[Friendly rivalry] Oneshot
Một đêm, một đời người
**MỘT ĐÊM, MỘT ĐỜI NGƯỜI**
(Slice of life | Bối cảnh vùng quê 1999)---Tối đó trời rét. Gió lùa qua khe cửa sổ gỗ cũ kỹ, vách ván kẽo kẹt như đang rên xiết vì cái lạnh đột ngột tràn về. Trong căn nhà sàn nằm lưng chừng núi, ánh đèn dầu leo lét chao qua chao lại, rọi vào gương mặt còn phảng phất hơi thở thành phố của nàng – Chung Subin.Nàng mới lên đây chưa đầy hai tuần, thực tập sinh ngành Sư phạm được phân công về dạy học ở một điểm trường vùng sâu. Không điện, không sóng, không cả nước nóng để tắm. Nhưng có một người — cô — đã dang tay đón lấy nàng giữa ngút ngàn gió núi.Cô là Lee Hyeri. Trưởng trạm y tế bản, người phụ nữ sống lặng lẽ, ít nói, chẳng ai biết rõ quá khứ. Chỉ biết cô lên vùng này cách đây tám năm, tự xây nhà, tự mở trạm thuốc. Không chồng, không con, không họ hàng. Nhưng bản làng thương cô, bởi bàn tay cô vững vàng cầm kim khâu, cầm dao mổ, lại nhẹ nhàng xoa thuốc cho từng đứa nhỏ.Subin biết đến Hyeri trong một lần lên cơn sốt giữa đêm. Cô là người cõng nàng trên lưng, lội qua ba con suối, vượt qua bùn đất trơn trượt đưa nàng xuống trạm xá. Bàn tay lạnh như thép ấy khi áp vào trán nàng lại dịu dàng lạ lùng. Giọng nói khàn khàn, dứt khoát, từng câu từng chữ, nhưng không một lần mắng mỏ.Đêm đó, nàng mơ thấy mình nép trong lòng ai đó rất ấm.***"Em uống thuốc chưa?" – Hyeri hỏi khi đặt tô cháo nóng hổi lên bàn gỗ ọp ẹp."Dạ rồi... chị nấu à?" – Subin nhìn lên, mũi nàng đỏ ửng vì lạnh."Ừ. Hành tôi hái ở vườn sau. Gừng thì hôm qua lão Sáu đem lên đổi thuốc đau bụng."Subin không đáp. Nàng mím môi, thìa chạm vào miệng cháo, mắt vẫn không rời khuôn mặt người phụ nữ đang lặng lẽ nhóm thêm củi vào bếp.Ánh lửa hắt vào hốc mắt Hyeri làm hiện rõ vết sẹo nhỏ nơi gò má trái – một dấu tích cũ kĩ, chẳng ai dám hỏi nguồn cơn. Nhưng với Subin, đó lại là điểm khiến nàng thấy người kia thật sống động, thật thực."Chị không lạnh à?" – nàng hỏi, rồi thấy mình ngốc. Cô mặc áo len đã sờn vai, không mang vớ, chỉ có đôi dép tổ ong lấm bùn."Lạnh chứ. Nhưng quen rồi. Em ăn đi.""Chị Hyeri này..." – Subin khựng lại."Gì?""Nếu em nói... em thấy chị đẹp, chị có tin không?"Hyeri khựng tay. Cô quay lại nhìn nàng – cô bé thực tập mới hôm nào còn lúng túng hỏi cách nhóm bếp, giờ đang nhìn cô với ánh mắt không giấu nổi điều gì đó xao xác hơn gió mùa."Không cần tin. Tôi nghe là được rồi." – Hyeri đáp khẽ, rồi bước ra ngoài, để mặc Subin ngồi đó, tô cháo nghi ngút khói giữa màn đêm ẩm ướt.***Ngày đầu tuyết xuống sớm, nàng lén mang lên một đôi găng tay len."Cho chị.""Em nên giữ mà dùng. Tôi quen lạnh rồi.""Không. Em muốn tay chị ấm. Lúc chị cầm tay người khác may chỗ rách, em sợ tay chị run."Hyeri lặng thinh. Cô không giỏi nói lời dịu dàng. Nhưng cô đặt bàn tay lạnh buốt vào đôi găng nàng đưa, rồi bảo:"Đừng để mấy lời này lọt ra ngoài. Người ta sẽ nói em hư hỏng."Subin gật đầu. Nhưng nàng không sợ bị nói, chỉ sợ không còn được nói.***Ngày xuân đầu tiên họ cùng lên nương. Subin loạng choạng trượt ngã vì đất bùn trơn, Hyeri quay lại đỡ. Cô nói: "Đi đứng kiểu gì vậy, ngã gãy chân thì ai lo cho học sinh của em?"Subin phụng phịu, nói nhỏ: "Có chị lo."Cô cười lần đầu tiên sau mấy tháng quen nhau.