[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ

Chương 6. Quay Lại



Yoko lần nữa tỉnh lại, cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng cảm nhận được sự đau đớn. Nàng cố gắng thử di chuyển cơ thể nhưng không thành, cuối cùng đành bất lực nằm im trên giường.

Cũng may chiếc xe kia chạy với tốc độ khá chậm, lúc nhìn thấy nàng tài xế cũng đã giật mình đạp phanh, nếu không chắc nàng đã bị đụng bay đến đoàn tụ cùng ông bà luôn rồi.

Cứ nghĩ đến Faye còn đang đợi mình, cảm giác chua xót trong nàng dâng lên ngày càng lớn. Rõ ràng đã nói sẽ chăm sóc cô thật tốt, cuối cùng bất cẩn khiến bản thân cũng bị thương.

Yoko cắn môi, nhìn trân trối lên trần nhà, day dứt muốn rơi lệ.

Đầu nàng bất chợt đau nhói, viễn cảnh hư hư thật thật cứ bủa vây lấy tâm trí nàng. Nàng bị một chiếc taxi màu trắng xám tông phải...

Không đúng.

Là một chiếc xe bán tải màu xanh lam...

Hai hình ảnh ấy như hoà vào nhau, đan xen giữa thực tại và quá khứ.

Rồi trước khi Yoko phát điên, cuối cùng thì bên ngoài cửa phòng cũng có động tỉnh. Và điều làm cho nàng ngạc nhiên hơn thảy chính là chủ nhân của âm thanh kia...

Lẽ nào...nàng hôn mê lâu đến mức bệnh tình nguy kịch của Faye cũng khỏi luôn rồi?

Giọng Faye cách một lớp cửa kính truyền vào trong tai nàng: "Cảm ơn chú, chú ba."

Lúc này Yoko mới ngơ ngẩng quan sát kỹ mọi thứ xung quanh. Phải đến khi dòng chữ Bệnh viện Đa khoa Băng Cốc xuất hiện thì nàng mới xác định được "chú ba" trong lời nói của Faye chính là ông Chin.

Nàng còn đang chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã đối diện với ánh nhìn của Faye.

Ngay lập tức, hốc mắt nàng đỏ lên.

Faye đang đứng trước mặt nàng không phải là Faye của năm 31 tuổi suy yếu, bệnh tật. Mặc dù trên trán còn quấn một lớp băng gạc dày nhưng trông cô rất khoẻ khoắn. Cô đồng dạng cùng nàng mặc quần áo bệnh nhân, đi theo phía sau là Freen tay ôm một đống đồ bổ.

Freen nhìn thấy nàng, đồng tử nhanh chóng dãn ra: "Yoko, em thấy trong người thế nào rồi?"

Yoko khẽ bật cười.

Vận mệnh của nàng, thật sự muốn bao nhiêu khôi hài liền có bấy nhiêu khôi hài.

Những tưởng lần này xem như ông trời cho nàng cơ hội quay trở lại quá khứ, cho nàng nhìn thấu tất cả sự thật, để nàng sửa chữa lại sai lầm, để nàng có thể tận lực không đem đến tổn thương cùng đau lòng cho Faye như nàng đã từng. Ai mà ngờ, vừa chớp mắt một cái thì bản thân đã quay trở về thời điểm hiện tại.

Càng nghĩ, Yoko thật sự càng muốn khóc thật lớn, nước mắt cũng bắt đầu không nghe lời mà trượt ra.

Freen nhìn nàng vừa khóc vừa cười, lo lắng bước đến gần: ""Em làm sao? Có phải bị đau ở chỗ nào rồi không?"

Yoko cảm nhận được ấm áp khi Freen chạm vào mình, đau xót giảm đi chút ít. Nàng vừa lau nước mắt trên mặt vừa lén lút kiểm tra một lượt. Xác định Faye quả thật không có gì đáng ngại thì mới yên tâm thở phào.

Ánh mắt Faye rơi vào trên cánh tay đang cắm kim tiêm nhưng dính đầy máu của nàng, sắc mặt tối sầm, quay người hướng về phía cửa.

