[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 14. Dị Ứng
Ăn ngon làm cho tâm trạng của Becky tốt lên rất nhiều, nàng gần như quên béng đi vấn đề khó xử vừa gặp phải với Freen. Nhìn mấy đĩa thức ăn đã thấy đáy trên bàn, Becky hài lòng gật gù. Sashimi đã hết, Tempura đã hết, Onigiri cũng hết sạch, chỉ có duy nhất đĩa Salad cá ngừ ở chỗ nàng vẫn còn hơn một nửa. Saint xin phép ra ngoài một lúc, anh có vẻ đã no căng với đống thức ăn vừa được cho vào bụng. Chuyện là phần Cơm cuộn onigiri được đặt trước mặt Saint và anh gần như đã ăn món đó khá nhiều. Mỗi thứ khác một ít cộng thêm húp cạn một bát Súp miso thì việc anh cần đi đâu đó để tiêu hao thức ăn lúc này cũng không mấy khó hiểu.Becky gắp thêm một ít cá ngừ vào chén và tiếp tục chậm rãi thưởng thức. Mặc dù đối với nàng bữa trưa nếu dừng lại ở đây thì đã đủ, nhưng việc bỏ thừa thức ăn cũng sẽ không hay cho lắm. Vừa ăn lại vừa nghĩ đến Freen bên cạnh, nàng chưa thấy chị ấy gắp qua Salad cá ngừ. Ăn Sashimi cá hồi một cách ngon miệng như vậy, chắc hẳn nếu là cá ngừ thì cũng không thành vấn đề đi. Vậy sao chị ấy lại không ăn? Becky chẹp miệng, sau đó nghĩ đến một lý do khác. Freen ngồi bên trái bàn ăn, đĩa Salad được đặt bên tay phải của nàng. Có phải việc Freen thuận tay trái đã gây khó khăn cho chị ấy khi gắp món này không? Becky nhìn nhìn Freen, thấy cô đã buông đũa, đang ngồi ngay ngắn uống nước. Nàng ăn nốt miếng cá trong miệng rồi hỏi: "Chị ăn no chưa?""Cũng gần như là no rồi." Freen nhìn nàng, từ tốn trả lời."Nói như vậy tức là chị vẫn còn có thể ăn thêm được nữa đúng không?""Ừm. Có thể.""Vậy chị ăn thử món này đi." Becky vừa nói vừa dùng đũa gắp một lát cá hồi to ụ cùng vài miếng xà lách đặt vào chén của Freen. Thấy Freen có hơi ngạc nhiên nhìn mình, nàng hào hứng nói thêm: "Ngon lắm đó. Chị không ăn nhất định sẽ hối hận."Nhưng thật không ngờ, đáp lại nàng là ánh mắt khó xử của Freen. Becky chợt nhận ra bản thân nàng đang lo chuyện bao đồng đến nhường nào. Không ăn có thể đơn giản là vì Freen không thích ăn mà thôi. Hơn nữa nàng dùng đũa mình đã ăn qua để gắp thức ăn cho chị ấy, với tính ưa sạch sẽ của Freen, chuyện này chắc khó mà tiếp nhận được.Tươi cười trên mặt Becky dần trở nên cứng ngắc, nàng gượng gạo nói thêm vài câu: "Không sao, chị không thích thì không cần phải ăn đâu. Một mình em cũng có thể xử lý sạch sẽ chỗ này." Freen rõ ràng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Becky dần chuyển sang hụt hẫng rồi bối rối. Hiện tại nàng đang cúi gằm mặt, lặng lẽ dùng bữa ở bên kia. Cổ họng Freen khô khốc trượt lên xuống vài cái, sau đó cô nhẹ nhàng nhấc đũa lên.Một lúc sau, chất giọng trầm ấm của Freen từ từ truyền đến: "Thật sự rất ngon. Cảm ơn em."Becky giật mình quay đầu, những thứ nàng gắp cho cô đều đã không thấy đâu nữa. Tầm mắt của Becky di chuyển cao hơn một chút, Freen đang mỉm cười nhìn nàng. Rất chân thành, cũng rất xinh đẹp. Hai người đối mặt một lúc lâu, dường như không ai muốn phá vỡ bầu không khí ngưng đọng lúc này. Một giây, hai giây, ba giây...Cho đến khi Saint bất ngờ xuất hiện. "Đã thanh toán xong hết rồi ạ." Saint dừng lại bên cạnh Freen để chờ đợi chỉ thị tiếp theo.Freen và Becky đồng loạt thu hồi tầm mắt, có chút rối rắm vì hành động bất thường vừa rồi. Saint lúc này mới để ý có chỗ không đúng. Sao mặt chủ tịch và Becky tiểu thư lại đỏ như vậy? Điều hòa trong phòng đang mở rất thấp mà. Lúc Saint còn đang băn khoăn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe được Freen lên tiếng hỏi Becky: "Ăn xong em có muốn đi đâu khác không?""Em về nhà.""Vậy chị đưa em về.""Không cần đâu. Chị còn phải đến công ty mà. Em có thể tự về được.""Có một số tài liệu đang để ở nhà. Chị cần chúng cho cuộc họp chiều nay." Chưa đợi Becky trả lời thì Freen đã bổ sung thêm một câu: "Tiện đường mà đúng không?"Becky nghe vậy thì cũng không tiếp tục từ chối nữa, dù gì thì xe của Freen cũng không thiếu chỗ: "Làm phiền hai người rồi."Freen chỉ cười trừ, còn Saint thì thành thật đáp lại một câu: "Không có gì đâu ạ."