[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ

Chương 29. Trương Gia Giới



Yoko nhìn gương mặt xinh đẹp không góc chết ở ghế ngồi bên cạnh, vui vẻ cười ngây ngốc. Khúc gỗ to này không hay nói những lời thề thốt lãng mạn, nhưng mỗi hành động đều thể hiện sự lãng mạn.

Còn nhớ trước đây nàng từng nói muốn cùng cô xuất ngoại, không chạy sự kiện, không vì công việc, chỉ đơn giản là tận hưởng thế giới hai người. Lúc ấy cô không tỏ thái độ gì, chỉ đơn giản "ừ" một tiếng.

Sau đó bận bịu đến mức không có thời gian ăn ngủ, nhiều chuyện cũng lần lượt kéo đến, rồi lại chia tay...nên nàng đã quên bẵng đi ước nguyện này.

Ai ngờ sáng nay vừa thức dậy, nàng đã nhận được một kinh hỷ thật lớn. Ảnh chụp hai tấm vé đi Trương Gia Giới do Faye gửi đến, trong mắt Yoko như tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Nàng háo hức bật nhảy khỏi giường, ấn số gọi cho cô.

Vừa đổ chuông chưa bao lâu, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy. Sự cưng chìu tràn ngập từ giọng nói của Faye: "Chào buổi sáng, Yo."

Yoko bỏ qua lễ nghi, vội vàng vào luôn vấn đề chính: "Chị lén lút lên kế hoạch từ khi nào?"

Faye ban đầu hơi đơ ra mấy giây, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu rõ vấn đề. Cô khẽ cười, đại khái đáp: "Rất lâu về trước."

Yoko chun mũi, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời mơ hồ này: "Cho chị một cơ hội cuối cùng."

Faye siết nhẹ cán vali trong tay, giải thích đơn giản, tuy lời ít nhưng ý nhiều: "Hôm đó phỏng vấn xong, là đã bắt đầu tìm địa điểm rồi."

Nhưng cuối cùng không kịp thực hiện.

Mũi Yoko nóng lên, hốc mắt ươn ướt. Kỳ lạ là dù miệng đắng lưỡi khô nhưng đáy lòng lại ngọt ngào như rót mật. Nàng thông qua đường truyền điện thoại hôn Faye một cái, rồi vui vẻ xác nhận: "Tối nay bay có đúng không?"

"Um. Chị đã chuẩn bị xong cả rồi. Bây giờ sẽ qua đó giúp em thu xếp hành lý."

Yoko đột nhiên muốn nghịch ngợm, lo lắng ngập ngừng: "Nhưng em còn chưa xin phép với phía công ty, dạo này...bận rộn như vậy..."

Khoé môi Faye kéo căng đến cực đại, một cước đá bay mấy lời thoại rởm của nàng: "Nhóc con, Freen và Engfa đã giúp chị kiểm tra qua, xác định ba bốn ngày tới đây, 4E trống lịch."

"Xuỳ..." Yoko mất hứng cảm thán: "Em còn chưa diễn xong."

Cấp độ sủng nịnh của Faye đối với nàng bay lên tận trời. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng phụng phịu đáng yêu kia. Nếu lúc này mà có nàng bên cạnh, cô nhất định sẽ không ngần ngại mà vồ lấy nàng.

Yoko không hề hay biết gì về đoạn suy nghĩ xấu xa trong đầu Faye, thản nhiên tặc lưỡi, vươn vai liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Cũng đã sắp qua 10 giờ sáng.

Nàng tạm biệt Faye, ngoan ngoãn đi làm vệ sinh cá nhân rồi chui vào phòng chuẩn bị hành lý.

Chuyến đi bất ngờ nhưng đầy mong đợi này, nàng nhất định phải tận hưởng một cách trọn vẹn.

...

Trương Gia Giới tựa như một giấc mơ cổ tích vô thực, hùng vĩ bậc nhất Hồ Nam.

