[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 75. Gậy Ông Đập Lưng Ông



Chỉ với một cái vung tay của ông Tassawan, toàn bộ đồ đạc trên bàn đều vỡ tan dưới nền đất lạnh lẽo. Thư ký đang đứng khom người mà mặt mũi tái xanh, sợ hãi lùi lại mấy bước. Nita ngồi ở bên cạnh cũng giật mình hoảng hốt, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm về phía ông.

"Khốn nạn. Đều là một lũ khốn nạn."

Ông Tassawan bắt đầu chửi bới cùng hành động hung bạo. Mọi thứ trong tầm với của ông đều không cánh mà bay xa.

Nam thư ký co rúm ở một góc không dám lên tiếng. Lần đầu tiên anh thấy Chủ tịch tức giận đến mức độ thế này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, đây có lẽ là phản ứng hết sức bình thường của một con người. Đột nhiên mất đi hơn 30% cổ phần tập đoàn vào trong tay người khác, còn phải ra vào phòng tạm giam đến mấy lần, ai mà có thể bình tĩnh cho được.

Cao ngạo như ông Tassawan, thua thảm bại trước mấy đứa ranh con có lẻ là thứ mà ông không thể chấp nhận nhất.

Tiếng khóc thút thít của Nita vang vọng càng làm cho không khí thêm quỷ dị. Ông Tassawan nhịn không được thét vào mặt cô: "Khóc khóc khóc. Cả ngày chỉ biết khóc. Nếu không phải bởi vì mày, vì sự ngu ngốc của mày, vì tình yêu mù quáng của mày, thì TAS có ra nông nỗi như thế này không?"

Nita không chịu thua, gân cổ cãi lại: "Là ai? Ai mạnh miệng nói nhất định sẽ báo thù cho con. Bây giờ lại quay ra trách móc đủ điều. Chỉ có chút việc nhỏ nhoi mà ba cũng không thể giúp con hoàn thành được. Vậy con làm con gái của ba còn có ý nghĩa gì?"

Vừa dứt lời, một cái tát như trời giáng lập tức hạ vào má trái của Nita.

Cô thảng thốt, không nói nên lời nhìn ông Tassawan.

Ông Tassawan ngỡ ngàng, bàn tay đang giơ lên giữa không trung run rẩy dữ dội.

Nam thư ký càng hãi hùng hơn tất thảy. Cả cơ thể như hoà vào cùng với bức tường phía sau lưng, mồ hôi trên trán vã như tắm. Anh phải liên tục đưa tay lau thì mới không khiến tầm mắt mình nhoà đi.

Nita ôm mặt, mếu máo: "Ba đánh con."

"Ta..."

Ông Tassawan hạ tay, sau đó siết chặt thành nắm đấm. Ông không giải thích bất cứ điều gì mà chỉ lặng lẽ quay mặt đi.

Xung quanh đều là tường được lắp bằng kính trong suốt. Ông có thể nhìn thấy đỉnh của những toà cao ốc chọc trời đang được mây xanh vây quanh một cách rõ ràng. Ráng chiều đang dần buông, màu vàng cam nơi cuối đường chân trời cũng ảm đạm như cõi lòng của chính ông lúc này.

Lần đầu tiên ông trải nghiệm cảm giác thất bại ê chề. Cũng là lần đầu tiên ông mất bình tĩnh đến mức xuống tay với đứa con gái mà ông yêu thương nhất.

Những thứ này, đều do cùng một người mà ra.

Ông nhìn thấy tia tàn ác, hung hiểm phản chiếu trong mắt mình. Ông nghiến răng, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, gọi một cuộc gọi mà ông cho rằng có thể giải quyết được tất cả

...

Becky tựa càng lúc càng gần, dường như muốn lọt thỏm vào lòng Freen. Surprise ngồi đối diện cúi đầu, giả vờ nâng tay xoa thái dương nhưng thật ra là đang nhịn cười đến run rẩy.

