[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ

Chương 10. Cự Tuyệt



Lần này, Yoko kiên trì nằm ngoài dự đoán của Faye. Tiếp cận riêng tư không thành, nàng lại đổi sang phương án công khai khác.

Sau nhiều lần Yoko cố ý làm ra hành động thân mật, hai người đã thành công nhận về vô số ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh. Ngoại trừ Pam và Eye, không ai khác ở công ty biết về mối quan hệ giữa cô và nàng. Đến hôm nay Faye thật sự phớt lờ không nỗi nữa. Cô thô bạo lôi kéo Yoko đến kho chứa quần áo, ánh mắt lạnh băng nhắm về phía nàng.

"Apasra... Em rốt cuộc muốn thế nào?"

Yoko một mặt uỷ khuất: "Là chị kéo em đến đây. Còn hỏi em muốn làm gì."

"..."

Thấy Faye không hứng thú với câu nói đùa của mình, Yoko thu lại biểu cảm nhởn nhơ vừa rồi, thành thật đứng trước mặt cô: "Em chỉ muốn cùng chị nói chuyện một chút."

Nhưng chị lúc nào cũng phớt lờ em.

Nửa câu này, Yoko không nói ra khỏi miệng. Vừa rồi lúc Faye gọi tên nàng, Yoko đã nhận ra khoảng cách giữa hai người hiện tại có bao nhiêu xa cách. Faye thích gọi nàng là Yo, là cún con, là nhóc nghịch ngợm... Tóm lại là ti tỉ những tên gọi ấu trĩ khác chứ nhất định không phải - Apasra.

Faye để lộ sự bất mãn thông qua cái nhíu mày: "Được thôi, cho em 5 phút. Em có thể nói được rồi đó."

Giờ thì đến lượt Yoko im lặng.

Nàng mím môi, móng tay ghim sâu vào da thịt đến muốn bật máu, mãi một lúc lâu mới ngập ngừng: "Thật ra em..."

Nhưng còn chưa đợi Yoko nói hết câu, Faye đã lập tức xem như không có việc gì mà muốn rời đi: "Hết thời gian rồi."

"Faye..." Yoko cuống quýt gọi cô lại, thái độ quá đổi nghiêm túc làm Faye có chút không quen. Xung động trong lòng còn chưa kết thúc đã nghe âm thanh của Yoko tiếp tục truyền đến từ sau tai: "Em xin lỗi."

Faye phì cười, giọng vẫn trầm đều tự nhiên: "Xin lỗi gì chứ? Nếu không còn việc gì khác thì chị ra ngoài trước."

Bên ngoài ra vẻ tuyệt tình.

Thật ra...là Faye đang muốn chạy trốn.

Cô sợ nếu tiếp tục ở lại thì ngụy trang một năm qua của cô sẽ lập tức sụp đổ.

Có trời mới biết, bao lâu rồi cô không được nghe Yoko thâm tình gọi tên mình. Vậy nên khi khoảnh khắc ấy xảy ra, cô đã có xúc động muốn khóc nhường nào.

Có tiếng bước chân giẫm trên sàn gỗ, giọng của Yoko cũng càng lúc càng gần: "Em biết một năm này chị trải qua không dễ dàng gì, nhưng em thật sự cũng không có thoải mái như mọi người vẫn nghĩ. Em đã rất đau đớn, rất khổ sở, rất thảm hại..."

Yoko cảm xúc hỗn loạn, hơi thở cũng bắt đầu có dấu hiệu run rẩy mất kiểm soát: "Nhiều lần em muốn đi tìm chị, kết quả lại không đủ dũng khí đối mặt với chị. Quyết định của chúng ta lúc đó quá vội vàng. Em hối hận rồi, rất rất hối hận. Em hy vọng có thể cùng chị bắt đầu lại một cuộc sống mới. Em không cần..."

"Đủ rồi."

Faye cắt ngang lời Yoko.

Cả căn phòng rơi vào trạng thái tịch mịch đến nghẹt thở.

Faye quay đầu, bờ vai thẳng tắp, xương quai xanh hiện lên một cách rõ ràng: "Yoko Apasra, chúng ta đã chia tay, hơn một năm rồi."

Cô cáu gắt xoay người rời đi nhưng Yoko nhanh hơn một bước giữ cô lại. Bị thân nhiệt ấm áp của Yoko chạm vào khiến Faye giật mình, phản ứng theo bản năng rút thật nhanh tay lại.

Hành động quyết liệt này của Faye rơi vào mắt Yoko lại biến thành cự tuyệt. Nhưng cảm giác lạnh như băng khi tiếp xúc với Faye đẩy lùi đau lòng của nàng. Tim nàng nhói lên, lo lắng hỏi: "Tay chị sao lại lạnh như vậy?"

Yoko tiến về phía trước, theo thói quen muốn dùng chính mình để sưởi ấm cho Faye.

Faye nhanh chóng tránh thoát, dùng khoảng cách để ngăn cản hành động đụng chạm của Yoko, tiếp tục ý tứ còn đang dang dở: "Lúc trước người không nói tiếng nào dọn đi khỏi nhà là em. Vậy nên chúng ta từ lâu đã xem như không còn quan hệ gì nữa. Hiện tại em đột nhiên xông đến quấy rầy cuộc sống khó khăn lắm mới bình lặng của chị. Em không cảm thấy rất buồn cười sao?"

"Em..." Yoko nghĩ không ra nên trả lời thế nào cho tốt.

Faye đè nén lại tâm tình của chính mình: "Như hiện tại rất tốt. Em chuyên tâm hoàn thành tốt vai trò diễn viên của em. Chị cố gắng làm một doanh nhân chân chính, lương thiện. Hai người chúng ta..."

"Em không muốn..." Hốc mắt Yoko đỏ lên, mũi chua xót đến không chịu được: "Faye, em nói là em không muốn."

Không muốn cứ mỗi ngày nhìn thấy chị nhưng ngay cả đến gần cũng không dám. Không muốn mỗi lần chị vui vẻ cùng người khác em chỉ có thể là người ngoài cuộc đứng nhìn. Không muốn ngay cả đến tìm chị cũng cần phải viện lý do. Càng không muốn...mãi mãi là một đứa ngốc, cái gì cũng giả vờ như không biết...

Rồi Yoko oà khóc. 

Bởi vì nàng nhìn thấy hình ảnh bất lực của chính mình phản chiếu trong gương. 

Faye hít sâu một hơi, cắn răng quay đầu đối diện với nàng: "Em muốn thì thế nào? Không muốn thì thế nào? Yoko Apasra, Sunny hiện tại cũng không còn nhận ra em là ai, Pam trở nên ngoan ngoãn trầm lặng hơn trước, P'Eye thậm chí đã yên bề gia thất, còn chị...cũng không còn là tiểu lão hổ của em."

Tầm mắt Yoko nhoè đi, nghẹn ngào hỏi thêm một câu: "Thật sự không thể tha thứ cho em, không thể cho em một cơ hội nữa sao?"

Chỉ thấy Faye vô tình bỏ lại một câu: "Chúng ta kết thúc rồi."

Sau đó, Yoko ngây ngốc đứng trong phòng chứa quần áo. Đến tận hơn nửa giờ trôi qua vẫn chưa thấy nàng bước ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp
Loading...