[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 13. Bữa Trưa Bất Ổn
Becky nộp đơn vào vị trí trợ lý pháp lý của CKH.Lúc nàng đến phỏng vấn, Freen đang có cuộc họp Hội đồng quản trị ở tầng 5. Trùng hợp là sau đó cả hai lại gặp nhau ở cửa thang máy tầng 3. Freen có việc đến tìm Nam và Becky thì vừa hoàn thành buổi phỏng vấn của mình. Đi cùng Freen còn có cả Saint, anh là người nhìn thấy Becky trước nên đã chủ động lên tiếng chào hỏi: "Becky tiểu thư."Cả Freen và Becky đều giật mình khi nghe câu chào của Saint. Có lẽ do mỗi người đều đang mang trong lòng một nỗi suy tư khác nhau."Chào anh, P'Saint." Becky sau giây phút thất thố thì nhanh chóng lấy lại tin thần, nở nụ cười đáp lại Saint sau đó hơi cúi đầu đối với Freen nói: "Em đến để phỏng vấn.""Ừm. Mọi việc đều thuận lợi chứ?" Freen ngẩng đầu đối diện với nàng và có chút bất ngờ. Bộ dáng này của Becky cô chưa bao giờ được nhìn qua.Mái tóc ngắn thường ngày nay đã được khéo léo búi lên cao, váy bút chì dài đến ngang gối, áo suit khoác bên ngoài ôm sát đường cong cơ thể cộng thêm một đôi giày cao gót vừa vặn. Phong cách công sở này khiến nàng trông rất trưởng thành và giỏi giang. Không hiểu sao trong lòng Freen lại dâng lên cảm giác chua xót. Người xinh đẹp và tài năng trước mắt chính là vợ hợp pháp của cô. Liệu có đúng đắn khi bắt nàng phải ở bên cạnh một người mà ngay cả việc vững vàng đứng bên cạnh nàng thôi cũng không thể hay không?"Cũng tốt lắm. Trưởng phòng Nam nói sẽ liên lạc với em sớm khi có kết quả." Câu trả lời của Becky tạm thời đẩy lùi những cảm xúc tiêu cực trong Freen. Cô cật lực thu lại những dao động trong lòng, duy trì thái độ bình thản mọi khi. Vờ như không có gì hỏi nàng: "Em chuẩn bị đi đâu sao?""Em về nhà." Becky đáp xong thì nhìn lên đồng hồ đeo tay, đã sắp đến giờ nghỉ trưa, lại nhìn đến gương mặt nghiêm nghị của Freen, mạnh dạn thử hỏi cô: "Chị xong việc chưa?""Sắp rồi. Chị còn chút việc cần trao đổi với P'Nam.""Chị có muốn cùng ra ngoài ăn trưa không?" Becky có chút ngượng ngùng: "Dù sao thì việc ở nhà cũng không cần đến em.""Thường ngày chị đều tự dùng bữa trưa ở trong phòng. Rất ít khi ra ngoài. Em có đề xuất nào không?" Becky lén lút thở ra một hơi, cứ tưởng là đã bị từ chối, còn phải đợi nghe đến hết câu thì mới biết là Freen đồng ý cơ. Nhưng nơi này cách nhà Armstrong và chỗ làm cũ của nàng khá xa, Becky cũng hoàn toàn mờ mịt. Nàng chỉ vào phòng Nam: "Hay chị cứ vào trong trước đi. Em nhận nhiệm vụ tìm chỗ lấp đầy bụng cho chúng ta."Muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì mới tìm lý do. Becky quyết định trong thời gian chờ đợi Freen nàng sẽ lên mạng để tìm kiếm là được.Hai chữ "chúng ta" như dòng nước ấm chảy qua ngực Freen, cô nhẹ gật đầu, sau đó quay qua Saint phân phó: "Anh đưa em ấy xuống dưới đợi tôi một lúc."Saint nhận lệnh, không tiếp tục đi cùng Freen mà với tay ấn nút thang máy, đưa Becky xuống hầm, tìm xe của Freen và vững vàng ngồi vào trong.Sau một hồi tra cứu, Becky mệt mỏi đưa tay đỡ trán. Nàng đau đầu đến muốn bỏ cuộc luôn