[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ

Chương 27. Bão Tố



Faye vừa tỉnh lại từ trong hôn mê, cả người đều cảm thấy buồn nôn khó chịu. Trên trán, cổ và vai nặng nề quấn băng gạc trắng, gần như muốn cử động một chút cũng rất khó khăn.

Lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, Freen hớt hải từ bên ngoài xông vào, lớn tiếng gọi: "P'Fa..."

Dù bị cả ba người đang có mặt nhìn chằm chằm nhưng Freen không có thời gian ngượng ngùng. Cô khẽ liếc nhìn Faye, sau đó chuyển hướng về phía Engfa, ra hiệu cô đi theo mình.

Engfa đứng lên, nhanh chân bước theo Freen còn không quên nhỏ giọng trấn an Charlotte: "Đừng lo, chị sẽ báo tin cho em qua điện thoại. Lát nữa chú ba đến, em ở lại với P'Faye và chú ấy đi."

Sở dĩ Engfa hành động một cách dứt khoát như vậy là bởi vì thái độ nghiêm túc của Freen. Cô biết nếu không phải việc quan trọng, Freen sẽ không lộ ra biểu tình thế này.

Quả nhiên vừa khuất sau dãy hành lang, Freen đã lo lắng giải thích: "Yoko xảy ra tai nạn xe ngay trước cổng bệnh viện. May mà đang là giờ cao điểm nên tài xế lái tương đối chậm. Ông ấy cũng không bỏ trốn mà lập tức xuống xe hô hoán gọi người đến giúp."

"Giờ em ấy sao rồi?"

"Becky đang đợi trước phòng cấp cứu, em nhìn thấy máu, nhưng em không rõ có bị thương nghiêm trọng hay không..."

Engfa vỗ vai Freen: "Chị biết rồi, trước tiên chúng ta cứ qua đó đã."

Freen khẽ gật đầu. Không ai nói với ai câu nào nhưng tốc độ của cả hai đều bất giác tăng lên.

Lúc thang máy chuẩn bị mở ra, Freen còn kịp cảm thán: "Đúng là hoạ vô đơn chí, hết P'Faye thì đến Yoko thay phiên nhau xảy ra chuyện."

Becky ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang, xung quanh hoàn toàn vắng lặng. Đèn báo treo phía trên cửa ra vào vẫn sáng, dấu hiệu cho thấy những người bên trong vẫn còn phải vật lộn với tử thần.

Freen dừng lại, tần ngần hồi lâu. Becky vòng tay qua eo cô, đầu tựa vào vùng bụng bằng phẳng. Mắt nàng hơi đỏ, chóp mũi ửng hồng. Vừa rồi nhìn thấy Yoko mềm oặt trên cáng cứu thương, thế giới quan của nàng như muốn sụp đổ. Nếu không phải Freen ôm nàng lúc đó, nàng sợ rằng mình đã ở nơi công cộng mà khóc bù lu bù loa.

Sau khi chia tay Faye, Yoko đã chuyển đến sống cùng nàng và Freen một thời gian. Ban ngày đi ghi hình cùng nhau, buổi tối ngồi ăn cùng bàn, thậm chí vào giấc ngủ cùng thời điểm. Tuy không có quan hệ huyết thống như từ lâu các nàng đã xem nhau như chị em trong nhà. 

Bên nhau càng lâu tình cảm càng đậm sâu.

Tay đứt ruột xót.

Becky sao có thể không vì Yoko mà đau lòng.

Engfa nhìn cảnh trước mắt mà thở dài. Cô lần mò tìm kiếm điện thoại từ trong túi áo khoác, ấn vào dãy số quen thuộc rồi gọi đi.

...

Charlotte bắt máy, sau đó vừa nghi hoặc vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Faye: "Có chuyện gì mà mọi người cứ lén la lén lút vậy?"

Engfa ba phần giải thích, bảy phần trêu: "Em mà để P'Faye nghe được thì chị ấy chắc chắn sẽ phát điên."

Charlotte nhíu mày, giọng trầm hơn: "Em đi đến tận kho chứa đồ rồi, chị đừng dong dài nữa, nhanh nói cho rõ ràng đi."

Nhận ra Charlotte đã mất kiên nhẫn, Engfa cũng không dám chần chừ mà kể hết cho nàng mọi chuyện.

...

Faye nâng mắt nhìn ra cửa, người vừa đến là ông Chin. Trên tay ông cầm một tập hồ sơ, Faye không cần nghĩ cũng biết đây là bệnh án của mình.

Cô nâng người muốn ngồi dậy cho phải phép nhưng đã bị ông Chin nhanh hơn cản lại: "Không cần khách sáo, việc cháu cần làm bây giờ là nghỉ ngơi."

Faye kéo căng khóe môi, "dạ" một tiếng thay cho lời đồng ý và cảm kích.

Ông Chin ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giường, rầu rĩ xoa vùng thái dương đã bị vô vàn vết tích của thời gian xâm chiếm, muốn nói nhưng lại không đành lòng.

Faye nhìn biểu hiện khó xử của ông, còn có cảm giác đau âm ỉ từ cơ thể mình, nặng nề dò hỏi: "Chú Chin, vết thương có phải rất nghiêm trọng không ạ?"

Ông Chin nhìn đáy mắt sâu thẳm của cô, hạ quyết tâm nói một lần cho rõ ràng: "Đèn chùm này là loại rẻ tiền, làm bằng hợp kim pha lẫn với nhựa dẻo. Trần nhà lại không quá cao nên lực tác động trực tiếp đối với cháu không nhiều. Theo lẽ thông thường, sức khỏe cháu không có gì đáng ngại. Tuy nhiên..."

Ông vương tay, đặt tệp hồ sơ vào lòng Faye rồi tiếp tục phân tích: "Trong quá trình thăm khám, ta lại phát hiện ra một vấn đề khác vô cùng nguy hiểm."

"Việc mô não của cháu bị tổn thương đã vô tình khiến một số tế bào lưu giữ ký ức cũng chịu chung số phận. Ta đã cố gắng theo dõi trị liệu mấy ngày nay, nhưng kết quả bọn chúng đều bắt đầu có dấu hiệu chết dần chết mòn. Hơn nữa, số lượng và tần suất tự huỷ chỉ có tăng chứ không giảm."

"Nói một cách đơn giản, cháu đang mắc phải căn bệnh hiếm gặp - Alzheimer."

"Alzheimer là bệnh lý về não không hồi phục. Theo thời gian, trí nhớ, khả năng ngôn ngữ, tư duy, các giác quan cơ bản của cháu sẽ bị phá huỷ. Quá trình này, nói không dày vò đau đớn là nói dối. Cuối cùng, cháu chỉ có thể như một đứa trẻ, đến cả công việc đơn giản nhất cũng không thể hoàn thành được."

"Sau đó...ngờ nghệch mà chết đi."

Faye im lặng lắng nghe, biểu tình không chút gợn sóng. Sau một hồi bình tâm suy nghĩ, cô mỉm cười hỏi ông: "Cháu có thể sống được bao lâu?"

Ông Chin thẳng thắn: "Ngắn thì sáu năm, dài thì mười năm."

Faye coi như hài lòng gật đầu: "Vậy là đủ rồi."

Sau đó, Faye nhờ ông giúp cô giữ bí mật, đừng nói chuyện này cho bất cứ ai.

Ông Chin do dự một lúc rồi cũng đồng ý.

Chương trước Chương tiếp
Loading...