Em Là Điều Duy Nhất Tôi Còn Nhớ! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 36



Đồng hồ lết mình qua từng con số. Tiểu Đường chờ đợi mắt muốn dính chặt vào nhau. Khuôn mặt nhăn nhó đột nhiên dãn ra, nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt cô, rất nhanh Tiểu Đường lấy túi xách bật tung cửa phòng mình bước ra ngoài. "Thư Hân. Chúng ta về thôi!"

"Giám đốc. Cô còn bữa ăn với giám đốc Cao bên xây dựng. Hợp đồng tôi đã soạn sẵn, xe cũng chuẩn bị. Chúng ta nên đi thôi!" Thư Hân cầm kẹp hợp đồng màu xanh giơ lên cho Tiểu Đường nhìn. Tiểu Đường hoang mang nhìn Thư Hân. Tại sao cô lại quên mất điều này, bữa ăn này không thể hủy. Không sao có thể ăn nhanh, 9h tối có thể kết thúc.

"Đi nhanh!" Tiểu Đường khẩn trương nắm tay Thư Hân ra thang máy đợi. Bộ dạng của cô hệt như có ai dí deadline, nhưng làm gì có ai ép được cô mà phải vội vàng như vậy?

"Tiểu Đường. Chưa đến giờ. Không cần vội." Thư Hân có thể nở nụ cười còn Tiểu Đường thì không. Biết thế vừa rồi xem 1 bộ thôi, nhưng muốn giết thời gian nên Tiểu Đường quất luôn 2 bộ rưỡi. Giờ trong đầu cô toàn là mấy hình ảnh của Thư Hân lúc khỏa thân, bảo Tiểu Đường bình tĩnh, cầu Chúa mong cô có thể ký được hợp đồng.

Bữa tối này Tiểu Đường phải ngồi lâu hơn dự kiến, rượu cũng phải uống nhiều, người đi đứng bây giờ cũng chẳng vững, Thư Hân phải xin lỗi mọi người phải đưa Tiểu Đường về.

"Thật thất lễ. Giám đốc Cao. Giám đốc chúng tôi đã say nên tôi xin phép được đưa cô ấy về. Hợp đồng này tôi mong hai bên hợp tác thành công!"

Người Tiểu Đường cao gầy nhưng không phải là nhẹ, nàng phải để cho cô thư ký Tống đỡ Tiểu Đường vào nhà. Về đến nhà mà Tiểu Đường vẫn chẳng biết trời đất là gì, lăn ra ngủ li bì. Thật may mắn là Tiểu Đường ngủ rất yên tĩnh nên Thư Hân thay quần áo cho cô dễ dàng. Thư Hân nhận ra ngắm Tiểu Đường ngủ, cả thế giới bỗng thật yên bình. Thói quen hằng ngày vẫn không thay đổi, Tiểu Đường đi tìm bằng được tay Thư Hân nắm lấy không rời, khóe miệng còn hơi nhếch lên, trông rất đáng yêu. Thư Hân không kìm lòng được hôn vào môi cô một cái.

"Vậy ra là muốn ngủ kiểu này với tôi!"

Thư Hân nằm xuống chui sâu vào lòng cô ngủ. Còn chuyện đó nàng nghĩ để ngày mai chắc không phải muộn!

-----

Bình minh tới đánh thức vạn vật. Mùa xuân cuối cùng cũng đến thật rồi. Mấy cây hoa ngoài vườn cũng bắt đầu ra hoa. Buổi sáng được nghe tiếng chim hót, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Thời tiết ấm lên làm ai cũng muốn ra ngoài nhưng tuyệt đối không phải Tiểu Đường.

Tiểu Đường ôm đầu thức dậy. Cô ngồi ngẩn ngơ tiếc nuối ngày hôm qua bỏ lỡ chuyện tốt đẹp. Quay sang, Thư Hân tựa đầu bên vai cô ngủ ngon lành, trong người càng tiếc nuối hơn.

"Hân Hân!"

Tiếng Tiểu Đường ngọt ngào bên tai đánh thức mọi giác quan của Thư Hân. Đôi mắt từ từ hé ra "Sáng rồi sao?" Hôm qua "hầu" Tiểu Đường nên Thư Hân có hơi mệt, nàng không muốn dậy đi làm chút nào!

"Chúng ta hôm nay nghỉ làm nhé!"