Những cột đá thạch sa cao chót vót vươn mình giữa mây trời. Hàng nghìn ngọn núi với hình thù độc đáo tạo nên bức tranh thuỷ mặc sống động. Sương sớm nhẹ nhàng giăng ngang một lớp màn mỏng, mỗi khi có ánh nắng ban mai rọi vào liền biến thành mảnh vải lụa ngũ sắc trôi bồng bềnh giữa thiên không.

Huyền ảo, mơ mộng.

Suối trong veo, cỏ xanh ngát, sương đọng trên tán lá khẽ khàng rung động. Gió uốn lượn theo cánh rừng nguyên sinh, thì thầm kể những câu chuyện của đồi núi, của hoa lá, của sông nước...

Mọi bộn bề thế tục đều tan biến vào trong khung cảnh thiên nhiên chốn bồng lai, thoát tục này.

Từ Thiên Môn Sơn, Thang Bách Long, Cầu Thiên Sinh đến Thiên Tử Sơn, Kim Tiên Khê và Phượng Hoàng Cổ Trấn. Mỗi nơi từng đặt chân qua, Faye và Yoko đều không khỏi trầm trồ. Hai người lưu lại rất nhiều hình ảnh, cũng tạo ra không ít kỷ niệm.

Ngày cuối cùng của chuyến hành trình, cả hai quyết định trải nghiệm cảm giác đi thuyền ngắm cảnh sắc Đà Giang.

Chiếc thuyền gỗ nhỏ khẽ lướt trên mặt sông phẳng lặng, trong vắt như ngọc. Hơi nước phả vào mặt mát rượi, những ngôi nhà cổ kính in bóng uốn lượn. Xa xa vang lên tiếng hát dân ca mộc mạc của người Miêu. Mấy chiếc cầu đá vươn mình bắt qua sông, ráng chiều dần buông sau rặng núi.

Trương Gia Giới chậm rãi khoác lên mình tấm áo choàng rực rỡ. Ánh tà dương nhuộm đỏ đỉnh núi, tràn xuống những cột đá cao vút. Mặt trời chiếu những tia nắng cuối cùng vào trong mây, cắt đôi "dải lụa" ấy thành hai phần.

Mọi âm thanh dường như lắng đọng.

Yoko tựa đầu vào vai Faye, cảm nhận tiếng sóng nước đều đặn đánh vào mạn thuyền. Tình cảm như thuỷ triều ồ ạt kéo đến, nàng nhịn không được xúc động khẽ gọi: "Faye."

"Ừm."

"P'Mali."

"Chị đây."

"..."

Faye đột nhiên nghe được tiếng thút thít, giật mình xoay người. Cô nâng cằm nàng, dùng sức ép nàng đối diện với mình, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu? Có phải say sóng rồi không? Em mệt thì chúng ta trở về, không đi nữa."

Yoko ôm lấy cánh tay đang vuốt ve gò má mình, giọng đã hơi khàn đặc: "Em không sao. Chỉ là em muốn gọi chị."

Faye gõ yêu vào trán nàng: "Em lại bắt đầu suy nghĩ ngốc nghếch cái gì rồi?"

Yoko ôm đầu nhưng không oán không trách, nàng chỉ ngước nhìn cô bằng ánh mắt sáng trong như sao trời: "Khun Peraya Malisorn..."

Faye dịu dàng bằng tất cả những sự dịu dàng mà cô có thể: "Kha."

Yoko thẳng thắn bộc bạch: "Em yêu chị."

Faye cảm động, vừa định đáp lại rằng "chị cũng yêu em" thì đã nghe nàng hùng hổ bổ đe doạ: "Kiếp này em đã chọn trúng chị rồi. Chị chạy không thoát. Vậy nên phải ngoan ngoãn ở bên cạnh em đến răng long, đầu bạc. Chị nhớ chưa."

Chương trước Chương tiếp
Loading...