[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 15. Không Sao
Đúng như lời Freen nói, khi xe của họ về đến sân nhà thì đã có thêm một chiếc Ferrari đậu sẵn ở đó. Cửa chính đang mở, dì Mhee khẩn trương đi đi lại lại trong phòng khách. Từ xa đã có thể nhìn thấy nét mặt lo lắng của bà.Xe vòng một vòng gấp gáp vào bãi đỗ, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường thật chói tai. Động tĩnh ngoài này cũng đã thu hút sự chú ý của người bên trong. Đợi đến khi động cơ xe dừng hẳn, Saint tháo dây an toàn, mở cửa ghế lái và nhanh nhẹn di chuyển xuống ghế sau. Cửa phụ đã được dì Mhee chạy đến và mở ra trước đó. Cả một đoạn đường căng thẳng khiến đầu óc Becky trở nên mờ mịt. Nàng chỉ kịp nghe một câu: "Xin lỗi tiểu thư, mạo phạm rồi" rất lớn từ Saint, sau đó đã thấy Freen được anh nhấc ra khỏi chỗ ngồi, ba bước thành hai chạy vội vào trong nhà. Thật sự không biết nên diễn tả tâm trạng của Becky lúc này là như thế nào. Sợ hãi vì lo lắng cho Freen hay chỉ là tự trách. Nàng ngồi lặng ở chỗ cũ không nhúc nhích, bất chợt tay phải đưa sang nắm lấy bàn tay trái của mình siết một cái thật mạnh. Trước khi rời đi Freen đã chạm qua nơi này, có chút nóng, lại còn có chút run rẩy. Tách.Một giọt nước ấm nóng rơi trên mu bàn tay nàng. Becky thất thần đưa tay lên chạm vào má, thứ nàng chạm vào là một mảng ẩm ướt. Nàng khóc? Nàng cũng không biết tại sao mình lại khóc. Chỉ biết hiện tại lòng nàng rất đau, rất đau. Cảm giác thống khổ này nàng dường như chưa từng phải trải qua trước đó.Ngực Becky phập phồng lên xuống, hô hấp dồn dập, những hình ảnh mơ hồ, ngoằn ngoèo lại lần nữa xuất hiện trong đầu. Giống hệt như cái lần đầu tiên nàng nhìn thấy Freen. Gió đêm men theo cửa phụ lùa vào ghế ngồi, Becky bị cái lạnh bất chợt làm cho giật mình. Nàng thất thểu bước ra khỏi xe, men theo lối vào cửa chính, hướng về phía có Freen mà đi...."Không sao rồi." Cô gái mặc áo blouse trắng vừa điều chỉnh nhịp chảy trên dây truyền dịch vừa nói với những người có mặt trong phòng. "Cảm ơn cậu.""Khách sáo gì chứ."Freen nằm trên giường lớn, chăn đắp ngang bụng, trông có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất tỉnh táo. Cô nhẹ nói một tiếng cảm ơn, đổi lại là câu không cần khách sáo từ cô gái kia.Dì Mhee thở phào nhẹ nhõm, liên tục lặp lại câu: "Không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi." Động tác của cô gái không ngừng lại, sau khi chốt khóa cố định van truyền dịch thì quay sang tủ đầu giường. Phải loay hoay mất một lúc thì cô ấy mới cho được hết đống dụng cụ y tế vào túi đựng. Cô khó khăn kéo khoá kéo, chiếc balo nhỏ phồng to ra chứng tỏ đồ đạc ở bên trong nhiều đến mức nào. Làm xong việc, cô quay lại bên cạnh giường, chỉ vào bình nước đang treo lơ lửng và nói với Freen: "Đợi lát nữa truyền xong cái này thì gọi cho mình. Bệnh viện đang thiếu người. Mình phải về bên đó đây.""Ừm. Đi đường cẩn thận." "Biết rồi. