[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 76. Cửa Ải Cuối Cùng



Mấy ngày liên tiếp trôi qua, báo chí vẫn không ngớt đưa tin về pha lật bài thế kỷ của CKH. Freen lần nữa khiến toàn bộ giới tinh anh chức nghiệp phải ngả mũ thán phục. Thật quả không hỗ cái danh Sarocha Chankimha lừng lẫy trên thương trường.

Cục diện tại phiên tòa xét xử gần như thay đổi long trời lở đất. Becky không có tội, ngược lại nàng còn thu thập đầy đủ bằng chứng khởi kiện Nita. Ông Tassawan buộc phải trình diện tại Tòa với vai trò đồng phạm. Bà Chanapan cũng xuất hiện với tư cách nhân chứng. Và điều khiến tất cả kinh ngạc là những gì bà nói đều chủ đích đứng về phía Becky.

Sau mấy giờ điều trần và tranh luận kéo dài, luật sư biện hộ cho Nita và ông Tassawan chấp nhận giơ cờ trắng đầu hàng.

Từ đầu đến cuối, đứng trước Nam và Becky hắn ta chỉ có thể ậm ờ cãi chày cãi cối. Lập luận và lời nói không hề có chút sức thuyết phục nào. Thậm chí người nghe còn có cảm giác hắn đang nói qua loa cho xong chuyện.

Giấy thì vĩnh viễn không thể gói được lửa. Ông Tassawan và Nita cho dù có muốn thì lần này cũng khó thoát tội.

Vu khống có khung hình phạt không cao. Toà cũng chỉ tuyên mức án một năm cải tạo không giam giữ, cộng thêm vài trăm nghìn Bath tiền phạt cho cả hai. Đối với Nita thì gần như không có chút ảnh hưởng gì. Nhưng với ông Tassawan, danh dự cùng mặt mũi của ông coi như đã mất sạch.

Mọi người đồng loạt rời đi trong sự tĩnh lặng và ngột ngạt. Freen cùng Becky cũng mặc kệ ánh mắt căm thù của hai cha con kia, ung dung nắm tay cùng bước ra ngoài.

Saint đợi sẵn ở trước cổng Toà án, lo lắng đi đi lại lại. Becky tinh nghịch kéo căng khóe môi. Nàng bước mấy bước dài vòng qua phía sau lưng Saint, vương tay định doạ anh một cái. Không ngờ chuyện xấu còn chưa kịp làm xong thì người bị hù đến hoảng hốt lại biến thành nàng.

Ánh mắt cau có của Chankimha lão gia khiến cả người Becky như bị điểm huyệt. Các khớp ngón tay của nàng ở giữa không trung căng cứng, tim đập mạnh đến mức lồng ngực muốn nổ tung.

Freen từ phía sau dùng lực kéo nàng, Becky nghiêng ngã rồi rơi vào cái ôm ấm áp của Freen. Lúc này Becky mới thở hắt được một hơi thật mạnh. Nàng ngẩng đầu, cằm gác lên vai Freen, cố gắng thì thầm đủ để một mình Freen nghe được: "Ông nội thật biết cách dọa người."

Freen phì cười, xoa xoa đầu nàng trấn an.

Đột nhiên, thế giới xung quanh bắt đầu xoay chuyển. Freen trong khoảnh khắc không kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra. Chỉ qua một cái chớp mắt, cả người cô đã nằm sõng soài trên mặt đất.

Ồn ào và huyên náo dấy lên dữ dội. Đầu Freen đau, nhưng cảm giác trái tim còn đau hơn. Cô lồm cồm ngồi dậy, phát hiện Chankimha lão gia cùng cô đồng dạng một tư thế. Bên cạnh ông là Chin, anh đang rối rít kiểm tra toàn diện cho ông.

Freen nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc. Cô do dự không dám quay đầu, bởi vì ánh mắt thất kinh của Chankimha lão gia hướng về phía sau lưng cô khiến cô sợ hãi.

Giọng Saint như gần như xa truyền vào tai Freen: "Becky tiểu thư, cô có sao không?

"..."

"Becky tiểu thư... Becky tiểu thư..."

Không ai trả lời câu hỏi và tiếng gọi đầy lo lắng của Saint.

Tay Freen run lên, bởi vì cô đã nhìn thấy mảnh vỡ của chiếc Maserati đời mới nhất ngay dưới đầu mũi giày mình. Cô ngửi được được mùi xăng dầu đang bốc cháy. Cô nghe được tiếng những người xung quanh thì thào:

"Cô ấy chảy nhiều máu quá..."

"Không cử động nữa...có khi nào..."

"Đừng nói lung tung, giúp họ gọi cấp cứu đi."

