[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ
Chương 7. Trốn Ra Ngoài
Mười lăm ngày sau khi tỉnh lại, Yoko thở hỗn hểnh xuất hiện trước cửa nhà Faye. Vừa cãi nhau một trận long trời lở đất với Wan xong, Yoko thừa dịp hai người kia không để ý liền lén trốn ra ngoài, bắt taxi đi tìm Faye. Tức chết nàng. Cô không một lần đến thăm nàng thì cũng đã đành, còn tuyệt tình đến tin nhắn line cũng không thèm rep. Vì gấp gáp nên Yoko mặc luôn cả quần áo của bệnh viện, tiền thì mang không đủ. May mắn bác tài tốt bụng thấy nàng bộ dạng đáng thương, bớt cho nàng một nửa tiền xe, nếu không nàng hẳn là đã bị vứt giữa đường. Thang máy vừa dừng lại, Yoko đã hùng hổ xông ra ngoài. Nhưng đối diện với cánh cửa gỗ im lìm, dũng khí lúc đầu của nàng nhanh chóng tan biến.Wan và Grace nói không phải không có lý. Một năm trước Faye yêu nàng, chị ấy lựa chọn chia tay nàng vì thân bất do kỷ, chuyện này không có gì để bàn cãi. Nhưng mà đó đã là chuyện của một năm trước. Hiện tại Faye có còn yêu nàng hay không, ai mà có thể khẳng định được. Bao gồm cả nàng.Từ dạo đó đến nay, Faye chỉ lo chuyên tâm vào sự nghiệp, không ồn ào cũng không đóng cặp với bất kỳ ai. Một thân một mình cô cùng với MM chinh chiến thị trường thời trang trong nước và quốc tế. Nhưng không có tình cảm với người khác, không đồng nghĩa với việc Faye vẫn còn cảm giác với nàng. Nếu Faye thật sự đã hết yêu nàng, vậy thì nàng phải lấy quyền gì mà xen vào cuộc sống của chị ấy? Lấy thân phận gì mà đòi bù đắp cho chị ấy? Yoko càng nghĩ lại càng không thể khống chế tâm tình kích động. Gõ cửa thì không dám, bỏ đi lại càng không cam tâm. Nàng hoảng loạn trong mớ suy nghĩ của chính mình, cho đến khi nghe được giọng nói đầy giận dữ của Charlotte: "Yoko Apasra, em đang làm trò gì ở đây vậy? Không muốn sống nữa đúng không?"Yoko giật mình ngoảnh đầu lại, Engfa, Charlotte, còn có cả Faye đang hực hực khí thế đi về phía nàng. Yoko trực tiếp bỏ qua Charlotte, tâm tư cùng ánh mắt dán chặt lên Faye. Nếu người cũng đã nhìn thấy rồi, thôi thì tranh thủ nói cho rõ ràng một chút.Nàng vân vê tà áo, nuốt một ngụm nước bọt rồi hít một hơi thật sâu: "P'Faye, em có chuyện muốn nói với chị."Faye từ xa đã nhìn thấy nàng một thân mặc quần áo của bệnh viện, cả người còn đầy mồ hôi đứng run rẩy trước cửa nhà. Nhưng Faye tin là chủ nhân của căn hộ đối diện bên kia - Charlotte Austin sẽ không đến mức để Yoko ở bên ngoài chịu khổ. Vì vậy cô cắn răng giả vờ không quan tâm, bỏ qua ánh mắt long lanh đầy mong chờ của nàng mà quẹt thẻ phòng, bước vào, đóng cửa.CẠCH...Tiếng chốt khoá vang lên kéo linh hồn Yoko về thực tại. Nàng chứng kiến một loạt động tác vô tình của Faye, mất mát đứng đờ tại chỗ. Nàng không giận thái độ của Faye đối với mình. Nàng chỉ là cảm thấy hụt hẫng.Faye chán ghét nàng, nói nàng không không có chút đau lòng nào là nói dối. Chẳng qua là thời gian để cảm thán của Yoko không nhiều. Bởi vì cơn đau thể xác hiện tại đã vượt lên trên tất cả: "Apasra Lertprasert..." "Aaaaaa...Đau đau đau. P'Char...em còn đang là bệnh nhân đó...Chị mau thả tai em ra đi..." Tiếng la thất thanh của Yoko vang vọng khắp hành lang tầng 16.Charlotte nhân từ thả nhẹ lực dạo ở tay nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm, còn biết mình là bệnh nhân. Chị đây cứ nghĩ cô mình đồng da sắt, thân thể bất phàm. Thương tích điều trị còn chưa đâu vào đâu mà đã có thể chạy nhảy tung tăng."Yoko bị véo đau đến nước mắt lưng tròng, đáng thương cầu cứu Engfa. Engfa đứng bên cạnh vội vàng tiếp nhận tín hiệu, bước một bước ngăn lại hành động tiếp theo của Charlotte: "Được rồi, được rồi. Không cần tức giận. Có gì chúng ta vào phòng trước rồi từ từ nói." Dứt lời, Engfa tự nhiên nắm lấy tay của Charlotte, lưu loát ấn mật mã, mở cửa, dắt nàng đi vào.Từ bên ngoài, Yoko rõ ràng vẫn còn nghe Engfa dịu giọng dỗ dành: "Tức giận làm gì? Em xem, đuôi mắt cũng sắp có nếp nhăn rồi đây này. Không cần tức giận a..."Đổi lại là một tiếng "Hứ" thật cảm tính của Charlotte.Yoko một đầu đầy hắc tuyến. Cặp "bạn" già này, diễn trò ân ái trước mặt trẻ nhỏ cũng thật là tự nhiên. ...Faye bên này cô đơn nằm cuộn tròn trên giường. Sunny hôm nay dường như cảm nhận được nỗi buồn của Mama nhà mình nên ngoan ngoãn hơn hẳn. Nhóc con im lặng nằm bên cạnh để Faye vuốt ve bộ lông mềm mịn, thỉnh thoảng còn phe phẩy đuôi kêu ư ử vài tiếng. Nếu đổi lại là ngày thường, nó giờ này chắc đang chạy nhảy quậy phá khắp phòng.Bên trong bóng tối mờ mịt, Faye bất giác hồi tưởng lại sự việc phát sinh trên sân khấu lúc đó. Ánh mắt hoảng sợ cùng lo lắng của Yoko làm phòng bị trong lòng cô như tan rã. Mặc dù nàng không có động thái giúp đỡ hay dự định chạy về phía cô, nhưng gương mặt trắng bệch kia vẫn khiến trái tim Faye thắt lại.Faye tự hỏi, đứa nhỏ này, vì sao lại khóc? Bởi vì quá hoảng sợ?Hay là vì...còn yêu cô?Trước khi lịm đi, Faye rất muốn nói với nàng một câu an ủi rằng "chị không sao", nhưng cuối cùng vẫn không hoàn thành được. Mi mắt nặng trĩu cùng cơn đau dai dẳng ở đầu kéo ý thức cô dần dần rời xa.