[FANFIC KEP1ER] VÒNG TRÒN ĐỎ
Chương 6: Người Mang Nhẫn
Bahiyyih lại mơ.Cô đứng giữa một ngôi đền đá cũ kỹ phủ rêu. Trên tay cô là một chiếc nhẫn bạc chạm khắc họa tiết rồng — nó tỏa sáng rực rỡ nhưng lạnh như băng.Xung quanh, tám người con gái mặc y phục cổ — mỗi người đều mang một biểu tượng trên cổ tay:
Lửa, nước, gió, sấm, tuyết, mặt trời, trăng, và... rắn.
Chỉ riêng Bahiyyih không có gì cả.Mashiro quay sang cô, ánh mắt vừa đau vừa lạnh:> "Em không nên giữ nó. Đó là nhẫn của Người Phản Bội."
Bahiyyih rút nhẫn ra, nhưng chiếc nhẫn dính chặt vào da. Khi cô cố gỡ, máu bắt đầu trào ra.Giấc mơ kết thúc. Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trên tay Bahiyyih thật sự xuất hiện một vết lõm mảnh tròn trên ngón giữa — như thể cô đã đeo nhẫn cả ngàn năm rồi.---Tối hôm đó, Chaehyun, Dayeon và Yujin bí mật gọi các cô gái lại phòng. Cửa khóa kín, rèm che kín hết ánh trăng.> "Chị thấy điều này rồi," Yujin lên tiếng. "Chúng ta đều từng là một nhóm trong các kiếp trước."
"Không phải tình cờ mà chúng ta được chọn. Và không phải ai cũng còn là chính mình."
Dayeon gật đầu.> "Em mơ thấy Xiaoting... nhưng là ở một nơi khác. Một kiếp khác. Chị ấy đã chết để cứu em."
Xiaoting mở to mắt.> "Chị cũng thấy vậy. Nhưng trong mơ... Chị không có tim. Chị đưa em một quả tim... bằng lửa."
---Yeseo lặng lẽ nói:> "Em đã từng là người gác đền. Em giữ chín cánh cổng — mỗi người các chị là một trong chín.
Nhưng có một lần, em quên khóa cánh cổng cuối cùng... Và một kẻ đã ra ngoài."
Mọi người im lặng.Hikaru run run:> "Cánh cổng cuối cùng... là cổng 'Phản Tâm' phải không? Cái nơi phản chiếu mặt tối của chính chúng ta?"
Youngeun lên tiếng lần đầu:> "Nếu đúng vậy... thì chúng ta không chỉ phải nhớ lại.
Mà còn phải chọn: tha thứ... hay phong ấn lại."
---Ngay khi đó, Mashiro ngã gục xuống đất. Cô nói trong vô thức:> "Yeseo... Chị đã bỏ em lại trong đền lửa. Chị nhớ rồi. Chị chạy... vì chị sợ chết."
Yeseo cúi xuống, mắt đỏ hoe:> "Em biết. Nhưng em chưa từng ghét chị."
Không ai dám thở. Cảm xúc giữa họ, dường như chưa bao giờ là "mới gặp". Mỗi ánh nhìn đều chất đầy thứ tình cảm khó gọi tên:Tình yêu?Tội lỗi?Nợ máu?
---Trước khi buổi họp tan, Yujin lấy từ trong áo ra một bản vẽ cũ kỹ:
Chín vòng tròn được nối bởi những sợi chỉ, nhưng vòng của Bahiyyih đã rạn nứt.> "Chiếc nhẫn trên tay em ấy chính là dấu hiệu. Dù em ấy có là Bahiyyih hay không...
một phần của Người Phản Bội đang sống trong em ấy."
---Ký ức tiền kiếp bắt đầu sống lại, quan hệ giữa Mashiro và Yeseo rõ ràng hơn, Xiaoting và Dayeon từng có một mối liên kết hy sinh — và Bahiyyih đang dần trở thành trung tâm của lời nguyền.
Lửa, nước, gió, sấm, tuyết, mặt trời, trăng, và... rắn.
Chỉ riêng Bahiyyih không có gì cả.Mashiro quay sang cô, ánh mắt vừa đau vừa lạnh:> "Em không nên giữ nó. Đó là nhẫn của Người Phản Bội."
Bahiyyih rút nhẫn ra, nhưng chiếc nhẫn dính chặt vào da. Khi cô cố gỡ, máu bắt đầu trào ra.Giấc mơ kết thúc. Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trên tay Bahiyyih thật sự xuất hiện một vết lõm mảnh tròn trên ngón giữa — như thể cô đã đeo nhẫn cả ngàn năm rồi.---Tối hôm đó, Chaehyun, Dayeon và Yujin bí mật gọi các cô gái lại phòng. Cửa khóa kín, rèm che kín hết ánh trăng.> "Chị thấy điều này rồi," Yujin lên tiếng. "Chúng ta đều từng là một nhóm trong các kiếp trước."
"Không phải tình cờ mà chúng ta được chọn. Và không phải ai cũng còn là chính mình."
Dayeon gật đầu.> "Em mơ thấy Xiaoting... nhưng là ở một nơi khác. Một kiếp khác. Chị ấy đã chết để cứu em."
Xiaoting mở to mắt.> "Chị cũng thấy vậy. Nhưng trong mơ... Chị không có tim. Chị đưa em một quả tim... bằng lửa."
---Yeseo lặng lẽ nói:> "Em đã từng là người gác đền. Em giữ chín cánh cổng — mỗi người các chị là một trong chín.
Nhưng có một lần, em quên khóa cánh cổng cuối cùng... Và một kẻ đã ra ngoài."
Mọi người im lặng.Hikaru run run:> "Cánh cổng cuối cùng... là cổng 'Phản Tâm' phải không? Cái nơi phản chiếu mặt tối của chính chúng ta?"
Youngeun lên tiếng lần đầu:> "Nếu đúng vậy... thì chúng ta không chỉ phải nhớ lại.
Mà còn phải chọn: tha thứ... hay phong ấn lại."
---Ngay khi đó, Mashiro ngã gục xuống đất. Cô nói trong vô thức:> "Yeseo... Chị đã bỏ em lại trong đền lửa. Chị nhớ rồi. Chị chạy... vì chị sợ chết."
Yeseo cúi xuống, mắt đỏ hoe:> "Em biết. Nhưng em chưa từng ghét chị."
Không ai dám thở. Cảm xúc giữa họ, dường như chưa bao giờ là "mới gặp". Mỗi ánh nhìn đều chất đầy thứ tình cảm khó gọi tên:Tình yêu?Tội lỗi?Nợ máu?
---Trước khi buổi họp tan, Yujin lấy từ trong áo ra một bản vẽ cũ kỹ:
Chín vòng tròn được nối bởi những sợi chỉ, nhưng vòng của Bahiyyih đã rạn nứt.> "Chiếc nhẫn trên tay em ấy chính là dấu hiệu. Dù em ấy có là Bahiyyih hay không...
một phần của Người Phản Bội đang sống trong em ấy."
---Ký ức tiền kiếp bắt đầu sống lại, quan hệ giữa Mashiro và Yeseo rõ ràng hơn, Xiaoting và Dayeon từng có một mối liên kết hy sinh — và Bahiyyih đang dần trở thành trung tâm của lời nguyền.