***Họ không hứa hẹn. Không lời yêu. Nhưng mùa nối mùa, đêm nối đêm, hai bóng người bên nhau nơi đầu dốc, giữa những lần phát thuốc, gom củi, đun nước, san sẻ nhau bữa cơm chan nước mắm.Cái nghèo nơi núi không cho họ sự xa xỉ của mộng mơ. Nhưng trong ánh mắt cô nhìn nàng – là tất cả những gì thật lòng nhất.***Cuối cùng, cái tin cũng đến.Thành phố gửi công văn gọi Subin trở về. Có người trên tỉnh khen nàng giỏi, bảo sẽ cho nàng một suất dạy ở trường điểm. Không còn núi non, không còn nhà sàn, không còn cô.Đêm trước ngày rời đi, nàng tìm đến trạm xá. Hyeri đang gấp lại những miếng vải băng trắng, không ngẩng lên."Chị không giữ em lại sao?""Tôi giữ bằng cách nào?""Bằng lời. Một lời thôi, em sẽ ở lại."Hyeri im lặng.Subin bước lại gần. "Chị không cần em sao?""Cần. Nhưng không có quyền.""Em không cần quyền, chỉ cần chị..."Lần đầu tiên, Hyeri ôm lấy nàng. Không cuồng nhiệt. Không nước mắt. Chỉ có nhịp tim lặng lẽ giữa tiếng mưa lộp độp trên mái lá.***Nàng rời đi sáng sớm hôm sau.Không tiễn, không hẹn.Chỉ có một gói vải nhỏ trong túi – bên trong là đôi găng tay len ngày nào, và mảnh giấy gấp làm bốn:> "Mỗi khi em lạnh, hãy nhớ đã từng có người muốn làm tay em ấm cả đời."
Ký gửi
Lee Hyeri.***Năm 2009.Subin đứng giữa sân trường, hàng trăm học sinh xếp hàng chờ buổi lễ khai giảng.Một nữ giáo viên trẻ hỏi: "Chị Subin, tay chị bị lạnh à? Em thấy chị hay đeo găng dù trời nóng."Nàng cười, không trả lời. Mắt nhìn xa về phía núi. Hôm nay cũng có mưa. Nhưng nàng không lạnh.Dù đã mười năm trôi qua, không lá thư nào gửi về, không tin tức nào từ bản. Nhưng nàng vẫn đeo găng tay ấy, như cách giữ lấy một phần đời mình còn bỏ ngỏ.---
Lâu rồi không viết kết OE nay viết trông hơi đớn, sau chương này là nhiều chương SE lắm đây.
(Slice of life | Bối cảnh vùng quê 1999)---Tối đó trời rét. Gió lùa qua khe cửa sổ gỗ cũ kỹ, vách ván kẽo kẹt như đang rên xiết vì cái lạnh đột ngột tràn về. Trong căn nhà sàn nằm lưng chừng núi, ánh đèn dầu leo lét chao qua chao lại, rọi vào gương mặt còn phảng phất hơi thở thành phố của nàng – Chung Subin.Nàng mới lên đây chưa đầy hai tuần, thực tập sinh ngành Sư phạm được phân công về dạy học ở một điểm trường vùng sâu. Không điện, không sóng, không cả nước nóng để tắm. Nhưng có một người — cô — đã dang tay đón lấy nàng giữa ngút ngàn gió núi.Cô là Lee Hyeri. Trưởng trạm y tế bản, người phụ nữ sống lặng lẽ, ít nói, chẳng ai biết rõ quá khứ. Chỉ biết cô lên vùng này cách đây tám năm, tự xây nhà, tự mở trạm thuốc. Không chồng, không con, không họ hàng. Nhưng bản làng thương cô, bởi bàn tay cô vững vàng cầm kim khâu, cầm dao mổ, lại nhẹ nhàng xoa thuốc cho từng đứa nhỏ.Subin biết đến Hyeri trong một lần lên cơn sốt giữa đêm. Cô là người cõng nàng trên lưng, lội qua ba con suối, vượt qua bùn đất trơn trượt đưa nàng xuống trạm xá. Bàn tay lạnh như thép ấy khi áp vào trán nàng lại dịu dàng lạ lùng. Giọng nói khàn khàn, dứt khoát, từng câu từng chữ, nhưng không một lần mắng mỏ.Đêm đó, nàng mơ thấy mình nép trong lòng ai đó rất ấm.***"Em uống thuốc chưa?" – Hyeri hỏi khi đặt tô cháo nóng hổi lên bàn gỗ ọp ẹp."Dạ rồi... chị nấu à?" – Subin nhìn lên, mũi nàng đỏ ửng vì lạnh."Ừ. Hành tôi hái ở vườn sau. Gừng thì hôm qua lão Sáu đem lên đổi thuốc đau bụng."Subin không đáp. Nàng mím môi, thìa chạm vào miệng cháo, mắt vẫn không rời khuôn mặt người phụ nữ đang lặng lẽ nhóm thêm củi vào bếp.