Becky theo Freen đến đây, miệng thì nói là vì công việc, nhưng Surprise thấy, nàng đến để giữ người thì đúng hơn. Nhìn cái cách nàng nhìn Heng rồi dính lấy Freen, Surprise mà còn không hiểu thì đúng là tên ngốc.

Freen dỡ khóc dỡ cười, vòng tay siết lấy eo nàng, tựa vào tóc nàng thì thầm: "Làm sao vậy?"

Becky dừng lại động tác ngoe nguẩy mông, hừ hừ đáp: "Không có gì. Cái sofa này, cảm giác ngồi không được thoải mái lắm."

Phụt...

Surprise mất hình tượng mà ôm bụng phì cười. Anh cũng không ngờ "đại luật sư miệng lưỡi sắc bén, suy luận sắc sảo" trong miệng Freen lại có bộ dáng trẻ con đáng yêu thế này.

Becky xấu hổ nhưng lại không dám thái độ với Surprise, chỉ có thể đem Freen ra làm bia đỡ đạn. Nàng hết cấu rồi lại véo. Freen mặc dù oan ức nhưng cũng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng chứ không dám phản kháng gì.

Để vợ khó chịu, cho dù không phải lỗi của cô thì cũng là do cô sai.

Surprise liếc mắt nhìn Heng vẫn luôn ngủ say, nụ cười trên khoé môi dần tắt. Nếu anh có thể khoẻ mạnh ngồi ở đây, cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ thế này thì tốt biết mấy.

Becky nương theo ánh nhìn của Surprise, hiểu chuyện thôi không nghịch ngợm nữa.

Surprise nhận thấy bầu không khí trong phòng vì mình mà bỗng chốc rơi vào trầm lặng, ngượng ngùng đùa: "Nhìn anh làm gì? Hai đứa cứ tự nhiên đi."

Becky hắng giọng, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trở lại. Freen sờ sờ cái lưng bị đau, nhân lúc Surprise không để ý lén lút bĩu môi với nàng. Becky vừa giận vừa thương, tiện tay giúp cô xoa xoa để giảm đau một chút.

Mấy giây im lặng qua đi, trên mặt mỗi người đều trở về với dáng vẻ nghiêm nghị, Freen không nề hà mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "30% cổ phần của TAS chính là sự đảm bảo vững chắc nhất đối với thị phần của H&S trong nước. Dù gì anh cũng xác định ở đây lâu dài. Mở một cửa hàng nhỏ, hàng ngày có việc để tính toán đau đầu cũng đỡ nhàm chán."

Surprise lắc đầu: "Anh chỉ muốn giúp em những gì anh có thể. Nếu là Heng, anh tin anh ấy cũng sẽ làm như vậy."

...

Saint cầm mấy bản báo cáo dày cộm, thẳng tắp đứng bên cạnh bàn làm việc. Freen và Nam mỗi người ngồi ở một góc sô pha im lặng, cẩn trọng lắng nghe từng chút một. Saint chốc chốc lại ngước mắt nhìn, mỗi lần như vậy anh đều thấy đầu chân mày Freen cau chặt. Có lẽ những gì Freen vừa nghe được đang khiến cô không vui.

Saint đặt tệp số liệu cuối cùng trên tay xuống bàn. Cái cần nói anh đều đã nói xong rồi. Không khí trong phòng liền trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Nam chống một tay ở bên hông, cúi đầu suy tư. Freen chậm chậm xoa bóp thái dương, nhắm mắt để sắp xếp lại thông tin vừa tiếp nhận.

Tình hình là phía ông Tassawan đã bắt đầu hành động. Vài cổ đông nhỏ lẻ vì lợi ích quá lớn trước mắt mà không chịu nỗi cám dỗ, kìm lòng không đậu bán tháo hết cổ phần cho người của TAS.

