Em Là Điều Duy Nhất Tôi Còn Nhớ! - Đại Ngu Hải Đường
Chương 35
Tiểu Đường nhìn đồng hồ chỉ đúng giờ tan làm, tay cầm túi xách bước về phía Thư Hân."Hân Hân. Chúng ta đi hẹn hò." Tiểu Đường giơ sẵn 2 vé xem phim hot nhất hiện giờ. Thực ra Tiểu Đường cũng chẳng biết nên chọn cái nào để phù hợp với sở thích của Thư Hân, lần cuối cùng cô xem phim trên rạp hình như là... đây là lần đầu!Tiểu Đường nhìn vẻ mặt vui mừng của Thư Hân khi nhìn thấy nó thì đoán chắc mình đã chọn đúng, lòng tự kiêu lại thêm một bậc, đúng là trẻ con."Thư Hân. Cô thích mấy thể loại Disney như này?" Tiểu Đường ngồi xem trailer của bộ phim này, ngáp đến 3 lần."Nó rất hay. Tôi chờ lâu lắm rồi đó. Cuối cùng cũng ra." Thư Hân lấy túi xách của mình rồi khoác tay Tiểu Đường. "Đi thôi!"Bước được một bước thì nhân viên phòng nào đó mang tới cho Thư Hân một bó hoa. "Chào tổng giám đốc. Thư Hân. Có người gửi cho cô này!""Ai vậy?""Tôi không biết. Cô nhận lấy. Tôi có việc đi trước."Thư Hân chỉ kịp cảm ơn một tiếng rồi nhìn sang Tiểu Đường. "Hình như lại có người muốn tặng hoa cho cô rồi." Thư Hân quen với việc này từ lâu. Phòng thư ký ngày nào cũng có vài bó hoa đủ các loại gửi tới và đối tượng không ai khác là Tiểu Đường. Tiểu Đường đương nhiên sẽ chẳng thèm để tâm đến mấy cái hành động thừa thãi đó. Nhưng không phải hôm nay. Tiểu Đường để Thư Hân cầm lấy hoa còn mình thì rút mảnh giấy lên đọc."Dù sao cũng có người gửi mình thư tình. Tôi nghĩ nên đọc để tôn trọng họ."Thư Hân đôi lúc chẳng thể hiểu được mấy cái lời nói của Tiểu Đường, vốn dĩ cả con người cô đã là một câu hỏi lớn.Gửi Ngu Thư Hân. Đọc đến đây thôi vẻ mặt Tiểu Đường đã nhăn lại.Ngay từ lần đầu gặp gỡ, chị đã phải lòng em. Không biết em có để ý không nhưng những quan tâm của chị dành cho em là thật lòng. Chị biết em ở bên Tiểu Đường không có hạnh phúc, cố chấp ở bên cạnh chỉ làm em đau thêm. Hãy cho chị một cơ hội em nhé! Bó hoa này chị thấy nó hợp với em. Yêu em ❤
From: người mà em đã biết từ lâu.Tiểu Đường đọc không sót câu nào, tay vò nát tấm giấy rồi quẳng vào thùng rác, bó hoa đó cũng bị ném đi không thương tiếc. Ai nói là bên cô, Thư Hân không có hạnh phúc. Tiểu Đường từ lúc bên Thư Hân, không làm điều mờ ám với bất kỳ ai, sáng đưa nàng đi làm, tối đưa nàng về, đêm nằm ngủ cùng nàng, các dịp lễ tết đều đầy đủ tặng quà. Tiểu Đường tự liệt kê đủ thứ mình làm, không nghĩ mình không làm cho Thư Hân hạnh phúc.Tiểu Đường nhìn sang Thư Hân, ánh mắt đầy giận dữ. "Thư Hân. Cô có đang hạnh phúc?""Có. Nhưng đột nhiên sao lại hỏi vậy? Trong đó ghi cái gì làm cô bực sao?" Thư Hân nhìn tâm trạng Tiểu Đường không tốt. Người điềm tĩnh như Tiểu Đường chắc sẽ không nổi giận vì mấy lời tỏ tình chứ?"Từ lần sau tất cả những đồ không phải công việc gửi tới phòng thư ký đều ném hết đi cho tôi. Cô đừng đọc mấy lời nhắn vớ vẩn trong đó. Rất đáng ghét!" Tiểu Đường kéo tay Thư Hân vào thang máy, lòng vẫn không ngừng