[Friendly rivalry] Oneshot
"Ta yêu nàng."
chap này lấy bối cảnh ở Việt Nam những năm 70-80
Ở cái làng chài ven biển Phú Yên những năm bảy mươi, nhà họ Lee là cái tên không ai dám nhắc chơi. Giàu nhất vùng, ruộng vườn thẳng cánh cò bay, ghe lớn đậu dài cả bãi, chỉ mỗi lần cậu hai Lee Hyeri bước ra cổng là lũ trẻ đã dạt sang hai bên, người lớn thì cúi đầu chào. cậu hai Hyeri – dẫu rằng đó là một cô gái. Chẳng phải vì họ nhầm, mà vì bản tính cô từ bé đã khác người, đầu đội khăn xếp, chân đi guốc gỗ, đêm đêm tập bắn súng với bọn con trai trong rẫy. Ai lỡ miệng gọi "cô hai", thể nào cũng bị ánh mắt sắc như dao cau lia tới, đến run tay đánh rơi cả rổ rau muống.Hyeri không nói nhiều, mặt lúc nào cũng lạnh tanh như nước giếng ban mai, bước đi khoan thai nhưng rắn rỏi, vai khoác áo lụa thêu rồng. Người ta sợ cậu hai, nể cậu hai, vì cậu hai giỏi, mới 27 tuổi mà làm chủ cả cái cảng biển to đùng và luôn đồn rằng *cậu hai là người không có tim.*Chỉ trừ mỗi *Subin*– đứa con hầu bé nhất trong nhà, mồ côi từ nhỏ, được bà lớn Lee đem về nuôi khi chưa tròn tám tuổi. Nó không sợ cậu hai.Mà đúng hơn là, *cậu hai chưa từng để nó phải sợ.*Cái hồi 9 tuổi cậu hai còn bé xíu à, suốt ngày chạy ra đầu làng tập bắn súng bằng mấy cái ống tre tự chế. Mấy đứa trẻ con trong làng nể cậu hai dữ lắm. Lúc nào cũng thấy chúng nó làm kiệu cho Hyeri ngồi lên. Đến cái ngày mà bà lớn Lee mang Subin về, cậu hai bị say nắng cái vẻ đẹp của con hầu đó luôn mà. Mắt lúc nào cũng dính chặt vào Subin."Ê ăn đi." – Hyeri dúi vào tay Subin một cái bánh mà lúng túng chẳng dám nhìn thẳng."Con lấy ăn của cậu hai, tí bà lớn biết chuyện đánh con chết." – vừa nói nàng vừa đẩy cái bánh của cậu hai ra."Ai đánh? ta đánh lại, mau ăn đi." - Hyeri bóc bánh ra đút cho Subin ăn. Cảnh đó vô tình bị một con hầu nhìn thấy."Bà lớn bà lớn, con Subin...nãy con mới thấy nó ăn bánh của cậu hai xong." – Nó vừa nói vừa thở hổn hển như kiểu vừa chạy 10 km vậy."Nó dám ư." – Bà lớn quát lớn, tay với lấy chiếc roi bên cạnh mà xuống bếp tìm Subin.Lúc đó cậu hai đang chạy đi hái mấy bông hoa dại tính về tặng cho nàng, không hay tin ở nhà Subin đang bị đánh."Ưm..bà lớn tha con với...con hứa lần sau không đụng...vào đồ của cậu hai ạ." Subin vừa nói, vừa khóc không thành tiếng, chỉ biết nằm chịu trận ở nhà.Con hầu bên cạnh cũng chẳng vừa mà thêm dầu vào lửa : "Nó suốt ngày cứ bám dính tới cậu hai, bà lớn đánh nhiều vào."Nghe được thế bà lớn Lee càng đánh hăng hơn.Về phía HyeriThằng Tèo nhà ông Bảy cạnh nhà cậu hai nghe tiếng khóc của Subin mà hớt hải chạy đi kiếm Hyeri, lúc đó cậu vẫn đang đi tìm hoa để tặng Subin."Cậu hai...cậu hai ơi.""Gì đó?""Subin ở nhà..