[FANFIC KEP1ER] VÒNG TRÒN ĐỎ
Chương 3: Người Canh Gác Không Tên
Thượng Hải, khu phố cổ bị lãng quên nằm cạnh con sông uốn lượn như dải lụa đen. Xiaoting ngồi một mình trong phòng tập ballet cũ, ánh đèn mờ chiếu lên đôi giày múa trắng đã ngả vàng. Gần đây, cô liên tục bị ám ảnh bởi hình ảnh một cái bóng đứng sau lưng mình mỗi khi nhìn vào gương.Tối nay, khi động tác “arabesque” của cô vừa đạt đến đỉnh cao, tiếng nhạc đột nhiên méo mó. Gương vỡ.Bên trong lớp gương rạn nứt là một con mắt, đang nhìn thẳng vào Xiaoting từ phía bên kia. Nhưng đáng sợ hơn… nó có hình dáng của chính cô.---Ở Seoul, Bahiyyih ngồi trong căn phòng áp mái của gia đình, nơi cô thường mơ mộng và ghi nhật ký. Cô luôn cảm thấy mình không hoàn toàn “thuộc về nơi này” — không phải Hàn, không phải Mỹ, mà là một cõi khác.Gần đây, mỗi khi Bahiyyih chạm vào chiếc nhẫn cổ mà cô tìm thấy trong một khu chợ ngầm ở San Francisco, cô lại nghe thấy tiếng thì thầm bằng tiếng Phạn, và hình ảnh một đàn bướm màu đen phủ kín bầu trời.Cô từng thấy hình ảnh đó trong một quyển sách cổ — và giờ, khi mở nhật ký ra, trang giấy trắng bỗng xuất hiện dòng chữ bằng máu khô:
“Khi đàn bướm bay, Người Canh Gác sẽ thức tỉnh.”---Và tại Gwangju, Youngeun đang sống một cuộc đời bình thường nhất trong số họ. Cho đến đêm hôm đó, khi cô nhìn thấy tên mình được khắc trên đá, trong một nghĩa địa bỏ hoang sau trường.Tấm bia đá:> “Youngeun. Sinh: 1843. Tử: 1860. Người Gác Cửa Thứ Bảy.”Cô không nhớ mình đã từng đến nơi này. Nhưng khi ngón tay chạm vào mặt đá lạnh, một luồng điện xuyên qua cơ thể. Một giọng nói cất lên từ trong đầu cô, không thuộc về bất kỳ ai cô từng gặp:“Ngươi đã thề canh giữ cánh cổng. Đừng quên. Đừng phản bội lần nữa.”---Trở lại Inhwa, Dayeon trải ra một bản đồ cũ dưới ánh đèn yếu ớt. Trên đó là hình tròn chín đỉnh — đại diện cho chín mảnh gương, chín linh hồn.
Một cái tên được viết ở giữa, bằng chữ Hán cổ:> “無名守門人” — Người Canh Gác Không Tên.“Cái bóng mà Xiaoting thấy… Có thể chính là một trong chúng ta,” Dayeon nói khẽ.Chaehyun thì thào, “Hoặc là… một trong những phiên bản khác của chính chúng ta, ở những thời điểm khác nhau.”Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi không tiếng động. Nhưng trong bóng đêm, một bóng người đang đứng bất động giữa sân trường, không bị ướt bởi mưa, cũng không hề chớp mắt.---Luồng kết nối karmic đã bắt đầu hiện rõ, nhưng vẫn đầy ẩn ý:Xiaoting dường như đang nhìn thấy một phần ký ức đã bị "phân tách".Bahiyyih được chọn làm người truyền đi thông điệp.Youngeun giữ vai trò then chốt — người canh giữ cổng luân hồi, nhưng dường như đã từng phản bội lời thề.
“Khi đàn bướm bay, Người Canh Gác sẽ thức tỉnh.”---Và tại Gwangju, Youngeun đang sống một cuộc đời bình thường nhất trong số họ. Cho đến đêm hôm đó, khi cô nhìn thấy tên mình được khắc trên đá, trong một nghĩa địa bỏ hoang sau trường.Tấm bia đá:> “Youngeun. Sinh: 1843. Tử: 1860. Người Gác Cửa Thứ Bảy.”Cô không nhớ mình đã từng đến nơi này. Nhưng khi ngón tay chạm vào mặt đá lạnh, một luồng điện xuyên qua cơ thể. Một giọng nói cất lên từ trong đầu cô, không thuộc về bất kỳ ai cô từng gặp:“Ngươi đã thề canh giữ cánh cổng. Đừng quên. Đừng phản bội lần nữa.”---Trở lại Inhwa, Dayeon trải ra một bản đồ cũ dưới ánh đèn yếu ớt. Trên đó là hình tròn chín đỉnh — đại diện cho chín mảnh gương, chín linh hồn.
Một cái tên được viết ở giữa, bằng chữ Hán cổ:> “無名守門人” — Người Canh Gác Không Tên.“Cái bóng mà Xiaoting thấy… Có thể chính là một trong chúng ta,” Dayeon nói khẽ.Chaehyun thì thào, “Hoặc là… một trong những phiên bản khác của chính chúng ta, ở những thời điểm khác nhau.”Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi không tiếng động. Nhưng trong bóng đêm, một bóng người đang đứng bất động giữa sân trường, không bị ướt bởi mưa, cũng không hề chớp mắt.---Luồng kết nối karmic đã bắt đầu hiện rõ, nhưng vẫn đầy ẩn ý:Xiaoting dường như đang nhìn thấy một phần ký ức đã bị "phân tách".Bahiyyih được chọn làm người truyền đi thông điệp.Youngeun giữ vai trò then chốt — người canh giữ cổng luân hồi, nhưng dường như đã từng phản bội lời thề.