[Friendly rivalry] Oneshot
Lần này, đừng buông tay
---
Trời Seoul đổ mưa không báo trước, như thể là cơn giông kéo đến từ ký ức. Subin đứng nép dưới mái hiên, tay cầm ly cà phê giờ đã nguội lạnh, áo sơ mi bị nước tạt ướt một bên. Cô nhìn dòng người hối hả ngoài phố, những chiếc ô được giơ lên, như những bức tường ngăn cách mọi người khỏi cơn mưa. Một cơn mưa chẳng báo trước, giống như những cơn sóng trong lòng cô: không thể kiểm soát, đến rồi đi, để lại sự trống vắng không dễ gì lấp đầy.
Subin thở dài, cảm nhận từng hạt mưa rơi trên tóc, trên vai. Cơn mưa này chẳng khác gì mối tình của cô: đến vội, đi cũng vội, để lại một đứa ướt như chuột lột, không biết trốn vào đâu. Nhưng rồi, cô không cảm nhận được sự ướt át mà mưa mang lại, thay vào đó cô cảm nhận được một chiếc ô đang nghiêng về phía mình.
"Lạnh không?"
Giọng nói ấy vang lên sau lưng, trầm ấm, quen thuộc đến mức sống mũi Subin bỗng cay xè. Cô quay lại, hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy người đó, mọi cảm xúc ùa về.
Hyeri đứng đó, tay cầm ô, áo khoác đen dài phủ đến đầu gối, mùi nước hoa phảng phất. Vẫn ánh mắt ấy, cái nhíu mày khó chịu mỗi khi thấy Subin không tự chăm sóc bản thân. Vẫn là Hyeri – người mà Subin tưởng sẽ không bao giờ gặp lại sau lần chia tay dứt khoát cách đây ba tháng. Hyeri không còn là một người cũ mà là một phần ký ức đau đớn, một phần con tim Subin vẫn còn lưu giữ.
"Chị đến đây làm gì?" – Subin hỏi, giọng hơi run, không phải vì lạnh mà vì cảm giác có gì đó rất khó tả.
Hyeri không trả lời. Chị bước lại gần, che ô cho cả hai, kéo Subin sát vào người. Chị chỉ làm vậy, không cần phải giải thích gì thêm, vì tất cả đã có thể thấy trong những hành động ấy.
"Tôi không biết. Tự dưng thấy trời mưa, tôi nghĩ... chắc em chưa về. Vậy là đi tìm."
Câu nói đơn giản đó khiến Subin đứng lặng. Nước mưa nhỏ từ tóc xuống má, mặn đắng. Không phải vì nước, mà vì lòng. Cảm giác ấy, lại ùa về – không phải sự đau khổ khi phải rời xa mà là nỗi nhớ khắc khoải, nhức nhối.
"Em ổn mà." – Subin cố cười, nhưng lời nói của cô không đủ mạnh mẽ để giấu đi cảm giác yếu đuối đang bao trùm.
"Không, em không ổn." – Hyeri cắt ngang, ánh mắt dịu lại, như nhìn thấu mọi sự giả dối mà Subin tạo ra để bảo vệ chính mình. "Em chỉ giỏi giả vờ thôi."
Subin bặm môi. Một vài giây sau, cô không còn kìm chế được nữa, vùi mặt vào vai Hyeri, nước mắt không cầm được nữa. Cô khóc như thể đó là lần cuối cùng, như thể Hyeri là điểm tựa duy nhất còn lại trên thế giới này.
"Em mệt quá... Em không cố nữa đâu."
Hyeri siết cô chặt hơn, tay vòng qua lưng. Mưa vẫn rơi, nhưng bây giờ, hai người không còn lạnh. Cảm giác ấm áp ấy như xoa dịu mọi vết thương chưa lành, như một lời hứa im lặng giữa họ.
---
Căn hộ nhỏ của Hyeri vẫn như xưa. Ghế sofa còn in dấu của Subin, ly sứ Subin tặng vẫn để lệch trên kệ, và mùi nước hoa quen thuộc – loại mà Subin từng ghét, nhưng giờ lại nhớ da diết. Cái mùi nước hoa ấy, như làn sóng quá khứ ập về, cuốn đi mọi lý trí.
Họ ngồi im trên sofa, ướt sũng, không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở, và khoảng cách cứ rút ngắn dần. Khoảng cách mà Subin từng cố gắng tạo ra, giờ lại trở thành thứ không thể vượt qua. Hyeri nhìn cô, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ im lặng.
"Lẽ ra lúc đó, tôi không nên buông tay em" – Hyeri thì thầm, lời nói nặng trĩu, như chấp nhận một sai lầm không thể sửa chữa. "Tôi nghĩ em sẽ ổn nếu không có tôi, nhưng thực ra tôi mới là người không sống nổi."
Subin nhìn vào mắt chị, và trong ánh mắt ấy, cô nhận ra tất cả. Không cần lời nói thêm, không cần bất kỳ lời hứa nào. Hyeri đã ở lại, và đó là tất cả những gì cô cần.
"Em vẫn yêu chị." – Subin nói – "Chưa bao giờ ngừng."
Hyeri cúi xuống, môi chạm nhẹ lên môi Subin. Không vội vã, không dữ dội – chỉ là một nụ hôn tưởng như đã bị thời gian đánh cắp, giờ được trả lại nguyên vẹn. Đó không phải là một lời hứa, mà là sự cam kết, sự trở lại sau bao tháng ngày xa cách.
Tay chạm vào eo cô gái nhỏ, môi lướt qua cổ, qua vai, áo ướt rơi xuống nền gỗ, làn da ấm dần lên dưới những cái chạm dịu dàng. Không có vội vã, chỉ có hai người yêu nhau bằng cả những gì còn sót lại sau cơn giông. Mọi thứ khác đều trở nên mờ nhạt.
Đêm đó, họ yêu nhau như thể ngày mai sẽ chẳng đến.
---
Sáng hôm sau, Subin tỉnh dậy trong vòng tay quen thuộc. Hyeri đã dậy từ sớm, pha cà phê và nướng bánh. Không khí trong căn hộ như ngập tràn sự yên bình, không còn sự ngột ngạt của những tháng ngày trước.
"Tôi không đáng để em tha thứ, nhưng tôi vẫn ích kỷ muốn nắm tay em lần nữa."
Hyeri nói, đặt một cái hôn lên trán Subin – "Lần này, tôi không buông nữa đâu."
Subin mỉm cười, kéo chị vào hôn một lần nữa, lần này dài hơn, không còn sự phân vân. Họ đã đi qua những cơn bão, và giờ là lúc để bắt đầu một hành trình mới.
Bên ngoài, nắng lên sau cơn mưa.
---
Dạo này bí ý tưởng, ai muốn viết theo kiểu nào thì cmt nhée 💙💛
ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG QUẠU
KHÔNG KIỂM TRA CHÍNH TẢ