nghĩ về mấy con chữ vừa rồi, thật muốn bức chết người."Thư Hân. Cô có đang quen ai ngoài tôi không?" Tiểu Đường tự mắng mình điên khi hỏi câu vừa rồi. Tiểu Đường làm sao mà không biết Thư Hân trước tới giờ chỉ yêu mình cô. Nhưng những lời đó được gửi từ một người mà Thư Hân đã quen từ lâu."Không! Cô hỏi gì mà kỳ lạ." Thư Hân khẳng định thêm một lần nữa. Tiểu Đường hôm nay ăn phải cái gì rồi nên khó hiểu hơn thường ngày."Hứa là đừng bỏ rơi tôi!" Giọng Tiểu Đường trầm xuống, những lời đó cũng không phải là vô lý. Hành động và lời nói của cô lúc nào cũng đối lập nhau, Thư Hân trước đó chịu ấm ức vì Tiểu Đường, cô cũng không phải ngu ngốc mà không nhận ra điều đó. "Tiểu Đường! Có chuyện gì đúng không?" Thư Hân nắm tay Tiểu Đường, thấy vẫn không ổn, tiến sát lại ôm lấy cô, vỗ lưng. "Không sao đâu. Tôi ở đây rồi không đi đâu hết!"Tiểu Đường lần đầu tiên cảm thấy mình đang trở lên biến đổi. Mùi hương nhẹ nhàng quấn quanh mũi, mùi hương mà cô chỉ cần ngửi qua thôi cũng biết là ai, mùi hương quen thuộc lần này làm cô say. Tiểu Đường gục sâu vào vai nàng tham lam hưởng thụ cảm giác đó. Cô yêu thật rồi!Tối hôm đó Thư Hân được hưởng thụ cảm giác chưa bao giờ được có. Nàng đang ở bên một Tiểu Đường ngọt ngào, ân cần , mọi thứ đều dừng lại ở mức vừa đủ. Tiểu Đường làm mọi hành động nhỏ từ mở cửa cho Thư Hân, kéo ghế cho nàng ngồi, lau dĩa cho nàng, ân cần hỏi cảm xúc của nàng bây giờ thế nào. Mọi thứ từ phía Thư Hân đều làm Tiểu Đường tò mò. Vì nơi ăn cũng gần nhà nên Thư Hân quyết định đi bộ về, nàng từ giờ có lẽ chẳng cần hỏi ý kiến của Tiểu Đường nữa, vừa định nói, cô đã gật đầu vô điều kiện."Cô lạnh hả? Lần sau ra đường mặc ấm một chút. Trời mùa này vẫn còn lạnh." Tiểu Đường nhìn Thư Hân ẩn mình sâu trong cái áo khoác mỏng, nép người bên cánh tay cô, thân hình nàng trong mắt cô bỗng hóa nhỏ bé."Có hơi lạnh một chút. Chắc do ngồi trong quán ấm quá. Một lúc nữa sẽ không sao!" Thư Hân dối lòng. Nàng đang lạnh run cả người lên, nhưng làm sao dám mở lời mượn cái áo ấm trên người Tiểu Đường. Như vậy Tiểu Đường sẽ cảm lạnh mất."Có muốn ấm lên không?" Tiểu Đường kéo nàng vào trong lòng mình, một tay nâng gương mặt thanh thoát gần lại phía mình. Hơi thở ấm nóng phả đều dọc trên mũi Thư Hân làm tim nàng muốn nổ tung. Như vậy làm ấm kiểu này cũng là một cách.Thư Hân nhầm. Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Giữa lề đường tấp nập người qua, người ta thấy đôi nữ đang ôm nhau, hôn môi thắm thiết. Lòng người vì thế mà ấm lên giữa mùa đông lạnh giá. Thư Hân vì phần ngại ngùng nên tiếc nuối rời bỏ nụ hôn của Tiểu Đường. Giọng cô ấm áp bên tai."