...Xe chầm chậm lái ra khỏi nhà hàng, vì đang là giờ nghỉ trưa nên đường xá thưa thớt phương tiện qua lại. Saint tập trung vào tay lái, hiếm khi thoát được cảm giác bất lực bởi ùn tắc giao thông khiến anh thoải mái vô cùng. Freen và Becky cùng ngồi ở ghế sau. Freen theo thói quen mở ipad để xem một ít tài liệu. Becky nhàm chán tựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh vật vụt qua ngoài cửa kính. Điều hoà mát lạnh phả nhè nhẹ vào má nàng, mùi nước hoa thanh mát của Freen thoang thoảng len vào cánh mũi. Becky suýt nữa là ngủ quên mất. Ngay khi sắp bị cơn buồn ngủ đánh gục, Becky mơ hồ cảm nhận được chuyển động bất thường và hơi thở gấp gáp từ Freen. Nàng mở mắt nhìn sang, ipad đã được tắt màn hình và đang nằm chơ vơ một góc. Freen hơi cong lưng ngồi trên ghế, hai tay nắm lại thành quyền, trán lấm tấm mồ hôi. Becky sợ chết khiếp. Nàng chồm người đến nhưng lại không dám chạm vào Freen, lo lắng hỏi: "Chị làm sao vậy?"Freen gắng gượng trả lời: "Không sao.""Chị như vậy mà còn nói không sao?" Becky có chút nóng giận, giọng cũng cao hơn mấy lần. Tay nàng chạm vào cổ tay của Freen, nóng đến mức khiến nàng giật mình rụt tay lại."Chị rốt cuộc làm sao vậy?" Động tĩnh của hai người gây chú ý đến Saint, anh bắt đầu thả chậm tay lái để nghe ngóng tình hình phía sau. Đến khi nhìn thấy biểu hiện của Freen qua gương chiếu hậu, đồng tử Saint lập tức co rút. Anh vội vã bật xi nhan, tấp xe vào dừng lại bên đường. "Chủ tịch. Cô sao lại bị dị ứng rồi? Lúc nãy rõ ràng là không có ăn." Saint nhớ là Freen bị dị ứng khá nặng với cá ngừ. Suốt buổi trưa anh để ý thấy Freen đều không hề động vào món Salad. Vậy thì thế quái nào cô lại bị dị ứng được?"Chị ấy bị dị ứng?" Becky ngỡ ngàng hỏi Saint."Đúng vậy. Chủ tịch không thể ăn được cá ngừ. Tôi nghĩ là...""Vậy chị còn ăn làm gì? Chị điên rồi đúng không?" Saint còn chưa nói hết câu thì đã bị khí thế của Becky dọa cho im bặt. Mặc dù đối tượng bị mắng là Freen chứ không phải anh. "Xin lỗi. Chị nghĩ chỉ ăn một chút thì sẽ không sao." Freen run run nói xin lỗi với nàng. Giọng khàn đặc cho thấy chị ấy đang cố gắng kìm nén đến mức nào. Becky càng cảm thấy khó chịu hơn."Ai cần chị xin lỗi. Chị đem sức khỏe của mình ra đùa giỡn như vậy thì vui lắm hả?""Chị chỉ là...không muốn làm em mất hứng mà thôi." "Em là con nít ba tuổi chắc? Chút chuyện như vậy..."Becky nhìn bộ dạng co rúm của Freen, lời đến bên môi đều không nói nổi nữa. Người xin lỗi không phải nên là nàng hay sao? Rõ ràng ngay từ đầu chị ấy đã không ăn, là nàng nhiệt tình gắp cho chị ấy. Rõ ràng hiện tại đang rất khó chịu, lại phải nhỏ nhẹ xin lỗi với người đang tức giận vô cớ là nàng. Hai từ dị ứng này Becky chỉ từng đọc qua tài liệu thôi đã thấy thật thống khổ. Huống hồ chi hiện tại có người đang vất vả vì nó ngay trước mặt nàng. Hốc mắt Becky dần nóng lên, nàng cố gắng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói với cả Freen lẫn Saint: "Mau đến bệnh viện thôi.""Không cần đến bệnh viện." Freen cố gắng trấn an quả đầu nóng bên cạnh: "Em giúp chị lấy điện thoại ở túi xách được không? Chị liên lạc với bác sĩ. Chúng ta về nhà thì cậu ấy sẽ lập tức đến. Những vấn đề nhỏ nhặt này cậu ấy có thể xử lý tốt.""Nhưng mà chị bị như vậy..." Becky vẫn rất lo ngại cho tình trạng của Freen. Nghe nói nếu dị ứng ở mức độ nặng thì còn có thể dẫn đến tử vong."Yên tâm. Chị thật sự không sao." Freen yếu ớt nở nụ cười với nàng. Nhận được cái gật đầu từ Becky, Saint ngay lập tức trở về vị trí ghế lái. Xe lại lần nữa lăn bánh, tốc độ so với lúc vừa ra khỏi nhà hàng nhanh hơn rất nhiều.Ở trên xe, Freen khó khăn chống lại cơn buồn nôn đang kéo đến, cánh tay dần bị những nốt mẩn đỏ bao phủ. Becky sốt ruột đến không biết phải làm sao, cảm giác tự trách đè nặng trong lòng. Nàng ở bên cạnh liên tục giúp Freen lau mồ hôi, còn không ngừng cầu nguyện là Freen sẽ ổn.