"P'Faye..." Yoko thấy Faye đột nhiên thay đổi thái độ, lại có ý định rời đi, hoảng hốt nghĩ Faye không cần mình nữa. Nàng bất chấp đau đớn, vương người nhảy xuống khỏi giường: "Đừng đi."

Faye nghe tiếng động thì lập tức dừng bước, giọng hơi tức giận: "Chị chỉ đi gọi bác sĩ vào kiểm tra giúp em. Em kích động như vậy làm gì? Em nghĩ em là mình đồng da sắt hả? Bị thương nặng như vậy mà nói động liền động..."

Yoko cảm thấy sau cố gắng vừa rồi thì gáy của mình rất đau, đầu cũng đau, lưng tạm thời mất cảm giác. Nhưng nàng không muốn để Faye thấy được, cố ý giả vờ uỷ khuất rồi chậm rì rì nằm ngay ngắn lại giường: "Vậy...vậy chị đi nhanh đi."

...

Sau khi ông Chin làm một loạt các kiểm tra thì xác nhận sức khoẻ Yoko không có vấn đề gì lớn. Xe kịp thời dừng lại khi vừa xảy ra va chạm nên tổn thương bên trong giảm đi rất nhiều. Phần đầu của Yoko bị đập xuống đường nhưng không ảnh hưởng đến não bộ, cũng sẽ không để lại di chứng. Chỉ là vùng cổ và lưng bị lực tác động trực tiếp nên có chút yếu, cần tập thêm vật lý trị liệu để hồi phục như bình thường.

Freen gật gù ra vẻ hiểu ý rồi nhận nhiệm vụ tiễn ông Chin.

Freen cùng ông Chin đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi Faye và Yoko.

Yoko gấp rút mở lời phá vỡ bầu không khí trầm lặng: "Em có chuyện này muốn nói với chị. Vừa rồi em..."

Nữa câu sau của Yoko bị chặn lại.

Cửa phòng bật mở, một bóng đen từ ngoài cửa xông thẳng đến ôm thật chặt lấy nàng: "Con gái, con không sao chứ, có đau lắm không? Con doạ chết mami rồi."

Wan vừa khóc vừa nói, theo sau là Grace đang tay cầm quần áo, tay xách camen đựng thức ăn: "Chị tự tay làm món canh hầm này cho em. Nào, em đến ăn cho nóng."

Faye nhìn thấy Wan và Grace, nội tâm lập tức sinh ra cảm giác bài xích. Cô mặc dù không nói lời nào, nhưng chân đã vô thức lùi về sau hai bước.

Yoko vẫn luôn chú ý đến Faye, biểu cảm vì khó chịu mà thất thố của cô bị nàng thu vào mắt. Nếu cách đây một tiếng nàng còn nghĩ những gì vừa xảy ra là một giấc mộng thì thông qua thái độ của Faye đối với Wan, thông qua địch ý không che giấu trong mắt Wan dành cho Faye, Yoko tự tin khẳng định tất cả là thật.

Chiếc taxi màu trắng va phải nàng trước cổng bệnh viện đã đưa nàng về năm nàng 24 tuổi. Sau đó nàng lại bị một chiếc bán tải màu lam tông trúng rồi quay trở lại thời điểm 2026.

Nhờ chuyến du hành thần kỳ này, Yoko mới biết được một số chuyện mà trước đây nàng không hề hay biết.

Sự xuất hiện của Wan và Grace khiến không khí trong phòng bệnh quỷ dị hơn một bậc. Yoko vốn một bụng lời nói muốn nói với Faye cũng không có cơ hội. Ngay sau đó, Faye đã khéo léo xin phép ra về, hay nói đúng hơn là nhanh chóng từ biệt mà chạy trối chết.

Yoko cũng không có ý giữ cô lại. Vì trước khi sẵn sàng để theo đuổi Faye một lần nữa, nàng cần nhất là giải quyết vấn đề từ phía mình. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...