rồi. Có quá nhiều bình luận và đánh giá cho mỗi địa điểm. Tốt có, không tốt cũng có. Nếu cứ tìm một cách mông lung như vậy thì đợi đến lúc Freen xong việc, nàng vẫn sẽ chưa tìm được chỗ ăn trưa mất.Nhìn đến Saint đang nghiêm chỉnh ngồi ở ghế lái, Becky nảy ra một ý nghĩ hay ho hơn nhiều, bèn hỏi Saint: "Bình thường chị ấy sẽ ăn gì vào buổi trưa ạ?"Saint chần chờ vài giây, bởi vì Becky sử dụng kính ngữ nên anh không nghĩ là nàng đang nói chuyện với mình. Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nàng, Saint mới giật mình nhanh nhẹn đáp: "Chủ tịch thường sẽ gọi Salad, Súp rau củ hoặc một ít Cháo với đồ ăn kèm... Tóm lại là những món đặc biệt thanh đạm thôi ạ." "Buổi trưa mà chị ấy chỉ ăn Salad?""Dạ dày của chủ tịch không tốt. Thức ăn bên ngoài có nhiều món cô ấy không thể ăn.""Vậy thì càng không nên ăn những món không có dinh dưỡng chứ?" Becky tự nhiên phàn nàn thói quen ăn uống của Freen. Kết hôn cũng đã được nửa tháng, ngoại trừ những hôm có công tác hoặc phải đi gặp khách hàng, Freen đều đúng giờ trở về nhà dùng bữa tối. Thường thì dì Mhee chuẩn bị thức ăn rất tiêu chuẩn, hay phải gọi là đầy đủ sắc, hương, vị. Còn trùng hợp là một bàn ăn bốn món thì sẽ có ba món khoái khẩu của nàng. Vậy nên mỗi ngày Becky đều ăn đến vô cùng thỏa mãn. Nhưng nàng không mấy để ý Freen có tận hưởng bữa ăn giống như nàng hay không.Buổi trưa chỉ ăn qua loa lấy lệ, buổi tối còn không chịu ăn uống cho đàng hoàng, chị ấy không gầy như vậy mới là lạ. Dù gì nàng trên danh nghĩa vẫn là vợ của Freen, trước giờ xem ra không có ai quản chị ấy, vậy thì từ bây giờ để nàng tới quản đi. Người ta thường có câu: Con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim chính là đi qua dạ dày. Mặc dù Becky không biết nấu ăn, nhưng nàng có thể giúp Freen gọi món. Trước tiên nàng phải thử tìm hiểu một chút sở thích ăn uống của chị ấy đã.Nghĩ là làm, Becky quay lại câu chuyện còn dang dở với Saint: "Freen thường ngày có đặc biệt yêu thích món nào không ạ?"Saint suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có lẽ là Sashimi cá hồi." Và như để tăng độ tin cậy cho câu trả lời của mình, Saint giải thích thêm: "Mỗi lần gọi món này đều thấy Chủ tịch ăn rất ngon miệng."Sashimi cá hồi? Becky thoáng ngạc nhiên vì đây cũng là món mà nàng cực thích. "Vì là đồ tươi sống nên cũng không ăn thường xuyên được. Tuần này hình như Chủ tịch vẫn chưa gọi lần nào ạ." Becky gật gù, nói với Saint cũng như nói với chính mình: "Vậy thì chọn quán Sashimi đi."...11 giờ 30 phút, cả ba ngồi yên vị ở một nhà hàng Nhật Bản, cách công ty gần 15 phút lái xe. Saint vốn dĩ không muốn vào nhưng Becky đã vừa nài nỉ vừa cưỡng ép cho đến khi nhận được cái gật đầu từ anh. Mặc dù là nàng chủ động mời Freen, nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh chỉ có nàng và Freen ngồi với nhau thì lại cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hơn nữa Saint hiểu rõ thói quen của Freen, có anh đi cùng mọi thứ sẽ đâu vào đấy hơn.Freen nhận lấy menu từ phục vụ sau đó đưa nó cho