Ánh lửa hắt vào hốc mắt Hyeri làm hiện rõ vết sẹo nhỏ nơi gò má trái – một dấu tích cũ kĩ, chẳng ai dám hỏi nguồn cơn. Nhưng với Subin, đó lại là điểm khiến nàng thấy người kia thật sống động, thật thực."Chị không lạnh à?" – nàng hỏi, rồi thấy mình ngốc. Cô mặc áo len đã sờn vai, không mang vớ, chỉ có đôi dép tổ ong lấm bùn."Lạnh chứ. Nhưng quen rồi. Em ăn đi.""Chị Hyeri này..." – Subin khựng lại."Gì?""Nếu em nói... em thấy chị đẹp, chị có tin không?"Hyeri khựng tay. Cô quay lại nhìn nàng – cô bé thực tập mới hôm nào còn lúng túng hỏi cách nhóm bếp, giờ đang nhìn cô với ánh mắt không giấu nổi điều gì đó xao xác hơn gió mùa."Không cần tin. Tôi nghe là được rồi." – Hyeri đáp khẽ, rồi bước ra ngoài, để mặc Subin ngồi đó, tô cháo nghi ngút khói giữa màn đêm ẩm ướt.***Ngày đầu tuyết xuống sớm, nàng lén mang lên một đôi găng tay len."Cho chị.""Em nên giữ mà dùng. Tôi quen lạnh rồi.""Không. Em muốn tay chị ấm. Lúc chị cầm tay người khác may chỗ rách, em sợ tay chị run."Hyeri lặng thinh. Cô không giỏi nói lời dịu dàng. Nhưng cô đặt bàn tay lạnh buốt vào đôi găng nàng đưa, rồi bảo:"Đừng để mấy lời này lọt ra ngoài. Người ta sẽ nói em hư hỏng."Subin gật đầu. Nhưng nàng không sợ bị nói, chỉ sợ không còn được nói.***Ngày xuân đầu tiên họ cùng lên nương. Subin loạng choạng trượt ngã vì đất bùn trơn, Hyeri quay lại đỡ. Cô nói: "Đi đứng kiểu gì vậy, ngã gãy chân thì ai lo cho học sinh của em?"Subin phụng phịu, nói nhỏ: "Có chị lo."Cô cười lần đầu tiên sau mấy tháng quen nhau.***Họ không hứa hẹn. Không lời yêu. Nhưng mùa nối mùa, đêm nối đêm, hai bóng người bên nhau nơi đầu dốc, giữa những lần phát thuốc, gom củi, đun nước, san sẻ nhau bữa cơm chan nước mắm.Cái nghèo nơi núi không cho họ sự xa xỉ của mộng mơ. Nhưng trong ánh mắt cô nhìn nàng – là tất cả những gì thật lòng nhất.***Cuối cùng, cái tin cũng đến.Thành phố gửi công văn gọi Subin trở về. Có người trên tỉnh khen nàng giỏi, bảo sẽ cho nàng một suất dạy ở trường điểm. Không còn núi non, không còn nhà sàn, không còn cô.Đêm trước ngày rời đi, nàng tìm đến trạm xá. Hyeri đang gấp lại những miếng vải băng trắng, không ngẩng lên."Chị không giữ em lại sao?""Tôi giữ bằng cách nào?""Bằng lời. Một lời thôi, em sẽ ở lại."Hyeri im lặng.Subin bước lại gần. "Chị không cần em sao?""Cần. Nhưng không có quyền.""Em không cần quyền, chỉ cần chị..."Lần đầu tiên, Hyeri ôm lấy nàng. Không cuồng nhiệt. Không nước mắt. Chỉ có nhịp tim lặng lẽ giữa tiếng mưa lộp độp trên mái lá.***Nàng rời đi sáng sớm hôm sau.Không tiễn, không hẹn.Chỉ có một gói vải nhỏ trong túi – bên trong là đôi găng tay len ngày nào, và mảnh giấy gấp làm bốn:> "Mỗi khi em lạnh, hãy nhớ đã từng có người muốn làm tay em ấm cả đời."
Ký gửi
Lee Hyeri.***Năm 2009.Subin đứng giữa sân trường, hàng trăm học sinh xếp hàng chờ buổi lễ khai giảng.Một nữ giáo viên trẻ hỏi: "Chị Subin, tay chị bị lạnh à? Em thấy chị hay đeo găng dù trời nóng."Nàng cười, không trả lời. Mắt nhìn xa về phía núi. Hôm nay cũng có mưa. Nhưng nàng không lạnh.Dù đã mười năm trôi qua, không lá thư nào gửi về, không tin tức nào từ bản. Nhưng nàng vẫn đeo găng tay ấy, như cách giữ lấy một phần đời mình còn bỏ ngỏ.---
Lâu rồi không viết kết OE nay viết trông hơi đớn, sau chương này là nhiều chương SE lắm đây.