Ấm hơn chưa?" Tiểu Đường còn đưa gương mặt mình gần thêm, hai tay sờ má nàng, rất nóng."Cô học ở đâu cái trò này vậy?" Thư Hân ngượng chín mặt đẩy tay Tiểu Đường ra rồi cúi xuống. Tại sao lúc nào làm mấy cái hành động mờ ám này chỉ mình nàng là phản ứng lại còn mặt Tiểu Đường vẫn vậy, lạnh tanh. "Mặt cô đúng là dày hơn mâm rồi!""Trách tôi!? Cô không thích? Lần sau tôi không làm vậy nữa!" Tiểu Đường hiểu nhầm Thư Hân không thích mình làm như vậy. Cô hôn xong nàng chẳng cười lấy một lần. Lần đầu tiên Thư Hân thấy Tiểu Đường ngờ nghệch như vậy. Đúng là cô chẳng biết gì về tình yêu, vậy mà dám yêu đến ngốc cả con người.Thư Hân lắc đầu hôn trả lại Tiểu Đường vào má, thẹn thùng nắm tay cô. Lúc này biểu cảm của Tiểu Đường mới hệt như gái mới lớn lần đầu biết yêu. Chỗ nàng hôn đỏ bừng lên, tay cô siết chặt tay nàng, ánh mắt nhìn nhau như muốn ngả cả chân tình vào trong đó."Hân Hân!" Tiểu Đường đặt tay nàng lên ngực mình. Nhịp tim đập mạnh từng nhịp rõ ràng, lúc nhanh lúc chậm "Như này là yêu đúng không?"Thư Hân im lặng. Tim nàng cũng theo nó mà loạn nhịp. Mắt nàng ngấn lệ. Không có gì rõ ràng hơn là phản ứng của con tim. Miệng cô nói yêu có thể là do lý trí, nhưng ngực trái cũng vì nàng mà nhảy dựng thì đó là..."Không cần trả lời nữa. Ngu Thư Hân. Tôi yêu em!" Tiểu Đường ôm chặt Thư Hân trong lồng ngực. Yêu từ bao giờ, Tiểu Đường không muốn biết nữa. Có thể là lần đầu tiên nàng khen cô từ năm 3 tuổi. Có thể là ngày đầu tiên cấp hai nàng bước vào lớp đã làm cô chú ý. Có thể là ngày nàng đến công ty làm thư ký cho cô. Có thể là lúc nằm ôm nàng mà lòng cảm thấy bình yên. Có thể là những hành động quan tâm cùng lời nói thật lòng không trục lợi từ phía Thư Hân làm Tiểu Đường rung động. Có thể là gần đây và cũng có thể rất lâu về trước, Triệu Tiểu Đường đã yêu Ngu Thư Hân từ cái nhìn đầu tiên bắt nguồn từ hơn 100 năm trước. Và hiện tại, muốn hay không, Tiểu Đường lại tiếp tục tình yêu của mình với người con gái định mệnh Ngu Thư Hân.Tiểu Đường biết Thư Hân vẫn còn rét nên không muốn đi bộ nữa, quay lại lấy xe phóng về. (Rút kinh nghiệm đi bộ thì nên về Úc chọn mùa xuân mà đi dạo với nhau! Ở Trung mùa này lạnh lắm!)"Thư Hân. Hình như mùa xuân đang đến rồi!" Tiểu Đường nở nụ cười tươi. Mùa xuân đang đến rồi, mầm non trong người cô đã bắt đầu nở hoa!Thư Hân tò mò nhìn ra ngoài đường. Hàng cây vẫn trơ trọi. Nhưng không sao. Mùa xuân về có lá xanh ngay thôi. Cây sẽ không còn cô đơn lẻ loi nữa."Tôi cũng thấy mùa xuân về rồi!"------Tiểu Đường đang yêu nên gương mặt cũng biến đổi đa dạng, không còn vẻ mặt lạnh lùng khó ưa mà dạo gần đây nàng thấy cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Tiểu Đường dù ngồi trong phòng làm việc, dễ dàng nhìn thấy Thư Hân qua cửa kính nhưng vẫn gọi điện nói đủ những từ ngữ nhớ nhung, đôi lúc làm Thư Hân phát hoảng vì không kịp thích ứng.Tiểu Đường ngồi phòng làm việc nhìn đống giấy tờ quá chán, nhấc máy bàn gọi Thư Hân."Thứ ký Ngu.""Dạ. Giám đốc cô cần gì?""Cần cô. Cho cô 5s để xuất hiện trước mặt tôi. Bắt đầu đi." Tiểu Đường tắt máy, tay chống cằm, ánh mắt thích thú nhìn Thư Hân đứng dậy chạy vội vào phòng mình, mồm lầm nhẩm đếm thời gian."Tiểu Đường. Cô có chuyện gì mà gấp