ở nhà đang bị đánh.."Chẳng cần biết là ai đánh, chỉ cần nghe từ Subin thôi Hyeri đã ba chân bốn cẳng chạy như bay về nhà, tay thì đánh rơi hết hoa hái được.Về tới nhà, tiếng khóc vẫn không ngớt, cậu đạp mạnh cửa phòng bếp, đứng chắn trước mặt Subin."Không được đánh nó, bánh nó ăn là con đút.""Nó không bám con mà là con bám nó, má đừng đánh nó đánh con nè." – một cô bé mới 9 tuổi mà dám đứng chắn trước mặt con hầu chỉ để bảo vệ nó.Bà lớn sững người nhìn chằm chằm vào quý tử nhà mình mà không nói được lời nào, chỉ biết *hừ* một cái,bực bội vứt thẳng cây roi đi quay lại phòng. Con hầu kia thì bị cậu hai lườm cho cháy mắt."Có đau lắm không, lấy đá chườm nha." Cậu hai ôm nàng vào lòng mà dỗ dành."Đau..đau lắm." – nàng úp mặt vào lòng cậu hai mà khóc xướt mướt."Xin lỗi, lúc đó ta không nên rong chơi để nàng ở nhà một mình, từ giờ ta không bỏ nàng đi đâu nữa." Dỗ dành đủ kiểu, đích thân cậu chạy đi lấy đá chườm vào vết thương cho nàng, việc mà trước giờ Hyeri chưa từng nghĩ mình sẽ làm.Và cứ thế hai người bên nhau đến lúc lớn, Subin thì vẫn là con hầu nhưng con hầu này lại chẳng sợ gia chủ mà còn ngược lại.---
Subin quen việc dậy sớm quét sân từ khi còn thấp hơn cả bụi chuối đầu ngõ. Con bé lớn dần lên trong bóng tối của căn nhà họ Lee, đi nhẹ, nói khẽ, nhìn người mà sống. Nhưng cậu hai Hyeri thì chưa bao giờ xem nó như người làm. Từ cái lần Subin sốt nằm bẹp trong bếp mà tỉnh dậy đã thấy cậu hai ngồi quạt bên cạnh, đến lần nó bị đánh oan, cậu hai đích thân nói một câu mà người làm kia phải ra đi trong đêm. Tình cảm ấy, nó giấu sâu trong ngực, không dám gọi tên.Cậu hai vẫn vậy. Sáng ra vườn đứng đọc sách, chiều ra biển kiểm hàng, tối về ăn cơm với bà lớn. Subin thì chỉ lặng lẽ dọn dẹp, thỉnh thoảng dừng lại khi đi ngang qua phòng cậu hai, nghe tiếng radio phát những bản nhạc vang vọng.Cậu hai ngó ra thấy Subin đang đứng nhìn về phía phòng mình :"Subin, vào đây ta biểu.""Subin giật mình, rón rén bước vào :"Cậu hai gọi con ạ.""Ừ, ngồi xuống." – Hyeri kéo tay nàng xuống cạnh mình."Ta yêu nàng." Hyeri nói khẽ nhưng đủ để Subin nghe thấy.Subin mặt đỏ ửng, chẳng nói gì, phải lâu sau mới nói lại :"Thân phận con thấp hèn, chỉ là con hầu của nhà họ Lee này. không đáng để cậu yêu đâu.""Ai nói không đáng, ta giết người đó." – Hyeri nhấn mạnh từng câu làm Subin trở nên lúng túng.---Đến một ngày mưa."Subin!"Tiếng gọi trầm khàn của cậu hai vang lên từ mái hiên phía sau. Con bé chạy ra, tay còn cầm chiếc khăn đang giặt dở."Dạ cậu?""Lại đây." Hyeri đứng dựa vào cột, tay cầm dù che mưa, ánh mắt nhìn thẳng.Subin bước tới, tim đập thình thịch."Cậu...""Cầm lấy." Hyeri đưa chiếc áo mưa bằng ni lông cũ kỹ, "Đi đưa thư giùm ta ra nhà ông trưởng làng, nhưng nhớ về trước khi trời tối."Subin cầm lấy, ngập ngừng, "Cậu không đưa người khác đi ạ?"Hyeri không đáp, chỉ lắc đầu.