[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 78. Sắc Màu Của Tình Yêu



Nita chết rồi, chết trên đường được đưa đến bệnh viện sau vụ tai nạn do chính cô ta gây ra.

Đây cũng là lý do tại sao Freen không ở bên cạnh Becky khi nàng tỉnh lại.

Một người đã vĩnh viễn ra đi, một người điên loạn, một ông lão trung niên già yếu và một cô gái vẫn còn đang hôn mê. Trong năm người, còn ai ngoài Freen có khả năng cho cảnh sát câu trả lời rõ ràng nhất về vụ việc. Freen vốn dĩ định từ chối gặp mặt, bởi vì sự thật đã rành rành ngay trước mắt. Cô không muốn tốn thời gian vào chuyện vô bổ, cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh nàng. Nhưng cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ và cam đoan sẽ chăm sóc Becky thật tốt của Chankimha lão gia, Freen đã thoả hiệp.

Nói một lời từ tận đáy lòng, đây không phải kết cuộc mà Freen mong muốn. Nếu ban đầu Nita không lựa chọn trả thù cho Kirk một cách mù quáng, Freen thề cho dù là một sợi tóc của Nita, cô cũng sẽ không bao giờ động đến. Bây giờ thì chuyện cũng đã đành, Freen chỉ hy vọng sớm kết thúc tất cả.

Cảnh sát không có ý định làm khó Freen, chỉ là họ cần một bản lời khai của người trong cuộc để hợp thức hoá thủ tục pháp lý.

Đứa trẻ lên ba cũng có thể nhìn ra được ai mới là người gây chuyện. 

Có trách thì chỉ nên trách Nita dại dột, hại người hại mình.

Freen nhìn ông Tassawan đầu tóc rũ rượi đang ngồi bệt ở một góc đối diện, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Chắc ông cũng không thể ngờ rằng, tình yêu thương, sự chiều chuộng vô phép vô tắc của ông đã gián tiếp đẩy Nita vào chỗ chết.

Mọi sai lầm đều phải trả giá, nhưng cái giá phải trả cho sai lầm lần này thật sự quá đắt.

Dù gì cũng là một mạng người, nói không có chút cảm xúc nào là nói dối.

Lúc Freen ký tên xong và chuẩn bị rời Cục cảnh sát, ông Tassawan như một cái xác không hồn ngã uỵch ra giữa lối đi. Mắt ông nhắm nghiền, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên Nita.

Freen lựa chọn không so đo, tự nguyện đưa ông ấy đến bệnh viện. Đằng nào cô cũng sẽ về đó để xem bảo bối của cô thế nào rồi. Lúc bấy giờ vẫn chưa ai báo với cô là Becky đã tỉnh lại.

Freen tin ông Tassawan cũng là người biết phân biệt phải trái đúng sai. Lần này cô giúp ông, xem như có ân thì đền, có oán đã trả.

Oan oan tương báo biết đến bao giờ mới dứt.

Freen mong rằng từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.

Từ nay về sau, không ai nợ ai.

...

Becky vòng tay ôm lấy Freen từ phía sau, trán tựa vào má phải của cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị đang nghĩ gì mà ngây ngốc vậy?"

Freen kéo nàng sát lại gần hơn, lắc đầu cười nói: "Không có gì."

Gió bất ngờ thổi vào ban công một hơi thật mạnh khiến Freen rùng mình. Cứ mãi nhớ chuyện cũ nên cô không để ý, trời đã tối như thế này từ bao giờ. Cô nâng tay xoa nhẹ vào vùng cổ Becky, lo lắng cau mày: "Người em lạnh quá, chúng ta vào trong thôi."

Vừa nói vừa làm động tác muốn đứng lên. Becky tì người, dùng sức nặng của cả cơ thể để giữ Freen lại, giọng không vui: "Freen Sarocha, em cho chị một cơ hội nữa để thành thật với em."

Freen duy trì tư thế nửa đứng nửa ngồi mấy giây, sau đó dứt khoát dùng lực để xoay người. Cô thẳng lưng đối diện với nàng, đáy mắt không một chút gợn sóng: "Đi, vào trong rồi nói."

Becky bị Freen lôi kéo vào nhà, mỗi bước chân đều phát ra tiếng động rất lớn. Freen vừa buồn cười lại vừa cảm thấy nàng đáng yêu.

Freen đặt nàng ngồi ngay ngắn trên giường, còn bản thân thì ngồi bệt xuống tấm thảm mềm dưới sàn. Cô chưa vội giải thích gì mà nhấc chân nàng đặt lên đùi, dùng lực đạo mà nàng yêu thích nhất xoa bóp cho nàng.