"Không được đâu." Đi làm không phải đi chơi. Nếu lúc nào mệt cũng muốn nghỉ chắc nàng ở nhà luôn cho rồi.

"Tôi thấy vẫn hơi chóng mặt."

"Vậy cô ở nhà."

"Tôi nghỉ rồi cô đến làm gì nữa!"

"Tôi còn nhiều việc. Không nghỉ được!" Thư Hân nhắm mắt ôm Tiểu Đường.

"Tôi tuyển nhiều thư ký để làm gì? Giao hết cho họ làm!" Tiểu Đường tính rồi. Hôm nay có việc quan trọng cần làm!

"Như vậy không tốt!"

"Thôi được rồi nếu cô vẫn muốn đi làm thì..." Tiểu Đường ngồi dậy lấy điện thoại.

"Phòng nhân sự. Đuổi việc Ngu Thư Hân phòng thư ký. Lý do làm sai công việc được giao gây ra hậu quả nghiêm trọng cho công ty. Bảo cô ta hôm nay không cần đi làm."

Lời của Tiểu Đường làm Thư Hân ngớ người. Chuyên quyền. Như vậy là quá chuyền quyền. "Ya Triệu Tiểu Đường. Cô biết tôi xin vào khó khăn như nào không?"

"Lần này không khó khăn để xin lại nữa. Cô có tôi rồi!"

Thư Hân cười khinh. "Sao cô trẻ con quá mức vậy. Làm như vậy không sợ người khác cười cho sao?"

"Cô vừa cười đấy thôi. Không sao hết. Hôm nay theo tôi đến một nơi!"

Chuyên quyền một chút cũng có làm sao? Tiểu Đường tự nhận Thư Hân là người của mình rồi. Cô đang tính, cả đời này chắc cũng chẳng thể rung động với ai ngoài Thư Hân, có nên cưới nàng về luôn không? Danh tính cái người hôm trước, cô tìm thế nào cũng không lần ra, nói có quen với Thư Hân, có khi nào, Tiểu Đường tự cho mình yêu như vậy vẫn chưa đủ với tình cảm của Thư Hân, sợ một ngày Thư Hân bỏ cô lại một mình trong căn phòng từ lâu đã thành của hai người rồi tiến đến với người cô chưa bao giờ được gặp mặt.

-----

Nơi Tiểu Đường dẫn Thư Hân đến không phải là nơi nào xa lạ. Đây là ngôi nhà cũ của cô. Nói chính xác là ngôi nhà cô vẫn hay ở trong 100 năm qua. Đối với Tiểu Đường giờ nó cũng chỉ là nơi để nhẫn. Tiểu Đường không hiểu tại sao nhất thiết phải là cái nhẫn ở đây. Giai Kỳ đặc biệt căn dặn Tiểu Đường phải đeo nó lên tay Thư Hân. Nhưng cô vẫn nghĩ mọi chuyện đều phải có lý do của nó. Tiểu Đường mở cửa bước vào nhà. Mọi thứ đều được quét dọn gọn gàng như thường vẫn có người ở. Mọi chuyện không ổn, tim cô lại bắt đầu đau. Hai tay ôm ngực, cô cảm thấy khó thở.

Thư Hân thấy mặt Tiểu Đường biến sắc vội đỡ cô tới ghế gần đó, chạy đi tìm nước cho cô uống.

"Không sao chứ Tiểu Đường? Căn nhà này, cũng từng nhìn thấy sao?"

"Không." Tiểu Đường lắc đầu. "Chỉ là hơi khó chịu chút thôi! Không sao! Cô thử đi quanh nhà một lát, sẽ có bất ngờ!" Chính Tiểu Đường không biết nhẫn được cất ở đâu. Thư Hân tìm ra cũng coi là bất ngờ, cô có thời gian nghỉ một chút.

Thư Hân tin Tiểu Đường nhưng trước khi đi có dặn nếu thấy khó chịu phải gọi nàng ngay. Mấy lời nói quan tâm nhỏ nhặt, thể hiện tình cảm dành cho lớn phương vô cùng lớn, Tiểu Đường cảm động ngay lập tức, thấy mình quyết định lấy nàng không sai một bước. Thư Hân theo chân bước lên tầng 2. Có hai phòng ngủ, không có gì đặc biệt. Một phòng ngủ lớn và phòng ngủ cho khách. Trong phòng ngủ lớn có một bức tranh nhỏ đặt ở đầu giường. Nhìn người trong đó thật quen mắt, nàng đã nhìn thấy ở đâu rồi. Nụ cười thật rạng rỡ. Bức ảnh làm nàng thấy tò mò, tiến đến gần đưa nó lền nhìn. 