Becky, nhường quyền chọn món cho nàng. Becky nhìn một lượt từ trên xuống dưới và dừng lại ở mục Sashimi. Nàng hơi nghiêng đầu sang trái, hỏi ý kiến người bên đó: "Chị có muốn ăn gì không?"Freen lắc nhẹ đầu: "Em quyết định là được rồi." "Vậy còn anh." Becky hỏi Saint đang ngồi ở đối diện.Saint kịch liệt xua tay: "Becky tiểu thư không cần để ý đến tôi đâu ạ. Tôi cái gì cũng có thể ăn."Becky buồn cười với biểu cảm rối rắm của Saint, nàng vẫy tay với anh chàng phục vụ sau đó bắt đầu vừa chỉ vừa đọc tên từng món. "Salad cá ngừ, Sashimi cá hồi, Tempura, Cơm cuộn onigiri..." Nàng nâng mắt nhìn hai bóng lưng thẳng tắp còn lại, dứt khoát gọi thêm 3 phần Súp miso cho bữa trưa hôm nay.Đồ ăn rất nhanh được đưa lên. Bốn món lạnh được đặt ngay ngắn bên cạnh 3 bát súp bốc khói nghi ngút, trông vô cùng hấp dẫn. Becky bị những lát cá hồi óng ánh thu hút, nhịn không được nuốt khan một cái. Nàng động đũa, thử trước một lát Sashimi, cá hồi béo ngậy lập tức tan đi trong miệng, cảm giác thỏa mãn ngập tràn. Biểu cảm vui vẻ của nàng được người bên cạnh thu vào trong mắt, bất giác gương mặt cũng lộ ra nét tươi cười. Đúng là đứa trẻ mới lớn, chỉ cần cho chút đồ ăn hợp khẩu vị là sẽ lập tức phấn khởi. Becky cảm nhận được hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, e ngại ngẩng đầu. Nàng theo thói quen nhìn về hướng có Freen trước, lại bắt gặp ánh mắt đầy ôn nhu của cô, suýt nữa bị đoạn cơm cuộn trọng miệng nghẹn chết. Nàng luống cuống ho vài tiếng, một ly nước lọc lập tức xuất hiện trước mặt nàng. "Cảm ơn." Becky không nghĩ nhiều, cầm lấy uống vài ngụm thật lớn, thành công đẩy lùi được dị vật đang chen ở cổ. Tí nữa thì xong đời. Nàng có chút tức giận trừng mắt với Freen, chỉ thấy người kia một bộ dạng như không có gì xảy ra, chậm rãi thưởng thức đồ ăn trên bàn. Ánh mắt của nàng chuyển đến Saint, anh chàng cũng đang làm bộ làm tịch, nhanh nhẹn gắp thức ăn vào chén. Becky khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sẵn tiện nuốt luôn cục tức trong lòng xuống.Buồn bực với mấy việc nhỏ nhặt này để làm gì? Quay lại với cao lương mỹ vị vẫn hơn.Nhưng ngay khi vừa đặt ly nước trên tay xuống, Becky lập tức nhận ra có chỗ bất ổn. Nàng nhanh chóng nhìn quanh một vòng để xác nhận, quả nhiên đúng như suy nghĩ của nàng. Trước mặt nàng có đến hai ly nước, ly của Saint vẫn còn đó, chỉ có ly của Freen là không thấy đâu. Becky há hốc mồm. Thì ra lúc nãy Freen đã đưa ly của cô cho nàng và nàng cũng tự nhiên mà uống luôn. Câu nói từ dì Mhee "không thích người khác chạm vào đồ của mình" lập tức văng vẳng trong đầu nàng.Becky vội vàng nhấc lên chiếc ly vừa được đặt xuống, nhìn Freen đầy ái ngại: "Em gọi người tới đổi ly mới cho chị.""Không cần đâu.""Nhưng mà..."Becky còn chưa nói xong thì Freen đã vương tay cầm lấy ly nước từ nàng, đưa đến bên môi, uống một ngụm, nhẹ nhàng đặt xuống vị trí đúng của nó, sau đó đối diện với nàng nói: "Thật sự không sao mà."Không khí kỳ quái lập tức bủa vây khắp bàn, bữa ăn cũng vì vậy mà được tiếp tục trong sự im lặng của cả ba người.