vậy?" Thư Hân không hề biết Tiểu Đường chỉ đang đùa giỡn với mình. Nàng chỉ lo cô đang làm dự án quan trọng, có gì sai sót cần mình chỉnh sửa gấp. Khuôn mặt hớt hải lo lắng của Thư Hân lại càng làm Tiểu Đường cảm thấy nàng ngày càng đáng yêu.Tiểu Đường đứng dậy, bấm nút làm kính bên ngoài chuyển thành đen, căn phòng kín hoàn toàn. Đôi chân dài chậm rãi bước về phía nàng, vẫn là tư thế đó khi lần đầu tiên cô ngỏ lời muốn nàng làm người yêu mình, Tiểu Đường ngồi lên bàn, hai chân dang rộng rồi kéo nàng vào giữa, hai tay quấn quanh eo nhỏ, đầu tựa lên ngực nàng, nói nhỏ. "Chuyện này rất gấp. Tôi nhớ cô đến mức không có sức làm việc luôn rồi."Thư Hân bị hành động thể hiện "tình yêu thương quá mức" làm cho đỏ mặt, đôi chân mềm nhũn. Tiểu Đường ghé sát tai ở đó nghe rõ nhịp tim đang chạy marathon trong ngực nàng thì cười nhỏ."Đừng gấp gáp.""Cô nói ai?"Tiểu Đường chỉ vào ngực trái của mình. "Ở đây nó cũng muốn nói nhớ cô đến phát điên rồi." Làm sao mà đôi tim không loạn nhịp. "Tình yêu đúng là khó thở. Nhưng tôi thích điều đó." Tiểu Đường kéo nhẹ đầu Thư Hân xuống hôn. Tiểu Đường không biết mình là người bị nghiện hôn, có thể là do hôn nành lồng ngực không đau. Nhưng tóm lại hương vị trên môi Thư Hân làm cô nghiện, có chút quen thuộc của tuổi thơ, mùi kẹo ngọt. Tay Thư Hân di chuyển theo dòng cảm xúc sờ loạn xạ sau lưng cô, đi lên sau gáy len lỏi vào từng lọn tóc xoăn.Nụ hôn càng lâu thì càng đem lại cảm xúc khoác nhau. Lúc đầu là mơn trớn nhẹ nhàng ở ngoài, chỉ muốn làm vơi đi nỗi nhớ. Lúc sau đầu lưỡi gặp nhau cùng hòa chung một dòng cảm xúc, quấn lấy không muốn ngừng. Lúc này một cảm xúc không đơn thuần khác được khơi gợi lên khi nụ hôn ngày càng nóng bỏng, cơ thể cũng muốn bùng cháy. Đây là lần đầu tiên Tiểu Đường nghĩ muốn lên giường cùng Thư Hân mà không phải để ngủ.Tiểu Đường rời bỏ đôi môi dù lòng còn nhiều luyến tiếc nhưng trong đầu cô đã lập sẵn một kế hoạch. Tiểu Đường nhìn ngương mặt phiếm hồng lòng không tránh khỏi muốn âu yếm, rướn người lên thì thầm vào tai người con gái mình yêu. "Đêm nay, ngủ cùng tôi có được không?"Thư Hân nghe vậy toàn thân như có tia điện chạy quanh, nhất thời không biết phải làm thế nào liền đẩy Tiểu Đường ra rồi chạy vội là ngoài. Thư Hân thật sự mong mình không hiểu sai ý của Tiểu Đường. Từ "ngủ" này có giống từ "ngủ" cô vẫn hay nói trước khi lên giường "chúc cô ngủ ngon" hay là một từ loại mới trong từ điển của Tiểu Đường. Thư Hân nhìn nét mặt của Tiểu Đường hôm nay cùng câu hỏi vừa nãy chắc chắn không nhầm lẫn, móng tay nàng hôm nay cần được tỉa gọn.Tiểu Đường trở về ghế, mở ngăn kéo lấy ra hộp dụng cụ một cái cắt móng tay. Cô ngồi ngắm tay mình hồi lâu, lòng tự khen đẹp, tự thấy Thư Hân có số hưởng, tính tự mãn lại tăng cao. Nhưng hành động của Thư Hân vừa rồi có làm Tiểu Đường hơi lúng túng, nhỡ đâu Thư Hân chưa chuẩn bị, cô cũng không muốn ép. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, Tiểu Đường bỗng nhiên trở nên tà ác, suy tính cái gì đó, tay linh hoạt trên bàn phím, "Crtl+Shift+N" (Tôi cá là cái này ai cũng hiểu.) gõ trên thanh tìm kiếm hàng loạt những nội dung "học tập" phù hợp lứa tuổi. Thư Hân nhìn vào trong phòng Tiểu Đường. Tiểu Đường đeo tai nghe, mặt ửng đỏ, tay che miệng cười, tay còn lại nắm chặt, đôi lúc còn nhìn về phía mình với ánh mắt khác lạ, nháy mắt? Tiểu Đường có thật là đang làm việc không?Câu hỏi lớn này về nhà Thư Hân sẽ được giải đáp ngay thôi.
From: người mà em đã biết từ lâu.Tiểu Đường đọc không sót câu nào, tay vò nát tấm giấy rồi quẳng vào thùng rác, bó hoa đó cũng bị ném đi không thương tiếc. Ai nói là bên cô, Thư Hân không có hạnh phúc. Tiểu Đường từ lúc bên Thư Hân, không làm điều mờ ám với bất kỳ ai, sáng đưa nàng đi làm, tối đưa nàng về, đêm nằm ngủ cùng nàng, các dịp lễ tết đều đầy đủ tặng quà. Tiểu Đường tự liệt kê đủ thứ mình làm, không nghĩ mình không làm cho Thư Hân hạnh phúc.Tiểu Đường nhìn sang Thư Hân, ánh mắt đầy giận dữ. "Thư Hân. Cô có đang hạnh phúc?""Có. Nhưng đột nhiên sao lại hỏi vậy? Trong đó ghi cái gì làm cô bực sao?" Thư Hân nhìn tâm trạng Tiểu Đường không tốt. Người điềm tĩnh như Tiểu Đường chắc sẽ không nổi giận vì mấy lời tỏ tình chứ?"Từ lần sau tất cả những đồ không phải công việc gửi tới phòng thư ký đều ném hết đi cho tôi. Cô đừng đọc mấy lời nhắn vớ vẩn trong đó. Rất đáng ghét!" Tiểu Đường kéo tay Thư Hân vào thang máy, lòng vẫn không ngừng nghĩ về mấy con chữ vừa rồi, thật muốn bức chết người."Thư Hân. Cô có đang quen ai ngoài tôi không?" Tiểu Đường tự mắng mình điên khi hỏi câu vừa rồi. Tiểu Đường làm sao mà không biết Thư Hân trước tới giờ chỉ yêu mình cô. Nhưng những lời đó được gửi từ một người mà Thư Hân đã quen từ lâu."Không! Cô hỏi gì mà kỳ lạ." Thư Hân khẳng định thêm một lần nữa. Tiểu Đường hôm nay ăn phải cái gì rồi nên khó hiểu hơn thường ngày."Hứa là đừng bỏ rơi tôi!" Giọng Tiểu Đường trầm xuống, những lời đó cũng không phải là vô lý. Hành động và lời nói của cô lúc nào cũng đối lập nhau, Thư Hân trước đó chịu ấm ức vì Tiểu Đường, cô cũng không phải ngu ngốc mà không nhận ra điều đó. "Tiểu Đường! Có chuyện gì đúng không?" Thư Hân nắm tay Tiểu Đường, thấy vẫn không ổn, tiến sát lại ôm lấy cô, vỗ lưng. "Không sao đâu. Tôi ở đây rồi không đi đâu hết!"Tiểu Đường lần đầu tiên cảm thấy mình đang trở lên biến đổi. Mùi hương nhẹ nhàng quấn quanh mũi, mùi hương mà cô chỉ cần ngửi qua thôi cũng biết là ai, mùi hương quen thuộc lần này làm cô say. Tiểu Đường gục sâu vào vai nàng tham lam hưởng thụ cảm giác đó. Cô yêu thật rồi!Tối hôm đó Thư Hân được hưởng thụ cảm giác chưa bao giờ được có. Nàng đang ở bên một Tiểu Đường ngọt ngào, ân cần , mọi thứ đều dừng lại ở mức vừa đủ. Tiểu Đường làm mọi hành động nhỏ từ mở cửa cho Thư Hân, kéo ghế cho nàng ngồi, lau dĩa cho nàng, ân cần hỏi cảm xúc của nàng bây giờ thế nào. Mọi