin. "Em sợ phải đối diện với tình cảm này, phải không?"

Subin im lặng, không trả lời, chỉ vì nàng biết Hyeri đã nhìn thấu mọi thứ trong nàng. Dù không muốn, nàng cũng không thể dối lòng.

"Đừng yêu em nữa... được không?" – Subin hỏi, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng, như muốn tháo gỡ mọi thứ.

Hyeri lặng im, giọng cô khẽ như thì thầm: "Em không thể yêu tôi, nhưng tôi không thể ngừng yêu em."

Lời nói này như một lời thừa nhận, một sự cam chịu mà Hyeri đã giữ suốt bao lâu qua. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ trong phòng như dừng lại. Không có gì ngoài không khí ngột ngạt của sự thật.

Subin không thể ngừng nghĩ về câu hỏi ấy, về tình yêu mà Hyeri dành cho mình, và cả về nỗi đau khi không thể yêu lại.

"Chị sẽ buông em đi chứ?" – Subin hỏi, giọng nghẹn ngào, đầy mong mỏi như chờ đợi một câu trả lời có thể khiến tất cả vỡ tan.

Hyeri nhìn nàng, ánh mắt đầy tổn thương nhưng không thể che giấu nỗi đau bên trong. – "Nếu em muốn vậy, tôi sẽ buông em... nhưng trái tim tôi sẽ không bao giờ buông được em."

Subin im lặng, môi run run như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra lời. Những gì nàng muốn nói, tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng.

"Tại sao?" – Hyeri cất giọng, mắt nhìn xuống đất, giọng cô như vỡ vụn từng chút một. "Tại sao em lại muốn tôi buông em?"

"Tại vì... em yêu chị rất nhiều," – Subin thì thầm, đôi mắt nàng không dám đối diện với Hyeri, sợ rằng nếu nhìn vào đôi mắt ấy, nàng sẽ không còn đủ can đảm để tiếp tục.

Hyeri ngẩng lên, đôi mắt ngập tràn xót xa: "Vậy... sao em không muốn ở lại? Sao không thể ở bên tôi?"

"Vì... em cũng yêu em mà." – Subin không thể kìm nén được nữa, lời nói bật ra trong sự hỗn loạn của chính mình. "Yêu chị, nhưng cũng yêu chính mình, yêu những điều chưa thể có, những thứ mình không thể thay đổi."

Hyeri chết lặng. Câu nói ấy như một vết dao cứa vào trái tim cô, khiến từng mảnh vỡ của những năm tháng bên nhau cứ thế rơi rụng, không sao ghép lại được. "Bảy năm... cứ thế mà tan biến sao?"

Subin không trả lời. Cái im lặng này nặng nề hơn tất cả những lời nói, vì nàng biết, nàng không thể tiếp tục nói ra những lời mà bản thân đã cảm thấy quá rõ ràng.

Hyeri đứng đó, ánh mắt long lanh, nhưng đã mờ đi vì những giọt nước mắt không thể rơi. Cô không muốn, nhưng có lẽ chính cô cũng biết, đôi khi yêu một người không đủ để giữ người ấy lại bên mình.

Mối tình ấy, giờ đây, đã không còn là câu chuyện của hai người nữa. Chỉ còn lại những vết thương không thể hàn gắn.

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...