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."Becky từ lúc vào phòng tới giờ vẫn luôn thẫn thờ đứng ở một góc. Cho đến khi tầm nhìn bị chắn mất, nàng mới giật mình lùi lại một bước. Chỉ thấy yết hầu trước mắt khẽ động, trên đỉnh đầu nàng liền vang lên một giọng nói trầm ấm: "Xin chào."Becky theo thói quen lùi lại thêm hai bước để giữ khoảng cách với người đối diện, sau đó mới lịch sự đáp lại: "Xin chào."Cô gái đưa tay ra trước, thân thiện giới thiệu: "Vẫn chưa có dịp chào hỏi qua. Chị là Natnicha Vorrakittikun, gọi chị Noey là được rồi." "Em là Becky, rất vui được gặp chị." Becky nắm nhẹ lấy tay Noey, đơn giản giới thiệu biệt danh của mình cho cô nghe. Noey là một trong số ít những người được chân chính xem là bạn của Freen. Cô nàng theo phong cách tomboy cá tính, cắt tóc ngắn, mặc trang phục mạnh mẽ. Nếu để hình dung mức độ thân thiết giữa Freen và Noey thì dùng ba từ "bạn nối khố" cũng không tệ.Freen và Noey chính là từ nhỏ đã nhìn mặt nhau mà lớn lên. Cùng đi nhà trẻ, cùng học một trường tiểu học, ngồi cùng một bàn từ năm lớp sáu đến lớp mười hai. Bởi vì đều là con một, cả hai luôn thấu hiểu trọng trách nối nghiệp gia đình đặt nặng trên vai người kia như thế nào. Lúc điền nguyện vọng vào đại học, Freen định hướng theo mảng kinh doanh còn Noey lựa chọn làm bác sĩ. Bệnh viện hiện tại Noey đang công tác cũng chính là tài sản thuộc quyền sở hữu của nhà Vorra.Chào hỏi đôi câu với Becky thì Noey xin phép ra về. Saint cũng đi cùng cô ấy, anh trở lại công ty để sắp xếp và giải quyết một số công việc trong thời gian Freen vắng mặt. Dì Mhee đến bên cạnh Becky, giọng vẫn còn nghẹn ngào, rất đáng thương: "Cháu trông tiểu thư nhé, dì ra ngoài mua chút nguyên liệu. Tối nay dì làm vài món thanh đạm mà tiểu thư thích cho cô ấy.""Dạ. Dì cứ yên tâm đi đi." Becky xoa nhẹ lưng bà như an ủi. Ở bên nhau không lâu nhưng tình cảm giữa nàng và dì Mhee rất tốt. Bà như người mẹ thứ hai, tận tụy chăm sóc cho các nàng từng li từng tí. Dì Mhee trao lại cho nàng ánh mắt cảm kích trước khi xoay người ra khỏi phòng.Mọi người đều rời đi rồi, chỉ còn lại nàng và một bệnh nhân đang suy yếu nằm trên giường. Tâm trạng của Becky sau một hồi đi tàu lượn siêu tốc thì cũng đã hoà hoãn hơn rất nhiều. Nàng lặng lẽ đi một mạch vào nhà vệ sinh, vốc nước lên rửa mặt mũi cho sạch sẽ. Nàng nhìn chính mình ở trong gương, không còn hoảng loạn, không có kích động, chỉ thừa lại đôi chút tức giận. Khúc gỗ ngu ngốc kia biết bản thân bị dị ứng mà vẫn cố chấp ăn vào. Rõ ràng là có thể từ chối mà. Nếu hôm nay cô có mệnh hệ gì, nàng không biết phải ăn nói sao với mọi người đây.Becky siết chặt nắm đấm trên thành bồn rửa tay, nhất định phải mắng chị ta một trận.Nhưng khi nàng hùng hổ xông ra ngoài thì Freen đã vì mệt mõi mà thiếp đi mất. Nhìn gương mặt tiều tuỵ đang ngủ say kia kìa, một chút phòng bị cũng không có. Khí thế mắng người vừa rồi của Becky cũng không còn nữa.Sợ phiền Freen nghỉ ngơi, Becky không dám lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi ở một bên giường, quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới. Không phải lần đầu tiên Becky cảm thấy Freen thật