Hô hấp của Freen nghẹn lại, tai ù đi. Cô không muốn biết những người kia sẽ tiếp tục bàn tán cái gì nữa. Cô giống như một cái lò xo bật thẳng dậy, thất tha thất thểu lao về phía bóng lưng siêu vẹo của Saint.

Vừa chạy Freen vừa lẩm nhẩm gọi: "Becky... Becky..."

Saint bị một luồng sức mạnh khổng lồ đẩy ngã. Becky cũng bị người vừa đến kia cướp đi. Saint mở miệng định nói gì đó, nhưng gương mặt không chút huyết sắc của Freen khiến anh im bặt.

Freen ôm lấy Becky ngồi bệch trên nền đất lạnh lẽo. Cô không dám chạm vào vết xước lớn nơi trán phải của nàng mà chỉ dịu dàng lau bùn đất trên má.

Càng lau càng không thể sạch, càng lau lại càng muốn khóc.

Cuối cùng, nước mắt của Freen hoà lẫn với cát bụi, biến mặt Becky thành một đống bê bết và thê thảm hơn bao giờ hết.

Người vốn dĩ nằm im trong lòng Freen bất ngờ mở mắt, buồn cười nâng tay véo lấy một bên má cô: "Đồ ngốc này. Chị khóc lóc cái gì?"

Freen nghe được giọng nói của Becky, nhìn thấy gương mặt tinh nghịch của nàng, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Cô cúi gập người, dùng sức ôm lấy nàng. Cho đến khi cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ và thân nhiệt ấm nóng truyền đến qua lớp quần áo dày cộm, Freen mới yên tâm rằng Becky thật sự không sao.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được tâm trạng của Freen lúc này, cô chỉ biết giữ chặt lấy Becky trong vòng tay mình rồi liên tục lẩm bẩm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Khóe miệng Becky càng lúc càng giương cao. Nàng tuy miệng thì mắng người nhưng thực chất trong lòng đã cảm động muốn chết.

Một loạt hành vi ngờ nghệch mất kiểm soát vừa rồi của Freen chứng tỏ cô yêu nàng rất rất nhiều.

Mọi việc diễn ra chớp nhoáng. Không ai nghĩ Nita lại điên đến mức muốn lái xe tông chết người giữa thanh thiên bạch nhật. Becky tổng cảm thấy, ngã vỡ đầu chính là một loại may mắn. Cứ nhìn chiếc Maserati bị ép nát tươm, hàng nước giải khát bên cạnh thì bàn ghế, chén dĩa vỡ tan tành cũng đủ hiểu.

Nếu Becky không phát hiện và nhanh tay đẩy Freen, hoặc nếu sau đó nàng không kịp lúc kéo được Chankimha lão gia tử sang bên thì hậu quả thật khó lường.

Xe cảnh sát, xe cứu thương đồng thời đến hiện trường. Ông Tassawan cũng được vài người tốt bụng kéo ra xa. Cột khói từ phía đuôi xe đã bắt đầu bốc cao, mùi nhựa cháy khét càng lúc càng nồng. Nita bị kẹt ở giữa vô lăng và ghế lái không rõ sống chết.

Freen và Becky giữ nguyên tư thế ôm ấp, cho đến khi giọng nói giận dữ của Chankimha lão gia vang lên bên tai: "Còn ngồi đó làm gì. Đi thôi."

Và không đợi cả hai kịp phản ứng, gậy gỗ trong tay ông đã gõ liên tiếp hai cái vào đùi Freen: "Cháu ngây ngốc ở đó cho ai xem. Mau đến bệnh viện làm kiểm tra."

Freen nhíu mày: "Ông làm sao? Động đến chỗ nào trên người rồi?"

Chankimha lão gia hắng giọng: "Không phải ta."

Freen thôi lo lắng, lại tập trung vào Becky, hờ hững nói: "Cháu cũng không sao."

Chankimha lão gia tiếp tục đánh thêm một gậy: "Ta nhìn thì đã biết cháu đến một cọng tóc cũng không ảnh hưởng gì rồi."

Freen xoa xoa chỗ đau, hơi khó chịu cau mày: "Vậy rốt cuộc ông muốn gì?"

Chankimha lão gia tử im lặng, nhìn Freen một lúc lâu, rồi nhìn đến Beck.

Đáy mắt Freen chuyển từ tia hằn học sang bình tĩnh, ngờ vực dò xét rồi cuối cùng là không thể tin được.

Cô cúi đầu, nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi tắn nhất trong suốt mấy năm qua. Nhưng cô phát hiện, Becky trong lòng cô một chút phản ứng cũng không có. Freen thử gọi hai tiếng nhưng nàng vẫn bất động, không còn nghịch ngợm trêu cô như lúc nãy.

