[FANFIC KEP1ER] VÒNG TRÒN ĐỎ
Chương 5: Người Không Thuộc Thế Giới Này
Đêm sau buổi lễ, tất cả được đưa về khu ký túc xá nằm sâu trong rừng. Tầng trên cùng dành cho các "người được chọn". Không ai muốn nói chuyện. Đèn trong hành lang cứ nhấp nháy, điện thoại đều mất sóng.Chaehyun không ngủ được. Cô quyết định xuống nhà bếp lấy nước. Nhưng khi đi qua hành lang dài, cô nghe tiếng gõ cửa rất nhẹ - cộc... cộc... cộc... - đến từ phòng của Bahiyyih.Khi mở hé cửa, cô thấy Bahiyyih đang đứng giữa phòng, hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt trắng dã không có con ngươi. Miệng cô lẩm bẩm gì đó bằng một thứ ngôn ngữ không thuộc về loài người.Chaehyun lùi lại, nhưng Bahiyyih đột nhiên quay đầu:> "Cậu đã thấy gì trong gương chưa, Chaehyun?"
Giọng nói đó không phải của Bahiyyih.---Sáng hôm sau, Bahiyyih bình thường trở lại, không nhớ gì cả. Nhưng Chaehyun không thể quên ánh mắt trắng đó.Trong buổi ăn sáng, Hikaru trầm ngâm:> "Có ai từng cảm thấy... chúng ta bị theo dõi không? Như thể có một thứ gì đó đang sống dưới sàn nhà?"
Youngeun ngẩng lên.> "Mình nghe tiếng gì đó cào móng dưới phòng mình vào lúc 3 giờ sáng."
Yujin, từ đầu vẫn im lặng, bỗng nói thẳng:> "Không phải ai trong số chúng ta là người."
Tất cả im lặng. Ánh mắt dồn về phía cô, nhưng Yujin chỉ nhìn chằm chằm vào Bahiyyih.---Chiều hôm đó, Mashiro và Yeseo quyết định quay lại khu lễ để tìm thêm manh mối. Họ lén đi theo đường cũ xuyên rừng.Tại nơi từng tổ chức buổi lễ đêm qua, hộp gương đã biến mất.Thay vào đó, trên nền đất, một biểu tượng tròn được vẽ bằng máu khô:> Một con mắt, bị đâm bởi chín mũi dao. Nhưng một trong số đó không dính máu.
Yeseo sững sờ. Mashiro thì thầm:> "Một trong chúng ta không giết. Một trong chúng ta... đang bị điều khiển."
---Tối đó, Xiaoting bị mộng du. Cô đi xuyên qua hành lang, ra ngoài rừng, đến tận một hồ nước đen không ghi trên bản đồ.Khi đến bờ hồ, cô đứng lặng nhìn mặt nước phản chiếu... không phải gương mặt mình.
Mà là một gương mặt không có miệng, không có mắt - chỉ là một khối da trắng nhợt.Một tiếng nói vang lên từ dưới đáy hồ:> "Chúng ngươi không thể ngăn được. Người mang chiếc nhẫn đã thức tỉnh.
Và một trong các ngươi... chính là lối đi."
---Bầu không khí càng nặng nề:Bahiyyih có vẻ đang bị chiếm hữu, hoặc là vật chứa.Một "thứ" đang sống dưới căn nhà họ ở.Xiaoting nhìn thấy gương mặt không phải của chính mình trong hồ.Yujin nghi ngờ rằng trong nhóm có một kẻ không còn là con người - và chính kẻ đó là cổng triệu hồi.
Giọng nói đó không phải của Bahiyyih.---Sáng hôm sau, Bahiyyih bình thường trở lại, không nhớ gì cả. Nhưng Chaehyun không thể quên ánh mắt trắng đó.Trong buổi ăn sáng, Hikaru trầm ngâm:> "Có ai từng cảm thấy... chúng ta bị theo dõi không? Như thể có một thứ gì đó đang sống dưới sàn nhà?"
Youngeun ngẩng lên.> "Mình nghe tiếng gì đó cào móng dưới phòng mình vào lúc 3 giờ sáng."
Yujin, từ đầu vẫn im lặng, bỗng nói thẳng:> "Không phải ai trong số chúng ta là người."
Tất cả im lặng. Ánh mắt dồn về phía cô, nhưng Yujin chỉ nhìn chằm chằm vào Bahiyyih.---Chiều hôm đó, Mashiro và Yeseo quyết định quay lại khu lễ để tìm thêm manh mối. Họ lén đi theo đường cũ xuyên rừng.Tại nơi từng tổ chức buổi lễ đêm qua, hộp gương đã biến mất.Thay vào đó, trên nền đất, một biểu tượng tròn được vẽ bằng máu khô:> Một con mắt, bị đâm bởi chín mũi dao. Nhưng một trong số đó không dính máu.
Yeseo sững sờ. Mashiro thì thầm:> "Một trong chúng ta không giết. Một trong chúng ta... đang bị điều khiển."
---Tối đó, Xiaoting bị mộng du. Cô đi xuyên qua hành lang, ra ngoài rừng, đến tận một hồ nước đen không ghi trên bản đồ.Khi đến bờ hồ, cô đứng lặng nhìn mặt nước phản chiếu... không phải gương mặt mình.
Mà là một gương mặt không có miệng, không có mắt - chỉ là một khối da trắng nhợt.Một tiếng nói vang lên từ dưới đáy hồ:> "Chúng ngươi không thể ngăn được. Người mang chiếc nhẫn đã thức tỉnh.
Và một trong các ngươi... chính là lối đi."
---Bầu không khí càng nặng nề:Bahiyyih có vẻ đang bị chiếm hữu, hoặc là vật chứa.Một "thứ" đang sống dưới căn nhà họ ở.Xiaoting nhìn thấy gương mặt không phải của chính mình trong hồ.Yujin nghi ngờ rằng trong nhóm có một kẻ không còn là con người - và chính kẻ đó là cổng triệu hồi.