[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ
Chương 33. Nguy Hiểm Đến Gần
"Yo, chúng ta mà đeo cùng nhau...thì hơi lộ liễu rồi.""Em mặc kệ, em muốn bù đắp tiếc nuối trong quá khứ. Đồ đôi cái gì cũng có, chỉ thiếu mỗi nhẫn thôi.""Nhưng mà...""Chị cũng đâu cần xuất hiện trước mặt các fan nữa, đừng sợ."Câu này thành công chặn đứng mọi ý tứ phản kháng của Faye. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạc sáng bóng trên ngón áp út của mình, nói không rối rắm là nói dối. Mặc dù cô đã giải nghệ, không còn tham gia sự kiện hay đi diễn, nhưng không phải ra vào hoàn toàn không đụng mặt fan. Đặc biệt là có một số fan lâu năm, họ thường xuyên tổ chức hội họp rồi kéo đến MM đợi cô tan làm, hỏi han, trò chuyện, còn tặng quà cho cô. Ai cũng biết khả năng "trinh sát" của người hâm mộ đỉnh như thế nào. Tin chắc chỉ cần phát hiện nàng đeo, mà cô cũng đeo thì ngay lập tức trong đêm sẽ được lên hot search. Faye không sợ drama sóng gió, bởi vì đối với cô bây giờ hào quang không còn ý nghĩa gì. Nhưng Yoko thì khác.Nàng còn trẻ, tiền đồ vô lượng. Năm xưa Faye lựa chọn cắt lòng cắt dạ rời xa nàng là vì không muốn trở thành tảng đá ngáng đường. Cô với nàng, chênh lệch tuổi tác nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nhưng bảy năm...có thể tính bằng khoảng cách của cả một thế hệ. Đi cùng cô, tài nguyên của nàng sẽ hạn chế rất nhiều. Wan từng cay nghiệt nói: "Cô già rồi, với sức lực của cô thì làm được gì cho Yoko. Cố chấp cùng nàng tham gia 4E, sau đó ghìm chặt nàng vào vị trí partner của cô mãi mãi. Cô cho rằng, như vậy là tốt hay không tốt?"Faye lúc ấy cảm thấy, mấy lời này, không phải không có đạo lý.Vậy nên cô không ngần ngại dùng mọi cách tàn nhẫn đẩy nàng ra xa. Và...để nàng hận cô, chán ghét cô...là một trong số đó.Chẳng lẽ cố công cố sức đi một vòng lớn, kết quả tất cả quay về điểm xuất phát. Coi như quãng thời gian chia cách đau khổ kia là vô ích.Faye giúp Yoko vuốt gọn tóc mái ra sau đầu, định bụng cùng nàng thương lượng thêm, nhưng lời vừa đến bên môi đã bị ánh mắt lấp lánh của nàng chặn đứng. Thôi bỏ đi, quãng nhiều chuyện tương lai làm gì?Để nàng vui vẻ là được....Faye một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại bị Yoko nghịch ngợm chiếm dụng. Trong khi dừng đèn đỏ, Faye để ý đến một chiếc xe khả nghi vẫn luôn theo mình. Từ trung tâm thương mại Siam về đây đã qua gần mười cái ngã tư đường, nhưng nó vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn so với cô vài mét. Không lén lút, không lộ liễu.Cô chạy nó sẽ chạy, cô dừng nó cũng dừng. Faye cẩn trọng lướt qua gương chiếu hậu, xác định tài xế là một nam nhân trạc ba mươi tuổi, mặc quần áo toàn đen, đội mũ lưỡi trai che nửa gương mặt. Hắn hơi cúi thấp đầu, không quan tâm con đường trước mặt dẫn đến đâu, chỉ đơn giản là bám đuôi phía sau.Càng về đến gần tiểu khu, đường xá xung quanh càng trở nên vắng vẻ. Faye trong dạ bồn chồn, quyết định đánh lái cho xe vòng ngược lại. Yoko bắt đầu nhận ra vấn đề, nghi hoặc hỏi: "Chị làm gì vậy? Đi thẳng là đến nhà rồi, sao tự nhiên lại chạy sang hướng khác?"Faye liếm môi, còn chưa kịp giải thích cho nàng thì chiếc xe kia đã đột ngột tăng tốc, cắt đầu, điên cuồng ép cô vào lề. Cả hai cùng song song trượt một đoạn dài, cuối cùng tông trúng kệ hoa bên đường.Faye không màng nguy hiểm mà tháo chốt an toàn, chồm người ôm lấy Yoko. Mặc dù bị đập vào lưng tựa ghế sau, nhưng cô không cảm thấy đau đớn. Cô chỉ tâm tâm niệm niệm một điều duy nhất là bảo vệ nàng.Khi nhận ra chuyển động đã dừng, Faye mới cuống quýt đẩy Yoko ra rồi kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt. May mắn tốc độ không cao, va chạm cũng không mạnh nên cô và nàng đều bình yên vô sự. Faye thở phào, ngọn núi đè nặng nơi đầu quả tim tạm thời được dời đi. Yoko ngược lại nổi trận lôi đình, nàng chạm vào cục u sưng đỏ trên trán Faye, thầm mắng: "Đồ điên này..."Nàng nắm chốt khoá cửa, toan bước xuống để tìm đối phương tính sổ. Faye nhanh chóng giữ tay nàng: "Chị phát hiện hắn theo dõi chúng ta đã lâu, không biết có ý đồ xấu gì, em đừng manh động."Faye vừa dứt lời, chiếc xe hơi kia liền lùi lại, sau đó tài xế giẫm chân ga lao vụt đi. Yoko xoay người, vuốt tóc Faye qua một bên, vừa tức giận vừa đau lòng: "Chị bị ngốc đúng không? Em có thắt dây an toàn, không thể chết được. Chị..."Faye ngoan ngoãn không phản kháng, chỉ ngước mắt chăm chú nhìn nàng. Nhưng khi nghe được chữ "chết" nặng nề, vòng tay đang đặt trên eo nàng bất giác siết chặt. Cô cắt lời nàng, giọng nghiêm nghị: "Yo...em đừng nói như vậy, không may mắn."Lửa giận của Yoko từ từ giảm xuống, thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống người vừa rồi cũng lặng lẽ chạy mất tăm. Nàng bĩu môi, kéo đầu Faye sát hơn về phía mình: "Đưa em xem nào..."Faye xoa nhẹ thắt lưng nàng, vỗ về an ủi: "Chị không sao, vết thương ngoài da thôi mà."Yoko nhíu mày, phụng phịu không vui: "Đừng có lừa em, không đau mới lạ."Sau đó nàng hướng về phía vầng trán sưng tấy của Faye, phì phù thổi: "Dễ chịu hơn không?""Ừm..."Faye nhoẻn miệng cười với nàng, tận lực kìm nén cảm giác buồn nôn đang kéo đến. Bây giờ trong đầu cô như có vô vàn chiếc búa cùng lúc gõ xuống, nhưng ở trước mặt nàng, cô không muốn bày ra bộ dáng thống khổ. Chỉ cần nhẫn nhịn đợi cho cơn khó chịu này qua đi.Hết mưa, bầu trời sẽ lại sáng.