Bóng lưng hối hả của Saint lập tức vụt qua khỏi tầm mắt Freen. Mức độ tinh ý của anh chàng này không phải bất cứ người trợ lý nào cũng có được. Đôi khi có một số việc, Freen cảm thấy bản thân còn chưa giao phó gì, Saint đã giỏi đến độ sắp sửa báo cáo hoàn thành cho cô.

Chiếc Mazda màu xám bạc của Freen vụt qua đám đông bát nháo, bỏ lại cột khói đang bốc cao và tiếng còi xe cứu thương inh ỏi.

Sự căng thẳng và lo lắng khiến không khí càng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Saint ngay cả chớp mắt cũng không dám vì anh đang giẫm chân ga rất sâu. Anh cần sự tập trung cao độ để đưa Freen và Becky đến bệnh viện an toàn. Trong tình huống chạy nhanh đến vượt cả đèn đỏ thế này, chỉ cần một chút bất cẩn thì cả đời hối hận cũng không kịp.

Chin nắm chặt tay lái, cùng Chankimha lão gia tử bám đuổi theo sát phía sau.

Ngồi bần thần ở ghế phụ một lúc lâu, chiếc gậy đầu rồng trên tay Chankimha lão gia mới khẽ run rẩy. Ông vừa hồi tưởng lại những gì đã diễn ra, vừa cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Lúc chiếc Maserati điên kia lao về phía Freen, trong đầu ông chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là: Freen sẽ chết. Ông rất muốn hét lên để cảnh báo cho cô, càng muốn lao đến cứu cô nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể ông đều bị rút cạn. Ông gần như chỉ còn biết trơ mắt nhìn đứa cháu gái duy nhất của mình đơn độc trước lưỡi hái của tử thần.

Rồi Becky xuất hiện, cuốn trôi nỗi sợ hãi tột độ trong lòng ông.

Chankimha lão gia không biết thời khắc đối đầu với sinh tử Becky đang nghĩ gì, ông chỉ biết đời này ông nợ Becky hai mạng.

Một của ông, còn một của Freen.

Chin tay cầm lái, mắt cẩn thận liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Anh đồng hành cùng Chankimha lão gia tử đã lâu, số lần được chiêm ngưỡng gương mặt vốn luôn nghiêm nghị của ông toát lên vẻ dịu dàng là vô cùng ít ỏi. Nói thật lòng, nhìn ông thoải mái buông bỏ như vậy anh cũng cảm thấy vui lây.

Nhưng niềm hân hoan của Chin còn chưa đầy gang, thì nỗi lo lắng đã lập tức bủa vây đến.

Hiện giờ, quan trọng nhất vẫn là cầu nguyện cho Becky được an toàn.

...

Trước sảnh phòng chờ mở điều hoà rất lớn nhưng Freen vẫn cảm thấy toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Cách đây ba mươi phút, Becky được đưa vào phòng cấp cứu trong trạng thái hôn mê sâu và không còn ý thức.

Richie từ xa vội vã chen qua đám đông đứng đợi thang máy. Tiếng giày da nện dưới sàn phát ra âm thanh rất lớn, rất gấp gáp. Cuối cùng, Richie cũng thành công dừng lại trước mặt Freen. Anh hít một hơi thật sâu, giọng run run hỏi: "Becky... Thế nào rồi?"

Freen không nói gì, chỉ có Saint tiếp lời Richie: "Vẫn còn ở bên trong, chưa rõ tình hình ạ."

"Rốt cuộc..." Richie vốn định nói thêm vài câu, nhưng chứng kiến ánh mắt đỏ ngầu như máu của Freen, anh liền thức thời nuốt lại toàn bộ vào bụng. Anh nặng nề tiến thêm 1 bước, tựa lưng vào tường, im lặng đứng bên cạnh chờ đợi cùng Freen.

Cả một đoạn hành lang dài tấp nập người qua người lại, ai nấy đều bất giác phải rùng mình mỗi khi vô tình đến quá gần Freen. Trong đầu bọn họ đều đang tự hỏi: Tại sao một người phụ nữ xinh đẹp thế này, xung quanh lại chỉ toàn là khí tràng lạnh lẽo như băng.

Saint lén lút nhìn Richie, rồi lại nhìn Freen. Một người lo lắng đến độ chân mày cũng sắp kéo căng thành một đường thẳng. Một người trầm lặng, mắt dán chặt vào tấm biển hiệu báo đỏ phía trên cửa phòng cấp cứu, điềm tĩnh đến khó tin. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...