[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 77. Hoạ Đi Phúc Sẽ Đến
Chankimha lão gia tử vừa yên vị trên ghế chờ trong phòng bệnh đã lập tức lên tiếng hỏi: " Sao đột nhiên lại xuất viện rồi?""Dạ..."Becky giật mình, vẫn chưa quen được với sự ân cần đến từ Chankimha lão gia. Nàng chỉ kịp dạ một tiếng, hoàn toàn không có ý thức trả lời câu hỏi của ông. Freen ngồi bên cạnh nhịn không được giúp nàng giải thích: "Ông nội, bác sĩ đã nói là chỉ chấn động não ở mức độ nhẹ, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sức khoẻ. Còn chút vết thương ngoài da, bôi thuốc mỡ, nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ lành lại thôi. Hôm đó ngất đi, là do em ấy mệt mỏi quá độ.""Thật sự không cần ở lại bệnh viện để theo dõi tiếp?"Freen bất lực nhìn người vừa được cô trân trọng gọi là bác sĩ - Noey Vorrakittikun.Noey hề hề sà đến bên cạnh Chankimha lão gia, vừa đấm bóp vai cho ông, vừa dỗ dành: "Ông nội yên tâm, đã có thần đồng y học là cháu ở đây, cháu dâu của ông nhất định sẽ không có vấn đề gì. Đừng nói là khoẻ mạnh chạy nhảy khắp nhà, lập tức sinh cho ông vài đứa chắt còn có thể..."Khoé miệng Chankimha lão gia vui sướng mà nâng lên. Mặc dù không quá hài lòng nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận: "Được rồi. Vậy thì về nhà cũng phải chú ý một chút."Rồi ông nhìn Freen, nghiêm giọng: "Đặc biệt là cháu, không được động tay động chân lung tung."Mặt Becky nóng lên, đến cả lỗ tai cũng ửng hồng. Câu trước đó của Noey đã làm nàng ngại đến muốn khoét một cái lỗ trên sàn mà chui xuống. Vậy mà thời khắc này nàng lại còn tinh tường nghe hiểu ý tứ sâu xa của Chankimha lão gia tử. "Không được động tay động chân". Ông nội, ông có thật sự là cái gì cũng không biết, cái gì cũng không quan tâm không ạ?Freen ném cho Noey một cái nhìn đầy sát khí, nhưng vẫn không thể chặn được cái miệng còn đang luyên thuyên không ngừng của cô.Cuối cùng, phải nhờ một câu: "Xe đã chuẩn bị xong rồi ạ" của Saint mới phá vỡ thế cục đỏ mặt, nghẹt thở trong phòng.Chankimha lão gia chậm rãi đứng lên dưới sự giúp đỡ của Chin. Chiếc gậy đầu rồng được ông nắm chặt trong tay nhẹ run rẫy. Lần thứ hai trong một quãng thời gian rất ngắn, Freen nhận ra ông thật sự đã già rồi. Chính lão trung niên tóc bạc trắng xoá này, vài hôm trước vừa cho các cô một kinh hỷ rất lớn....Lúc nghe được thông báo Becky không sao từ Noey, tảng đá đè nặng trong lòng tất cả mọi người mới được dỡ xuống.Cho dù là người làm mặt lạnh như tiền, người tâm lặng như nước hay người đứng ngồi không yên thì thực chất đều đang cùng cảm nhận sâu sắc bốn chữ: "lòng như lửa đốt." Freen thở hắt ra một hơi thật dài, như thể tất cả khí lực của cô đều dồn nén lại để chờ đợi đến thời khắc được giải phóng. Cô chẳng khác gì một quả bóng xì hơi, ngồi bệt dưới sàn gạch lạnh lẽo, mồ hôi phía sau lưng áo thoát ra như mưa. Cảm giác chờ đợi trong bất lực khiến Freen lâm vào trạng thái quẫn bách cực độ. Nếu vừa rồi Noey thông báo một kết quả xấu, Freen nghĩ cô chắc chắn sẽ phát điên."Yên tâm, mọi thứ đều ổn cả rồi. Mọi người có thể vào thăm em ấy, nhưng cố gắng đừng làm ồn. Để em ấy ngủ một giấc thật ngon, khi nào tỉnh dậy thì ăn chút thức ăn nhẹ, buổi tối em sẽ quay lại kiểm tra.""Cảm ơn em, Noey."Noey căn dặn Richie thêm vài câu rồi nhanh chân rời đi, bệnh viện vừa có thêm mấy ca cấp cứu khẩn cần cô trợ giúp....Becky được đưa vào phòng hồi sức khi trời đã quá nửa trưa. Nàng nằm trên giường bệnh, đắp chăn ngang ngực và yên ổn ngủ. Freen ngồi bên cạnh không ngừng vuốt ve mu bàn tay đang truyền dịch của nàng, ánh mắt chứa đựng yêu thương