Là mình!

Ngu Thư Hân năm đó mặc bộ quần áo lỗi thời từ tận năm nào đó, bức ảnh này cũng thuộc thể loại đen trắng và có phần ngả vàng, nhưng nhìn tổng quát nó được bảo quản rất tốt. Thư Hân cẩm thấy ngờ ngợ điều gì đó nhưng không tiện nói ra. Mọi thứ cứ như đã xảy ra ở đâu đó rồi. Căn nhà này đúng không phải bình thường, căn bệnh của Tiểu Đường cũng không bình thường!

Thư Hân gạt thắc mắc sang một bên đi tiếp lên tầng thứ 3. Nàng bước vào phòng đầu tiên, tối đen như mực. Mùi giống như mùi máu tanh hay đại loại như mùi gỉ sắt nồng vào mũi. Thư Hân vôi lấy bịt mũi lại, tay quờ quạng tìm công tắc đèn. Đèn bật lên cũng không phải ánh sáng trắng mà là màu đỏ làm nàng run sợ nghĩ đến mấy cảnh tượng kinh dị trong phim. Nhìn bao quát một vòng thì chỉ thấy mấy sợ dây chăng trên đầu cùng vài bức ảnh đã được rửa. Vẫn là Thư Hân là nhân vật chính, bên cạnh còn có một người đàn ông nữa, khuôn mặt quá đỗi quen thuộc đến mức cô khẳng định nó là Tiểu Đường phiên bản nam. 

Ngồi nhà này làm nàng nghĩ mình bị bệnh hoang tưởng. Cứ như nàng đã từng ở đây rồi với một người lạ mặt nào đó nhưng suốt 25 năm cuộc đời, chưa một mảng ký ức nào của nàng bị bỏ quên. Thư Hân bỏ phòng này sang phòng bên cạnh. Nó có vẻ dễ chịu hơn. Phòng này nàng đoán là để chưng đồ, toàn là máy ảnh từ cao cấp hiện đại đến những loại đồ cổ từ tận năm nào. Mấy bức ảnh trước kia được treo trên giây đã được cất gọn ở đâu đó. Thư Hân tiến tới chiếc bàn có một bức thư nhàu nát bỏ ngỏ ở đó. Nàng đọc mà nước mắt không ngừng tuôn rơi. Hoang mang đến tột độ. Chuyện này chưa từng xảy ra, mọi thứ đều trở nên vô lý. 

Tiểu Đường ngồi dưới nhà một lúc rồi đi lên tìm Thư Hân. Thấy nàng gục xuống bàn khóc thì chạy tới ôm nàng vào lòng.

"Sao lại khóc. Trong nhà này có gì đáng sợ? Xin lỗi. Tôi không nên để cô một mình!"

Thư Hân xoay người lại ôm chặt lấy Tiểu Đường khóc lớn. "Triệu Tiểu Đường."

"Tôi đây!"

Thư Hân khóc nấc lên nói từng từ ngắt đoạn. "Chị đây rồi... Em không buông chị ra lần nào nữa! Làm ơn đừng rời xa em... bất kỳ lý do gì... đừng bỏ em lại... đừng biến mất!"

Tiểu Đường không hiểu Thư Hân nói gì, có phải Thư Hân đã quá hoảng loạn, nhưng vì cái gì?

"Thư Hân! Cô có sao không? Tôi không bỏ cô! Đừng nghĩ bậy!" Tiểu Đường vỗ nhẹ vào lưng nàng, cảm giác mình cần phải che chở. Tình yêu là thế. Một là muốn che chở. Hai là muốn được che chở. Cả hai người quá hợp nhau ở điểm đó. "À. Nhẫn. Cô tìm ra chưa?"

"Nhẫn?" Thư Hân nhớ lại mục đích của Tiểu Đường muốn làm mình bất ngờ. Cầu hồn? Tại sao lại cầu hôn vào lúc này. Có phải như năm đó sẽ lại rời bỏ nàng mà đi, cuối cùng thì không thể tới được vì cái chết cận kề. Thư Hân không muốn. "Em không cần nhẫn đó. Không cần!"