Becky hơi ngoảnh đầu đi chỗ khác, cố ngăn chặn nụ cười sắp nở trên môi. Sau khi đã điều tiết được cảm xúc rung động, nàng nhanh chóng quay phắt về phía Freen, hất hất cằm: "Chị có thể nói được chưa?"

Becky không phải trẻ con, nàng sẽ không vì chút chuyện vụn vặt này mà giận dỗi với Freen. Nhưng kể từ lúc tỉnh lại, nàng cực kỳ, cực kỳ không hài lòng Freen một điều.

Freen luôn cố gắng giấu nàng chuyện gì đó rất quan trọng.

Đã gần 1 tháng qua, Freen vẫn luôn kẹt trong trạng thái đi sớm về muộn. Hỏi gì cũng không nói, dụ dỗ thế nào cũng không hé môi. Becky ngày càng có cảm giác mình như một người ngoài cuộc. Ngây ngây ngốc ngốc, đau đầu đoán già đoán non.

Freen âm thầm liếc nhìn, rồi chậm rãi nắm lấy tay nàng. Cô đủ thông minh để nhìn ra điểm không vui trong mắt Becky. Cô lựa chọn đơn giản an ủi: "Không có gì mà, chị làm sao dám lừa em."

Thấy Becky không phản hồi, Freen lặng lẽ bổ sung: "Thật đó."

Becky rút tay về, khoanh trước ngực, chăm chú nhìn cô.

Đối với trạng thái giả lả này, Becky cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu Freen đã không nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, vậy thì nàng cũng chẳng còn gì để nói. Nàng nghiêm mặt đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng, nhân tiện bỏ qua luôn ánh mắt như van nài của Freen.

Freen dù rất muốn, nhưng cô không có lý do để giữ Becky lại. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ lẽo đẽo theo phía sau nàng như một cái đuôi.

Cho đến khi...

RẦM

Suýt nữa bị cánh cửa phòng khách đã thay Becky cho Freen biết thế nào là lễ độ. Freen kinh hãi đứng xoa mũi một hồi, sau đó thử xoay tay nắm nhưng không được.

Becky đã khoá từ bên trong.

Freen cất bước quay về phòng ngủ, định bụng tìm chìa khóa dự phòng. Khi dư quang nhìn thấy điện thoại trên tủ đầu giường, cô đã lựa chọn chộp lấy và ấn gọi.

Án chừng vừa mới qua hai hồi chuông thì đã có người nhấc máy. Freen gấp gáp không cần chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề: "Mọi chuyện thế nào rồi?"

"..."

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ nghe Freen tiếp tục đặt câu hỏi: "Có cần thiết phải như vậy không?"

"..."

Sau đó là hình ảnh Freen giữ máy và chăm chú lắng nghe. Càng về sau thì mặt mũi càng khó coi.

Đến cuối cùng, Freen bất đắc thở hắc ra một hơi dài và kết thúc cuộc hội thoại bằng một chữ: "Được."

...

Đây có lẽ là lần chiến tranh lạnh oanh liệt nhất của Freen và Becky. Mà nói chính xác hơn là Freen bận rộn cả ngày không thấy mặt mũi, còn Becky thì...cứ mặc kệ Freen.

Số lần gặp nhau đã không nhiều, cơ hội nói chuyện phải gọi là ít đến đáng thương.

Mỗi lần Freen cố gắng đến gần đều bị Becky lạnh lùng né tránh. Chạm vào nàng thì không được, nói chuyện với nàng, nàng cũng phớt lờ đi. Freen có chút buồn, nhưng cô không dám kháng cự vì cô biết cơn giận của Becky là xuất phát từ chỗ cô.

Cuối tuần, Freen lại rời nhà từ rất sớm, Becky một mình buồn bực cuộn tròn trên sô pha, điên cuồng lướt mạng. Cửa chống trộm phía trước bất ngờ bị gõ vang, Becky nhoài người dậy, cảnh giác xem xét. Sự cố lần trước khiến nàng cẩn trọng hơn rất nhiều đối với những tình huống như thế này.

Dì Mhee nghe tiếng động cũng hớt hãi chạy ra từ trong bếp. Nếu Becky sợ một, thì chắc dì Mhee còn phải sợ đến gấp mười.

Người bên ngoài không hề có ý định bỏ cuộc, cứ liên tục gõ. Càng lúc càng dồn dập hơn.

Hai dì cháu mắt to nhìn mắt nhỏ, cho đến khi một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Nhị tiểu thư à, cậu đang chơi mình đúng không? Đại nhân đây lạnh sắp ngất rồi."