vô hạn. Cô không biết phải thể hiện tình cảm của mình dành cho Becky như thế nào mới là đủ. Becky tựa như một viên ngọc quý mà tạo hoá đã ban tặng, cô nắm trong tay thì sợ vỡ, ngậm vào miệng thì sợ tan. Freen không phải tuýp người thích phô trương hay khoe khoang. Nhưng ngay lúc này, cô lại có suy nghĩ muốn thông báo để cho cả thế giới biết rằng: Becky Armstrong yêu cô, và là vợ của cô. Tất nhiên, cô cũng yêu em ấy, rất nhiều rất nhiều.Khóe môi khẽ kéo thành một đường cong nhẹ, Freen tự buồn cười vì những diễn biến xảy ra trong đầu mình. Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Becky, thì thầm: "Ngủ ngon nhé, bé ngoan của chị."Đương lúc Freen định bày tỏ tình cảm của mình một lần nữa thì cửa phòng bệnh chầm chậm hé mở. Người bước vào là Chankimha lão gia, theo sau là Chin đang khệ nệ ôm mấy giỏ lớn. Nào là thức ăn, nào là hoa quả thượng hạng...Freen đặt tay Becky vào lại trong chăn, cười như không cười. Sau khi xác định Becky đã được bao bọc một cách cẩn thận thì mới ung dung đứng dậy. Cô khoanh tay, nhướng mày nhìn Chankimha lão gia: "Ông làm gì vậy?"Động tác ngồi xuống sô pha của Chankimha lão gia rõ ràng là khẽ khựng lại, nhưng rồi ông cũng nhanh chóng hoàn thành nó. Chin đi đến bên cạnh Freen, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, đặt ở đâu thì được ạ?"Freen tuy là đang nói với Chin, nhưng mắt vẫn chăm chăm hướng về phía Chankimha lão gia: "Mấy món này... là gì đây?"Ý tứ của Freen rất rõ ràng: nếu ông không chính miệng nói ra, thì cháu nhất quyết không nhận.Chankimha lão gia ho nhẹ, gằn giọng thật đanh thép để lấy khí thế: "Ta cũng không mua cho cháu, cháu có ý kiến làm gì?""Không phải của cháu..." Freen nâng tay xoa xoa cằm: "Vậy thì mua cho ai?""Thì là..."Chankimha lão gia càng ngập ngừng, Freen lại càng muốn ép ông đến cùng: "Ai...? Ở đây ngoài cháu ra thì chỉ có thể là...""Becky Armstrong." Ông cướp lời Freen, nói rồi lại ho khan một tiếng: "Ta cũng không phải là lão già không biết trước sau. Nể tình nó cứu ta một mạng, ta cũng nên có chút quà để đáp lễ thì mới phải."Freen vểnh môi sắp chạm đến cả mũi, gật gà gật gù bình luận: "À à...Thì ra là mua cho vợ của cháu, cháu dâu yêu quý của ông."Chankimha lão gia theo thói quen gõ một gậy xuống sàn: "Hứ, đương nhiên."Freen hài lòng, chỉ tay về phía tủ đầu giường: "P'Chin, anh cứ để ở đó là được rồi."Chin như được nhận ân xá, vội vội vàng vàng mang đồ cất đi. Trời ạ, hai hổ đánh nhau, ruồi muỗi như anh mới là người mệt chết.Chankimha lão gia ngạo kiều quay đầu, chính vì vậy mà đã bỏ lỡ khoảnh khắc một giọt nước mắt ấm nóng trượt khỏi hốc mắt Freen. Cho đến khi cảm nhận được một cái ôm ấm áp đã lâu không có, sống mũi ông cũng bất giác cay xè. Ông run run đặt gậy sang một bên, cẩn thận vuốt ve đỉnh đầu Freen như ngày cô còn nhỏ ông vẫn làm.Freen vùi đầu vào bờ vai đã có chút gầy guộc, cắn môi ngăn mình khóc thành tiếng. Được một lúc, bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói trầm ấm nhưng đầy châm chọc: "Xấu quá."Freen lập tức phản bác: "Cháu không khóc" nhưng giọng mũi đặc nghẽn đã bán đứng cô.Chankimha lão gia phì cười, mím môi cất đi những giọt nước tràn đầy nơi hốc mắt.