xinh đẹp, chính là kiểu nét đẹp đặc trưng của những người phụ nữ Châu á.Sinh hoạt thường ngày của Freen rất quy củ, đúng giờ nhắm mắt, đúng giờ tỉnh dậy. Mặc dù mỗi đêm đều ngủ cùng nhau nhưng đa phần là đợi đến lúc Becky đặt lưng xuống giường thì đèn phòng đã tắt ngấm, Freen cũng đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Becky ngủ trễ dậy trễ, ngủ sớm cũng có thể dậy trễ. Vậy nên cơ hội được nhìn ngắm dung nhan yên tĩnh của Freen ở khoảng cách gần như thế này là gần như bằng không. Ánh mắt Becky dừng lại ở đôi môi có chút nhợt nhạt của Freen, không hiểu sao lại có xúc động muốn chạm vào đó, và trong vô thức nàng cũng đã từ từ đưa tay đến.Thật mềm.Becky giật mình rụt tay lại. Khoảnh khắc chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi vẫn đủ để khiến tim nàng đập như trống bổi. Becky thật không hiểu nổi bản thân đang làm gì. Tại sao cứ mỗi lần ở cạnh Freen, nàng cứ hay ngây ngốc làm ra những hành động mất kiểm soát, không giống nàng chút nào. Nàng buồn bực xoay người, không muốn đối diện với nguồn căn dấy lên mọi cảm xúc ngổn ngang trong lòng nàng nữa. ...Lúc Freen mơ màng tỉnh lại thì đã là chuyện của buổi chiều muộn ngày hôm đó. Đèn trần chưa được mở và ánh sáng nhập nhòe trong phòng cho cô biết trời vẫn còn chưa tối hẳn. Kim truyền dịch trên tay cô đã được rút ra, thay vào đó là một miếng băng dán mỏng in hoạ tiết hoạt hình. Freen phì cười. Bác sĩ Noey mà cũng dùng đến loại băng dán trẻ con này hả?Hai khuỷu tay Freen tì lên nệm, ý đồ muốn nâng cơ thể dậy nhưng bất thành. Có lẽ việc ngủ quá lâu đã khiến cho các tế bào vận động trong cơ thể cô trở nên lười biếng. Chật vật thử lại hai, ba lần vẫn vậy nhưng Freen không có ý định bỏ cuộc. Cho đến lần thử thứ tư, khi cô cố gắng nghiêng người sang trái để lấy đà thì bỗng cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh. Có người nhẹ nhàng đặt tay dưới lưng để giúp cô.Đến khi nhận ra người đó là ai, cơ thể Freen phút chốc trở nên cứng ngắt. Becky nhận ra phản ứng bất thường của cô, lo lắng hỏi: "Chị sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?" Vừa rồi nàng đứng ở cửa đã chứng kiến nổ lực không ngừng của Freen. Có phải dùng nhiều sức như vậy khiến cơ thể Freen bị ảnh hưởng hay không? Noey vẫn còn ở đây, Becky định bụng sẽ nhờ chị ấy vào kiểm tra một chút. Nàng vỗ nhẹ lưng Freen: "Đợi em, em gọi chị Noey vào."Freen hồi thần, kịp giữ Becky lại trước khi nàng đi quá xa khỏi tầm với của cô, môi nở một nụ cười chống chế: "Không cần. Chị có chút choáng váng thôi."Becky nghe vậy thì cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Nàng bận rộn giúp cô kê thêm gối vào lưng để cô ngồi thoải mái hơn, giúp cô chỉnh lại chăn, giúp cô lấy nước ấm, hỏi cô có muốn ăn gì không, có khó chịu ở đâu không... Freen ở nhà để tịnh dưỡng, Becky cũng ở bên cạnh chăm sóc cô không thiếu ngày nào. Mặc dù Freen luôn phối hợp hành động hoặc tươi cười trả lời câu hỏi của Becky nhưng Becky không để ý được rằng, càng về sau, nụ cười của Freen càng dần trở nên gượng gạo.