[Friendly rivalry] Oneshot
đối thủ
Tại Bệnh viện Đại học Hansung, nơi quy tụ những bác sĩ tài năng nhất, có hai cái tên luôn được nhắc đến cùng nhau: Bác sĩ Yoo Jae Yi và Bác sĩ Woo Seul Gi.Jae Yi là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu, lạnh lùng, lý trí, luôn theo đuổi sự hoàn hảo.
Seul Gi là bác sĩ khoa cấp cứu, nhanh nhẹn, nhạy bén, làm việc theo bản năng nhiều hơn lý thuyết.
Hai người luôn đối đầu trong mọi thứ-từ việc tranh giành cơ hội phẫu thuật đến cả... ai uống hết ly cà phê cuối cùng trong phòng trực."Cậu cứ bám theo tôi hoài vậy? Định học lỏm à?" - Jae Yi nhướng mày khi thấy Seul Gi bước vào phòng phẫu thuật.
"Tôi chỉ vào đây để xem cậu có làm sai gì không thôi." - Seul Gi cười nhếch mép, khoanh tay.
Họ là hai cực trái dấu-cả bệnh viện đều biết điều đó.Nhưng rồi, một biến cố đã thay đổi tất cả.Một tai nạn hàng loạt xảy ra trên đường cao tốc, bệnh viện rơi vào tình trạng báo động. Đêm đó, cả khoa ngoại và khoa cấp cứu đều hoạt động hết công suất.Jae Yi và Seul Gi bị đẩy vào làm việc cùng nhau. Lần đầu tiên, họ không còn là đối thủ nữa-mà là đồng đội.Giữa những ca mổ căng thẳng, giữa những giây phút phải đưa ra quyết định sinh tử, cả hai bắt đầu nhìn nhau bằng một ánh mắt khác.Jae Yi nhận ra Seul Gi không chỉ là một kẻ liều lĩnh-mà là một bác sĩ có trực giác đáng kinh ngạc.
Seul Gi nhận ra Jae Yi không chỉ là một con robot lý trí-mà còn là một người mang trên vai quá nhiều áp lực.
Và rồi, trong khoảnh khắc kiệt sức sau một ca cấp cứu, Seul Gi buột miệng:"Cậu giỏi thật đấy... Nhưng cũng rất cô đơn."
Jae Yi sững người.Không ai từng nói với cô điều đó.
Từ hôm đó, cả hai bắt đầu có nhiều khoảnh khắc lạ lùng hơn.Seul Gi hay mua thêm một ly cà phê mà chẳng nói là cho ai (nhưng luôn đặt xuống bàn của Jae Yi).
Jae Yi thì cứ lảng tránh ánh mắt Seul Gi mỗi khi bị bắt gặp nhìn lén cô nàng.
Một đêm nọ, khi cả hai ở lại bệnh viện trực khuya, Jae Yi bất chợt nói:"Cậu nghĩ... bác sĩ có quyền sợ hãi không?"
Seul Gi nhìn cô, rồi đáp chậm rãi:"Dĩ nhiên có. Nhưng nếu cậu sợ, hãy chia sẻ với ai đó. Đừng gánh một mình."
"Như cậu chẳng hạn?" - Jae Yi buột miệng.
Seul Gi nhướng mày, rồi bật cười."Ừ, nếu cậu muốn."
Tim Jae Yi lỡ một nhịp.
Một ngày nọ, Jae Yi nhận được lời mời sang Mỹ làm việc tại một bệnh viện danh tiếng. Đây là cơ hội lớn trong sự nghiệp-nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc... rời xa Seul Gi.Jae Yi giấu chuyện này.Nhưng rồi, Seul Gi vô tình nghe được từ một đồng nghiệp.Đêm đó, sau một ca phẫu thuật dài, Seul Gi bước vào phòng trực của Jae Yi, khoanh tay nhìn cô."Cậu định đi mà không nói với tôi à?"
Jae Yi siết chặt tay."Tôi chưa quyết định."
"Nói dối."
Seul Gi bước đến gần hơn, ánh mắt đầy cảm xúc mà Jae Yi không thể đọc được."Lúc nào cậu cũng vậy. Cậu cứ muốn một mình gánh tất cả. Cậu nghĩ tôi là gì chứ?"
"Tôi..."
Jae Yi không nói tiếp được nữa. Vì ngay khoảnh khắc ấy, Seul Gi đã kéo cô vào một cái ôm chặt."Nếu cậu thực sự muốn đi, tôi sẽ không cản." - Giọng Seul Gi trầm thấp, có chút run. - "Nhưng ít nhất... đừng giả vờ như tôi không quan trọng với cậu."
Jae Yi cảm thấy lồng ngực mình đau nhói.Bởi vì đúng vậy-Seul Gi quan trọng với cô.
Ngày Jae Yi chuẩn bị rời đi, Seul Gi không xuất hiện ở sân bay.Jae Yi đã nghĩ rằng... mọi chuyện kết thúc như vậy.Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cổng kiểm tra an ninh, điện thoại bỗng rung lên.Tin nhắn từ Woo Seul Gi:📲 "Tôi đang đứng ở bãi đỗ xe. Cậu có đúng 10 phút để quay lại, hoặc tôi sẽ xem như cậu chính thức bỏ rơi tôi."Jae Yi đứng sững lại.Cô có thể đi.Nhưng... cô có thực sự muốn vậy không?Jae Yi chửi thầm một tiếng, rồi quay đầu chạy thẳng ra bãi xe.Seul Gi đứng đó, khoanh tay, nhìn cô đầy thách thức."Cậu đúng là ngốc." - Seul Gi lắc đầu, rồi đột nhiên bước tới. - "Nhưng may cho cậu, tôi thích mấy đứa ngốc."
Và lần này, chính Jae Yi là người kéo Seul Gi vào một nụ hôn.Tại bãi đỗ xe của sân bay, giữa ánh đèn đường mờ nhạt, trận chiến cuối cùng đã kết thúc.Và lần này, không còn ai là đối thủ nữa.