Gần như là chỉ trong vòng một tích tắc, Becky đã nhận ra được người đến là ai. Nàng ngay cả dép đi trong nhà cũng không kịp mang, hồ hồ hỡi hỡi chạy vội ra mở cửa.

Nhưng cái ôm ấm áp như dự đoán lại không xuất hiện, thay vào đó là một màu đen kịt bao trùm lấy Becky.

Becky chỉ kịp than thầm hai chữ "không ổn" thì đã bị người dùng khăn trùm kín đầu rồi nhấc lên khỏi mặt đất. Mất đi điểm tựa, sức phản kháng của Becky gần như giảm đi rất nhiều. Nàng chỉ có thể hốt hoảng sờ soạng lung tung trong không khí.

Tiếng cười giòn tan của người đàn ông hoà với vài tiếng khúc khích của một người con gái khác. Mùi nước hoa đàn hương thấp thoáng len lỏi vào cánh mũi Becky.

Becky đang bị lắc tới lắc lui trên cao, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nàng dùng toàn bộ sức lực có thể, thân ái tặng cho người đang khống chế nàng một vết bầm thật lớn trên thắt lưng.

"Đau đau đau... Becky Armstrong, em ác thật đấy."

"Hừ."

Richie vội vàng buông tay, xuýt xoa ôm lấy chỗ vừa bị Becky véo. Trời ạ...thịt hay mỡ cũng đều sắp rơi ra đến nơi rồi.

Irin nghe tiếng hừ lạnh của Becky thì thức thời ngừng trêu chọc, chân nhỏ chạy đến thay nàng tháo bịt mắt, miệng nịnh nọt: "Nào bảo bối, mình giúp cậu a."

Nguồn ánh sáng mạnh đột ngột lan tràn buộc Becky phải lim dim một lúc.

Nàng âm trầm gọi: "Richard William..."

Richie vô thức lùi một bước nhưng vẫn hùng hổ thách thức: "Làm sao?"

Becky xắn ống tay áo lông vũ lên đến khuỷu tay, môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo: "Anh chết chắc rồi."

"Đừng..."

Sau đó là một màn đuổi bắt gay cấn quanh khuôn viên biệt khu Treenut suốt nửa tiếng đồng hồ.

Ngay khi Becky định xử lý nốt kẻ đầu sỏ thứ hai là Irin thì sự xuất hiện của Sam và Mon khiến nàng hoá đá. Tay nàng vừa giơ lên không cũng bất động, dự định ban đầu là túm lấy Irin nhưng giờ thì không biết phải đặt đi đâu.

Excuse Me!

Có ai đến nói cho nàng biết, tại sao bá quan văn võ toàn bộ đều tề tựu đông đủ hay không?

Nhìn gương mặt ngây ngốc của nàng, Sam chịu không nỗi mà phì cười. Cuối cùng, cô chốt hạ vấn đề mà đối với Becky là vô cùng chấn động: "Đi thôi. Đừng để Freen đợi lâu. Còn nữa, ngoài này rất lạnh. Nếu như cả đám mà đổ bệnh trước ngày cưới thì sẽ không hay."

Becky tưởng tượng cằm của mình đã kéo dài xuống tận đất: "Hả? Cưới cái gì? Ai cưới?"

Một đống câu hỏi bật ra trong đầu Becky, nhưng bốn người còn lại không cho cô cơ hội để phản kháng. Thế là Becky ù ù cạc cạc bị mang lên xe và đưa đi đâu đó.

...

Sau một hồi giải thích dồn dập của Irin, Becky cuối cùng cũng đã hiểu ra cốt truyện. Nàng tức đến phồng mang trợn má hô: "Rốt cuộc là ai đã bày ra cái trò ấu trĩ này vậy?"

Không nghĩ đến Freen bình thường trông thông minh như vậy nhưng lại dại dột nghe theo sắp xếp của mấy con người não xoắn thành hình bánh quẩy này.

Hôn lễ lãng mạn siêu bất ngờ ở đâu chưa thấy. Chỉ thấy báo hại nàng suy nghĩ vớ vẩn, lo được lo mất tuần nay.

Thật muốn đánh người.

Và đương nhiên, đối tượng duy nhất mà Becky có thể ra tay chính là vị tài xế điển trai nhất trên xe - Richie Armstrong.

Cả một đoạn đường dài, ngoài tiếng cười đùa hả hê của các cô nàng thì chính là tiếng hét thất thanh vì bị hành hung của Richie.

Chương trước Chương tiếp
Loading...