Mặc dù tình hình tài chính CKH mỗi tháng đều tăng theo cấp số nhân. Cổ đông dù nhỏ hay lớn đều nghiễm nhiên được chia một khoản cổ tức không hề thấp. Có thể nói, chỉ cần tin tưởng và có năng lực mua được 1% cổ phần từ CKH. Lợi tức thu về mỗi tháng đã có thể so với việc cật lực làm nhân viên văn phòng gấp mấy lần.

Nhưng không phải ai cũng nhìn xa trông rộng, suy nghĩ đường dài được như thế này.

Nếu không phải thành viên thuộc Hội đồng quản trị thì những cổ đông nhỏ lẻ đều rất dễ đàm phán trong việc mua lại cổ phần. Đơn giản chỉ cần cho họ cái giá cao gấp vài lần mỗi tháng họ được nhận. Họ sẽ sẵn sàng bán ngay mà không suy nghĩ.

Qua đi một hồi tĩnh lặng, Freen và Nam đánh mắt nhìn nhau.

Xem ra cái gì đến...cuối cùng cũng phải đến rồi.

...

CKH trong vòng ba ngày đã mất đi gần 5% cổ phần vào tay một người vô danh. Sau đó lại có tin đồn phu nhân chủ tịch vướng vào vòng lao lý, chủ tịch đương nhiệm - Sarocha Chankimha vì bảo vệ vợ mà ra mặt đối đầu đại gia tộc Tassawan, nội bộ tập đoàn lục đục, tài chính bất ổn... Tóm lại là, khả năng cao CKH sẽ sớm rơi vào khủng hoảng trầm trọng.

Hình ảnh chuyển giao cổ phần lan tràn trên mạng xã hội. Thậm chí có mấy tài khoản rác đăng cảnh Freen và Becky ra vào đồn cảnh sát vài lần.

Đến thời điểm đầu ngày thứ tư khi sự việc nổ ra, cổ phiếu của CKH chạm đáy. Nghe nói giá đã thấp đến mức một đứa trẻ con dùng tiền ăn vặt cũng có thể mua được chút chút cổ phần.

Chiều muộn cùng ngày, TAS đăng đàn úp úp mở mở về việc đã thu mua thành công một tập đoàn có tiếng trong nước.

Cả thương trường đều hiểu vấn đề TAS nhắc đến là gì, cũng thừa biết đối tượng được nhắc đến là ai. Một số nhà lãnh đạo cấp cao còn đích thân gọi điện thăm hỏi Freen. Bọn họ chính là không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.

Một nửa thế giới đều cho rằng CKH lành ít dữ nhiều.

Bởi vì sự việc đã đi đến bước đường này mà phía tập đoàn lẫn Freen vẫn bặt vô âm tín.

Đối với họ, sự im lặng chính là câu khẳng định "đúng" cho tất cả.

Trước khi phiên xét xử đầu tiên diễn ra, TAS mở họp báo để tuyên bố về việc mở rộng phạm vi kinh doanh. Giám đốc điều hành ở trước hàng trăm phóng viên nhà đài dõng dạc tuyên bố: "Tôi đã nắm giữ 29% cổ phần của CKH cùng với 34% cổ phần TAS trong tay."

Tassawan lão gia ngồi ở ghế VIP trường quay nở một nụ cười đắc thắng. Nhưng chỉ ngay giây tiếp theo, đồng tử giãn to của ông co rút dữ dội.

Sự xuất hiện của Surprise và câu nói tiếp theo của Giám đốc điều hành khiến đầu óc ông Tassawan và toàn bộ khán đài như muốn nổ tung: "Và hiện tại, tôi đã hoàn tất xong thủ tục để chuyển nhượng toàn bộ cổ phần tôi có cho ngài Pittikorn Siripornsawan đây."

Bóng lưng thẳng tắp, phong thái tự tin, thần sắc sáng lạn của Surprise được chiếu lên màn hình lớn giữa sân khấu. Giám đốc điều hành thức thời đứng dậy, cung kính nhường lại chỗ cho anh.

