[FANFIC KEP1ER] VÒNG TRÒN ĐỎ

Chương 4: Lễ Trừ Tà



Mưa vẫn chưa dứt khi Chaehyun và Dayeon bước vào hội trường trung tâm nằm trên núi Bukhan. Sự kiện được gọi là “Buổi Trị Liệu Hồn Tâm”, do một nhóm nghiên cứu tâm linh tổ chức, nhưng cảm giác u uất bao phủ từ cánh cổng đã khiến Chaehyun muốn quay đầu ngay lập tức.

Trong không gian tĩnh lặng, bảy cô gái khác cũng đã có mặt — mỗi người đứng ở một góc, ánh mắt như lạc lõng giữa thế giới không thuộc về mình.

Yujin, với ánh mắt rực lửa nhưng lạnh băng, đứng gần khung cửa sổ, ánh chớp hắt lên khuôn mặt cô tạo ra ảo ảnh như một con sư tử đang ngủ yên.
Xiaoting, vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng mắt liên tục đảo qua mọi vật phản chiếu trong phòng, như thể đang tìm… cái gì đó đã lạc mất.
Mashiro và Yeseo đến cùng nhau, không nói một lời, nhưng ánh mắt giữa họ… quá quen thuộc, quá cũ kỹ.
Hikaru lặng lẽ quan sát mọi người, nhưng thỉnh thoảng tay cô lại chạm lên cổ mình, nơi có một vết bớt hình giọt nước màu tím nhạt.
Bahiyyih mang theo một cuốn sổ da, từng trang được đánh dấu bằng sợi chỉ đỏ.
Youngeun, đứng lặng giữa phòng, chỉ nhìn vào một chiếc đồng hồ quả lắc cũ treo trên tường — mỗi lần kim đồng hồ rung, mắt cô càng sâu hơn, như đang nghe thứ gì đó… từ bên kia thế giới.

---

Người dẫn dắt buổi lễ bước ra — là một bà lão mặc hanbok đen, đôi mắt trắng đục, tóc dài tới gót chân.

> “Chín vị nữ tinh tú. Cuối cùng các ngươi cũng tụ lại,”
“Không phải để được cứu rỗi. Mà để nhớ."

Rồi bà ta đưa ra một chiếc hộp gỗ đen, đặt giữa vòng tròn muối trắng. Trong hộp là… một mảnh gương nhỏ, xung quanh được khắc bằng những ký tự không ai đọc nổi — trừ Mashiro, người đã mơ thấy nó.

> “Người nào cầm mảnh gương này… sẽ thấy lại khoảnh khắc bản thân đã đánh mất điều thiêng liêng nhất.”

Không ai muốn chạm vào. Nhưng Yeseo tiến lên trước, tay run rẩy nhưng kiên định. Mảnh gương chạm da cô — và tức khắc phòng tối sầm.

Cảnh tượng hiện ra trong đầu Yeseo: một ngôi chùa Nhật cổ đang cháy, cô bị trói ở cột trụ, máu loang trên sàn đá. Và Mashiro, đang đứng bên ngoài, quay lưng bỏ đi.

Yeseo bật khóc, miệng không ngừng lặp lại:

> “Em không trách chị. Em chỉ muốn… được chết trong tay chị, không phải trong lửa.”

---

Cảnh tượng chấm dứt, nhưng không ai thở được. Mảnh gương lại quay về hộp.

“Chỉ còn tám mảnh nữa,” bà lão nói. “Nhưng không phải tất cả các ngươi đều sẵn sàng… nhớ.”

> “Một khi các ngươi nhớ đủ… Người Canh Gác sẽ sống lại.
Nhưng Người Phản Bội cũng vậy.”

---

Lần đầu tiên tất cả các cô gái tụ họp. Mỗi người bắt đầu thấy những mảnh quá khứ phản chiếu qua gương — và nhận ra có người trong nhóm từng phản bội, từng bị thiêu sống, từng giết nhau trong các đời trước. Nhưng không ai biết… ai là ai nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...