Đó là lần đầu Subin được tin tưởng như vậy. Lần đầu, nó nhận ra mình có vị trí gì đó – nhỏ thôi – trong trái tim một người tưởng như chẳng bao giờ biết yêu thương.---Tin đồn lan nhanh. Rằng cậu hai Lee Hyeri đem lòng thương con hầu. Rằng Subin được chiều hơn cả tiểu thư trong nhà. Rằng họ có một thứ gì đó... không nên có.Bà lớn gọi Hyeri vào thư phòng."Con biết thiên hạ đang nói gì không?"Hyeri gật."Con biết mà vẫn để yên?""Con không làm gì sai.""Subin là con hầu! Dù nó ngoan, nhưng phận nó...""Con sẽ cưới nó." Hyeri nói dứt khoát.Bà lớn lặng đi."Con là cậu hai. Con là người gánh cả dòng họ này. Con có thể thương nó, nhưng không thể cưới nó."Hyeri rời khỏi phòng, mắt đỏ hoe – thứ chưa ai từng thấy suốt mười mấy năm qua.***Subin nghe tin. Đêm đó, nó thu dọn quần áo, rón rén đi ra cổng sau.Nó không muốn làm gánh nặng. Không muốn là vết nhơ trong đời người mình thương. Nó chỉ mong cậu hai bình an, sống như cậu từng sống – lạnh lùng, bình yên.Nhưng chưa kịp đẩy cánh cổng gỗ, một bàn tay đã giữ lấy tay nó."Nàng đi đâu?"Giọng Hyeri. Mềm đến mức khiến tim Subin vỡ vụn."Con... Con không thể ở đây nữa.""Vì mấy lời đồn?""Vì con không xứng...""Ai dám nói nàng không xứng với ta, ta đốt cả nhà người đó."Hyeri kéo nó vào lòng.Mưa rơi."Nàng tưởng ta để nàng sống trong nhà này suốt mười mấy năm là vì thương hại à?"Subin khóc."Ta chưa từng sợ gì cả, Subin à. Chỉ sợ một ngày nàng không còn bên ta nữa."---Bà lớn nhìn từ xa, ánh mắt đầy trăn trở. Nhưng cuối cùng, bà chỉ thở dài."Mang máu họ Lee mà không dám yêu, thì khác gì sống như người đã chết?"Bà bảo gia nhân chuẩn bị sính lễ. Tin cậu hai Lee Hyeri cưới con hầu nghèo lan khắp làng.Và người ta ngạc nhiên khi thấy, *đó là đám cưới vui nhất làng chài suốt nhiều năm trời.*---Vài năm sau.Subin mặc áo bà ba, bế đứa con gái nhỏ có mắt giống y chang Hyeri, đứng trước hiên nhà. Hyeri từ ghe bước xuống, tay áo xắn cao, cười hiền hiền."Ba về rồi à?""Vâng, hôm nay cá được lắm.""Hyebin ngủ rồi. Suri cứ khóc đòi ba suốt."Hyeri cười, cúi xuống thơm má con gái. Subin nhìn cảnh đó, thấy lòng mình ấm hơn bất cứ ánh nắng nào ngoài khơi.Người ta vẫn bảo, tình yêu không phân biệt giai cấp, miễn là *hai người dám nắm tay nhau đi qua giông bão.*Mà nếu có thật một nơi gọi là hạnh phúc, thì chắc chắn là *dưới mái hiên này*, nơi có tiếng cười con trẻ, mùi mắm phảng phất, và bóng dáng một người đàn bà quyền lực nhất làng – *vẫn ra khơi mỗi ngày, nhưng luôn trở về trước giờ cơm tối.*---