Ông đã sống rất nhiều năm, trải qua rất nhiều chuyện. Vụ tai nạn bất ngờ vừa rồi đã gỡ bỏ toàn bộ những nghi kỵ về tình cảm của Becky dành cho Freen. Mấy ngày hôm nay ông cũng đã tự suy nghĩ và cho mình câu trả lời rõ ràng. Con cháu tự có phúc phần của con cháu. Việc ông nên làm là ủng hộ chứ không phải là ngăn cấm. Vạn sự trên đời, cứ để thuận theo tự nhiên thì vẫn hơn....Becky tỉnh lại là khi ngoài trời đã nhá nhem tối. Nàng chớp động đôi mắt có chút đau nhức, mơ hồ không phân biệt được là thật hay mơ. Nàng mất thêm vài chục giây mới nhìn ra được phía trên là trần nhà trắng xoá không mấy quen thuộc. Nàng hít một hơi thật sâu, lấp đầy buồng phổi là mùi thuốc khử trùng nồng đậm. Becky thầm than trong lòng. Ông bà ta nói quả không hề sai, hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai.Ai nghĩ được vừa đi thăm hỏi "người ta" không lâu, hôm nay lại bị "người ta" tiễn ngay vào bệnh viện.Nhắc tới Nita, trong đầu Becky lại hiện lên hình ảnh chiếc Maserati bẹp dí bên đường. Becky cố nghiêng người sang phải, muốn nhìn một chút tình hình xung quanh. Nàng có thể khẳng định Freen không có mặt ở đây. Nếu không chắc chắn cô đã ầm ỉ bên cạnh nàng nãy giờ. Nàng làm gì còn thời gian mà suy nghĩ lung tung nhiều như vậy.Một bàn tay thô ráp vươn đến đỡ lấy Becky, sau đó dùng thêm chút lực giúp nàng ngồi tựa vào đầu giường. Còn không quên ân cần lấy gối đầu kê ở phía sau lưng cho nàng. Becky đơn thuần nghĩ là bác sĩ hay y tá túc trực bên cạnh. Nhưng đợi đến khi nàng an ổn ngẩng đầu, người xuất hiện trước mắt khiến nàng bị dọa đến sửng sốt. Nàng ấp úng gọi: "Ông...Ông nội..."Lời cảm ơn chạy đến cổ họng thì nghẹn lại.Chankimha lão gia lặng lẽ ngồi xuống ghế dành cho người nhà bệnh nhân, thấp giọng "ừ" một tiếng.Bầu không khí lập tức rơi vào trạng thái đóng băng.Becky muốn hỏi "sao ông lại ở đây" nhưng nàng không dám. Chankimha lão gia tử muốn hỏi nàng "có ổn không" nhưng lại không biết mở lời như thế nào.Một hồi do dự biến thành cả hai cùng lúc đồng thanh:"Ta...""Cháu...""Ông nói trước đi ạ.""Cháu nói trước đi.""..."...Tiếng ho khan của Chankimha lão gia kéo lý trí của Becky về thực tại. Nàng toan bước xuống giường nhưng lập tức bị ông ra dấu cản lại. Ông dùng một tay che ở trước miệng, một tay siết chặt gậy đầu rồng, hai má đỏ bừng bừng.Becky lo lắng nhìn ông, cho đến khi ông thẳng lưng đối diện với nàng, Becky mới tinh tường phát hiện, ông không phải đang khó chịu, mà là...đang...ngượng ngùng.Đùa đúng không?Becky mím môi, cố gắng điều chỉnh cho giọng nói bình tĩnh hết mức có thể. Nàng sợ chỉ một chút bất cẩn, nàng liền để lộ biểu cảm sốc đến run rẩy: "Ông nội, ông không sao chứ?""Không... Ta thì có thể có chuyện gì. Ngược lại...ừm...cháu đó...""Dạ?"Đến cả phản ứng như một người bình thường Becky cũng không làm được nữa. Nàng ngơ ngác "dạ" một chữ dạ đầy dấu chấm hỏi.Má Chankimha lão gia tử càng lúc càng ửng hồng, nhưng lời nói thì đã mạch lạc hơn nhiều: "Ý của ta là...cháu vừa tỉnh lại, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi.""Dạ."Thấy Becky vẫn lo lắng, mắt cún con không thể rời khỏi mình, trái tim Chankimha lão gia âm thầm đập lệch mấy nhịp. Ông nâng tay xoa xoa thái dương, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười với chính bản thân mình. Lớn từng tuổi này rồi, còn học đòi chơi trò con nít. Có gì thì cứ trực tiếp nói thẳng, thẹn thùng cho ai xem. Chankimha lão gia cuối cùng quyết tâm hít một hơi thật dài, không chút báo trước gọi: "Becky."Sóng mắt Becky chuyển động, bắt đầu rưng rưng muốn khóc. Đây là lần đầu tiên ông nội không gọi nàng là "Becky Armstrong""Ta không muốn xin lỗi cháu vì những chuyện trong quá khứ, càng không muốn cảm ơn cháu ở thời điểm hiện tại, ta chỉ hy vọng, tương lai sau này của Freen, cháu sẽ chiếu cố nó thật tốt.""Còn có..." Ông dừng một lúc, nhìn Becky mếu máo mà buồn cười bổ sung: "Bức "Lạc Thần Phú Đồ" kia, ta rất thích."...Lời ông nói ra tuy ít, nhưng hàm ý vô cùng nhiều.Becky và cả Freen, trước sau, toàn bộ đều...nghe hiểu.