thứ từ phía Thư Hân đều làm Tiểu Đường tò mò. Vì nơi ăn cũng gần nhà nên Thư Hân quyết định đi bộ về, nàng từ giờ có lẽ chẳng cần hỏi ý kiến của Tiểu Đường nữa, vừa định nói, cô đã gật đầu vô điều kiện."Cô lạnh hả? Lần sau ra đường mặc ấm một chút. Trời mùa này vẫn còn lạnh." Tiểu Đường nhìn Thư Hân ẩn mình sâu trong cái áo khoác mỏng, nép người bên cánh tay cô, thân hình nàng trong mắt cô bỗng hóa nhỏ bé."Có hơi lạnh một chút. Chắc do ngồi trong quán ấm quá. Một lúc nữa sẽ không sao!" Thư Hân dối lòng. Nàng đang lạnh run cả người lên, nhưng làm sao dám mở lời mượn cái áo ấm trên người Tiểu Đường. Như vậy Tiểu Đường sẽ cảm lạnh mất."Có muốn ấm lên không?" Tiểu Đường kéo nàng vào trong lòng mình, một tay nâng gương mặt thanh thoát gần lại phía mình. Hơi thở ấm nóng phả đều dọc trên mũi Thư Hân làm tim nàng muốn nổ tung. Như vậy làm ấm kiểu này cũng là một cách.Thư Hân nhầm. Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Giữa lề đường tấp nập người qua, người ta thấy đôi nữ đang ôm nhau, hôn môi thắm thiết. Lòng người vì thế mà ấm lên giữa mùa đông lạnh giá. Thư Hân vì phần ngại ngùng nên tiếc nuối rời bỏ nụ hôn của Tiểu Đường. Giọng cô ấm áp bên tai."Ấm hơn chưa?" Tiểu Đường còn đưa gương mặt mình gần thêm, hai tay sờ má nàng, rất nóng."Cô học ở đâu cái trò này vậy?" Thư Hân ngượng chín mặt đẩy tay Tiểu Đường ra rồi cúi xuống. Tại sao lúc nào làm mấy cái hành động mờ ám này chỉ mình nàng là phản ứng lại còn mặt Tiểu Đường vẫn vậy, lạnh tanh. "Mặt cô đúng là dày hơn mâm rồi!""Trách tôi!? Cô không thích? Lần sau tôi không làm vậy nữa!" Tiểu Đường hiểu nhầm Thư Hân không thích mình làm như vậy. Cô hôn xong nàng chẳng cười lấy một lần. Lần đầu tiên Thư Hân thấy Tiểu Đường ngờ nghệch như vậy. Đúng là cô chẳng biết gì về tình yêu, vậy mà dám yêu đến ngốc cả con người.Thư Hân lắc đầu hôn trả lại Tiểu Đường vào má, thẹn thùng nắm tay cô. Lúc này biểu cảm của Tiểu Đường mới hệt như gái mới lớn lần đầu biết yêu. Chỗ nàng hôn đỏ bừng lên, tay cô siết chặt tay nàng, ánh mắt nhìn nhau như muốn ngả cả chân tình vào trong đó."Hân Hân!" Tiểu Đường đặt tay nàng lên ngực mình. Nhịp tim đập mạnh từng nhịp rõ ràng, lúc nhanh lúc chậm "Như này là yêu đúng không?"Thư Hân im lặng. Tim nàng cũng theo nó mà loạn nhịp. Mắt nàng ngấn lệ. Không có gì rõ ràng hơn là phản ứng của con tim. Miệng cô nói yêu có thể là do lý trí, nhưng ngực trái cũng vì nàng mà nhảy dựng thì đó là..."Không cần trả lời nữa. Ngu Thư Hân. Tôi yêu em!" Tiểu Đường ôm chặt Thư Hân trong lồng ngực. Yêu từ bao giờ, Tiểu Đường không muốn biết nữa. Có thể là lần đầu tiên nàng khen cô từ năm 3 tuổi. Có thể là ngày đầu tiên cấp hai nàng bước vào lớp đã làm cô chú ý. Có thể là ngày nàng đến công ty làm thư ký cho cô. Có thể là lúc nằm ôm nàng mà lòng cảm thấy bình yên. Có thể là những hành động quan tâm cùng lời nói thật lòng không trục lợi từ phía Thư Hân làm Tiểu Đường rung