Surprise hơi khom lưng, tay trái đút trong túi quần, tay phải nâng lên gõ ba cái vào chiếc micro thu âm chính. Tất cả hành động, lời nói đều tạm thời ngưng đọng để chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

Surprise mỉm cười, không nhanh không chậm tuyên bố: "Tôi không có hứng thú với bất động sản, vậy nên xin mạn phép được trả lại 29% cổ phần CKH cho Freen tổng."

Camera lia nhanh đến gương mặt đỏ đến mức sắp rỏ máu của ông Tassawan. Ông nghiến răng, tay nắm thành quyền, gắn gượng ngồi vững mà nghe tiếp.

"Có thể các vị đã biết, H&S kinh doanh các mặt hàng về thời trang. Vậy nên tôi cho rằng kết hợp thêm với trang sức và đá quý sẽ là một ý tưởng không tồi. Tiếng tăm lừng lẫy của TAS ở Thái Lan chính là bước đệm tốt nhất để tôi đưa H&S du nhập vào thị trường trong nước một cách dễ dàng nhất. Có đúng không? Tassawan...ừm...tổng."

Mắt ông Tassawan hằn lên tia dữ tợn, vùng thái dương nhăn nhúm đáng sợ.

Thằng nhóc chết tiệt này rõ ràng là cố ý diễn trò cho mọi người xem. Ngập ngừng suy nghĩ khi gọi chức danh của ông, chẳng khác nào nhắc cho mọi người nhớ rằng ông sắp không còn ngồi nổi cái ghế Tổng Giám đốc TAS nữa.

Đám phóng viên bát nháo không quên tranh thủ chớp cơ hội ngàn năm có một, micro cùng với camera ghi hình liên tục hướng về phía ông Tassawan.

Màn hình trình phát một đoạn CCTV, âm thanh của đoạn đối thoại bắt đầu thu hút sự chú ý của đám đông.

"Nhanh cái tay lên. Tụi mày chưa ăn đòn là chưa muốn bỏ sức đúng không?"

"Đại ca, cái này là hàng tốt đó, rất khó để tháo ra."

"Tao mặc kệ. Mà lão già Tassawan cũng không có yêu cầu còn nguyên vẹn hay không, mày đập nát cho tao là được."

Lạch cạch...

"Nè... Mấy người đang làm gì đó. Mau dừng tay."

"Chết tiệc. Bà già kia, im miệng."

Bốp... Loảng xoảng...

"Được rồi. Đi thôi."

Màn hình tối rồi lại sáng, đoạn CCTV thứ hai cũng tiếp nối ngay lập tức.

"Nita tiểu thư, bây giờ tôi muốn kiện cô về tội cố ý gây thương tích. Cô nghĩ thế nào?"

"Các người nghĩ ở đây là đâu? Cần gì phải giở giọng dọa nạt con nít ba tuổi. Camera ở Biệt khu Treenut tôi có cách lấy đi thì chỗ này có gì khó."

"..."

Sự việc diễn ra hết sức chớp nhoáng, phải mất mấy giây đám đông đang bất động mới rục rịch như chợ vỡ.

Giữa ồn ào và hỗn loạn, dây thần kinh bình tĩnh của ông Tassawan đứt phăng.

Ông đứng dậy, nắm lấy một đầu ghế VIP, hùng hổ vượt qua hàng người đang vây lấy mình và ném thẳng về phía Surprise. Miệng còn không ngừng buôn những lời chửi rủa thậm tệ và mất kiểm soát.

Cuối cùng ông bị đội bảo an dùng vũ lực đưa ra khỏi khán đài. Toàn bộ hành động và lời nói khó nghe vừa rồi lan tràn mạnh mẽ trên các nền tảng mạng xã hội.

Giờ đây, người vốn tưởng đã có tất cả lại đột nhiên mất hết tất cả.

Chỉ trong vòng chưa đầy 15 phút, cục diện đã thay đổi một cách không thể ngờ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...