[Friendly rivalry] Oneshot
bạn cùng phòng
Là sinh viên năm nhất, **Yoo Jae Yi** không hề mong đợi cuộc sống ký túc xá sẽ trở nên thú vị như vậy. Cô vốn là một cô nàng ít nói, học giỏi, thích giữ khoảng cách với mọi người, và sẵn sàng giấu mình trong đống sách vở. Nhưng tất cả những điều đó đã thay đổi ngay trong đêm đầu tiên sống cùng *Woo Seul Gi*—người bạn cùng phòng không giống ai. Seul Gi là kiểu người vui vẻ, hòa đồng, lúc nào cũng đầy năng lượng. Cô nàng chẳng bao giờ thiếu chuyện để nói và luôn sẵn sàng phá vỡ không gian yên tĩnh của Jae Yi bằng những trò đùa hoặc những câu chuyện ngớ ngẩn. Một ngày đầu tiên, khi Jae Yi vừa mới dọn xong đồ, Seul Gi bước vào phòng với một cái thùng lớn và nở một nụ cười tươi rói: - "Này, mình có ít đồ ăn vặt nè, ăn không? Cậu ăn cùng mình nha, không thì buồn lắm!"Jae Yi chỉ liếc nhìn thùng đồ ăn vặt, thở dài một cái, nhưng không thể từ chối được cái tính cách "quá lạc quan" của Seul Gi. - "Cảm ơn." – Jae Yi chỉ đáp nhẹ, sau đó quay lại với cuốn sách của mình. Seul Gi không bỏ cuộc. Cô nàng bắt đầu kể hết chuyện này đến chuyện khác, từ việc bị chó cắn hồi nhỏ, đến việc cô đã làm gì trong suốt kỳ nghỉ hè. Jae Yi vẫn chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn, nhưng rồi dần dần cô bắt đầu thấy... thú vị. Dù sao thì, *Seul Gi*cũng không phải kiểu người dễ dàng bị chán. --- Thời gian trôi qua, mọi chuyện vẫn như vậy. Jae Yi vẫn luôn im lặng đọc sách, trong khi Seul Gi không bao giờ ngừng trò chuyện. Những cuộc trò chuyện của họ không còn là những lời thăm hỏi xã giao nữa, mà đã dần trở thành những buổi tối dài thả mình vào câu chuyện này đến câu chuyện kia. Vào một tối muộn, khi cả hai vừa xem xong bộ phim mà Seul Gi chọn (một bộ phim hài nhảm mà Jae Yi chẳng hứng thú chút nào), Seul Gi nằm dài ra giường, mỉm cười nhìn Jae Yi. - "Cậu không thấy bộ phim này vui à? Tớ nghĩ cậu sẽ cười mà."- "Tôi không thấy có gì hài hước cả." Jae Yi đáp, nhưng trong lòng lại thấy hơi vui vì lần đầu tiên Seul Gi làm cô chú ý đến một thứ gì đó ngoài sách vở. - "Cậu cứ mãi làm vẻ nghiêm túc ấy. Cậu phải học cách thư giãn đi!" Seul Gi cười lớn, rồi thả một cái gối qua phía Jae Yi. Jae Yi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Không phải vì Seul Gi phiền phức mà vì... cô chẳng thể hiểu tại sao mình lại để tâm đến những điều Seul Gi làm như thế. Và rồi, một ngày nọ, trong một cuộc trò chuyện bình thường, Seul Gi bỗng hỏi: - "Này, nếu tớ nói tớ thích cậu thì sao?"Jae Yi sững sờ, gương mặt cô bỗng đỏ bừng. - "Cậu nói gì cơ?"Seul Gi chỉ mỉm cười, như thể không hề có gì bất thường. - *"Chỉ đùa thôi, đừng nghĩ nhiều."* Nhưng câu nói ấy, dù chỉ là một trò đùa, lại khiến trái tim Jae Yi đập mạnh hơn. ---Ngày qua ngày, tình bạn giữa họ ngày càng thân thiết hơn, và cùng với đó là những tình huống khó xử xuất hiện dần dần. Một buổi tối, khi họ ngồi trên giường cùng nhau xem một bộ phim khác, không gian trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ. Seul Gi thỉnh thoảng quay sang nhìn Jae Yi, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn mờ ảo của phòng ký túc. - "Tớ nghĩ... tớ đã thích cậu rồi đó."– Seul Gi đột ngột nói, giọng nói nhẹ nhàng như thể chỉ muốn chia sẻ một bí mật. Jae Yi không biết phải làm sao. Cô ngước nhìn Seul Gi, nhưng trong lòng không thể dứt ra khỏi sự bối rối. - "Cậu đang đùa à?"– Jae Yi cố gắng trêu chọc để xua đi sự căng thẳng trong lòng. - "Tớ không đùa đâu. Cậu có thể không thích tớ, nhưng ít nhất đừng xem tớ như bạn cùng phòng đơn thuần nữa."Seul Gi nhìn thẳng vào mắt Jae Yi, khiến cô không thể lảng tránh. Cảm giác này... chẳng phải là tình bạn nữa. Jae Yi đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ. Cô sợ những gì có thể xảy ra nếu họ thay đổi mối quan hệ này. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một sự *khao khát* kỳ lạ, không thể nào giải thích được. ---Ngày hôm sau, Jae Yi quyết định phải làm rõ mọi chuyện. Sau khi Seul Gi ra ngoài làm việc nhóm, Jae Yi ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Có lẽ... *cô cũng có tình cảm với Seul Gi*. Chỉ là, cô không dám thừa nhận. Một tuần sau, vào một buổi tối trời mưa, khi Seul Gi về phòng trong bộ quần áo ướt sũng, Jae Yi không thể chịu đựng được nữa. - "Cậu... Cậu thực sự thích tớ sao?"– Jae Yi hỏi, giọng có phần lạ lẫm. Seul Gi ngạc nhiên một chút, rồi sau đó mỉm cười, bước lại gần. - "Nếu tớ nói có, cậu sẽ làm gì?"– Seul Gi nghịch ngợm, nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc. Jae Yi nuốt khan. - "Tớ... không biết. Nhưng ít nhất, tớ muốn thử."Và rồi, giữa những tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Jae Yi đã hôn Seul Gi. Một nụ hôn nhẹ nhàng, chưa vội vã, nhưng đủ để họ hiểu rằng... mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là bạn cùng phòng nữa. ---