"Sao lại vậy? Có phải không muốn kết hôn với tôi!"

Kết hôn? "Không phải!" Thư Hân ngập ngừng. Phải làm thế nào mới đúng? "Chỉ là..." Điều này cũng không thể tránh mãi. Nàng muốn bên Tiểu Đường trọn đời. "Hay có thể để qua sinh nhật chị?"

"Tôi không ép cô cưới tôi ngày hôm nay!" Tiểu Đường rời người Thư Hân tiến tới giá gỗ, với tay lấy chiếc hộp nhỏ ở trên giá hàng thứ 4. "Nó đây rồi!" Tiểu Đường tay mở ra, mỉm cười nhìn chiếc nhẫn. Ở trong có khắc sẵn chữ TX. 

Tiểu Đường tiến tới Thư Hân, nâng niu bàn tay trái mỏng manh, chạm rãi đeo nó vào ngón áp út của nàng, vừa in. "Làm người yêu tôi có được không?"

Thư Hân muốn từ chối. Phải từ chối. Nhưng điều đó làm Tiểu Đường đau lòng, nàng không thể làm Tiểu Đường tổn thương. Trước mặt nàng bây giờ là Tiểu Đường, người cần phải giữ chặt, không thể để tử thần một lần nữa cướp mất.

"Thư Hân!" Ánh mắt Tiểu Đường lo sợ. Lần đầu Tiểu Đường có nỗi sợ như này. Không phải một thứ kinh khủng luôn diễn ra trong giấc mơ mà là Thư Hân ở gần ngay đây thôi, một chút nữa thôi nhưng đến phút cuối lại quyết định rời xa.

"Em đồng ý!"

"Thư Hân! Cảm ơn em... đã yêu tôi."

"Lại nữa rồi!" Tiểu Đường cười buồn. Đến bây giờ những câu nói quen thuộc này vẫn không ngừng ám ảnh cô.

"Lại nữa gì? Còn đau đầu hay sao?" Thư Hân đặt tay lên trán Tiểu Đường, ánh mắt ân cần. Tiểu Đường bây giờ thân thuộc hơn bao giờ hết, là người nàng muốn nắm lấy không bao giờ buông.

"Không sao đâu. Ngồi xuống đây. Sao vừa rồi lại khóc?" Tiểu Đường đỡ Thư Hân ngồi lại ghế. Mắt chạm đúng tờ giấy cũ nát, muốn đem ra đọc nhưng Thư Hân ngăn lại. "Đừng đọc. Sẽ đau lòng!"

"Vậy không đọc!" 

Tiểu Đường lúc này mới nhìn rõ từng chi tiết trong căn phòng. Quá nhiều máy ảnh ở đây. Vậy những bức ảnh đâu. Nhìn đi nhìn lại một lượt, trong phòng có có một két sắt, Tiểu Đường tiến tới tò mò ấn thử mã.

Căn nhà này của Giai Kỳ? Có thể là sinh nhật mẹ mình.

Tiểu Đường ấn những con số có thể. Đều không được. Nhắn tin hỏi Giai Kỳ nhưng đáp lại lại là câu không biết! Thật kỳ lạ. Tiểu Đường ấn thử ngày sinh nhật của mình. Cũng không được. 

Hay của Thư Hân?

Két sắt được mở ra làm Tiểu Đường bất ngờ. Cuộc đời của cô gặp mấy điều vô lý còn nhiều hơn là mấy ứng dụng khoa học. Cô muốn được giải đáp nhưng có là bác học hay Newton sống dậy lấy cái gì để lý giải mấy chuyện này. Về cơ bản từ đầu đến cuối đều phi thường.  

Tiểu Đường tay mở nửa chừng thì chuông cửa vang lên, tay dừng lại giữa không trung quay sang nhìn Thư Hân. "Thư Hân. Nhà này còn có người nào nữa à?"

"Không!" Thư Hân không biết có đúng không nhưng nàng khẳng định Ngu Thư Hân kia đã mất vì bệnh từ lâu, hay người dọn dẹp đến nhà. Nhưng tại sao lại bấm chuông cửa? 

"Chúng ta xuống xem!" Tiểu Đường nắm tay Thư Hân xuống nhà để két sắt bỏ ngỏ. Chỉ cần cô lôi những thứ trong đó ra thôi, nỗi đau của cô sẽ được giải thoát. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...