động. Có thể là gần đây và cũng có thể rất lâu về trước, Triệu Tiểu Đường đã yêu Ngu Thư Hân từ cái nhìn đầu tiên bắt nguồn từ hơn 100 năm trước. Và hiện tại, muốn hay không, Tiểu Đường lại tiếp tục tình yêu của mình với người con gái định mệnh Ngu Thư Hân.Tiểu Đường biết Thư Hân vẫn còn rét nên không muốn đi bộ nữa, quay lại lấy xe phóng về. (Rút kinh nghiệm đi bộ thì nên về Úc chọn mùa xuân mà đi dạo với nhau! Ở Trung mùa này lạnh lắm!)"Thư Hân. Hình như mùa xuân đang đến rồi!" Tiểu Đường nở nụ cười tươi. Mùa xuân đang đến rồi, mầm non trong người cô đã bắt đầu nở hoa!Thư Hân tò mò nhìn ra ngoài đường. Hàng cây vẫn trơ trọi. Nhưng không sao. Mùa xuân về có lá xanh ngay thôi. Cây sẽ không còn cô đơn lẻ loi nữa."Tôi cũng thấy mùa xuân về rồi!"------Tiểu Đường đang yêu nên gương mặt cũng biến đổi đa dạng, không còn vẻ mặt lạnh lùng khó ưa mà dạo gần đây nàng thấy cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Tiểu Đường dù ngồi trong phòng làm việc, dễ dàng nhìn thấy Thư Hân qua cửa kính nhưng vẫn gọi điện nói đủ những từ ngữ nhớ nhung, đôi lúc làm Thư Hân phát hoảng vì không kịp thích ứng.Tiểu Đường ngồi phòng làm việc nhìn đống giấy tờ quá chán, nhấc máy bàn gọi Thư Hân."Thứ ký Ngu.""Dạ. Giám đốc cô cần gì?""Cần cô. Cho cô 5s để xuất hiện trước mặt tôi. Bắt đầu đi." Tiểu Đường tắt máy, tay chống cằm, ánh mắt thích thú nhìn Thư Hân đứng dậy chạy vội vào phòng mình, mồm lầm nhẩm đếm thời gian."Tiểu Đường. Cô có chuyện gì mà gấp vậy?" Thư Hân không hề biết Tiểu Đường chỉ đang đùa giỡn với mình. Nàng chỉ lo cô đang làm dự án quan trọng, có gì sai sót cần mình chỉnh sửa gấp. Khuôn mặt hớt hải lo lắng của Thư Hân lại càng làm Tiểu Đường cảm thấy nàng ngày càng đáng yêu.Tiểu Đường đứng dậy, bấm nút làm kính bên ngoài chuyển thành đen, căn phòng kín hoàn toàn. Đôi chân dài chậm rãi bước về phía nàng, vẫn là tư thế đó khi lần đầu tiên cô ngỏ lời muốn nàng làm người yêu mình, Tiểu Đường ngồi lên bàn, hai chân dang rộng rồi kéo nàng vào giữa, hai tay quấn quanh eo nhỏ, đầu tựa lên ngực nàng, nói nhỏ. "Chuyện này rất gấp. Tôi nhớ cô đến mức không có sức làm việc luôn rồi."Thư Hân bị hành động thể hiện "tình yêu thương quá mức" làm cho đỏ mặt, đôi chân mềm nhũn. Tiểu Đường ghé sát tai ở đó nghe rõ nhịp tim đang chạy marathon trong ngực nàng thì cười nhỏ."Đừng gấp gáp.""Cô nói ai?"Tiểu Đường chỉ vào ngực trái của mình. "Ở đây nó cũng muốn nói nhớ cô đến phát điên rồi." Làm sao mà đôi tim không loạn nhịp. "Tình yêu đúng là khó thở. Nhưng tôi thích điều đó." Tiểu Đường kéo nhẹ đầu Thư Hân xuống hôn. Tiểu Đường không biết mình là người bị nghiện hôn, có thể là do hôn nành lồng ngực không đau. Nhưng tóm lại hương vị trên môi Thư Hân làm cô nghiện, có chút quen thuộc của tuổi thơ, mùi kẹo ngọt. Tay Thư Hân di chuyển theo dòng cảm xúc sờ loạn xạ sau lưng cô, đi lên sau gáy len lỏi vào từng lọn tóc xoăn.Nụ hôn càng lâu thì càng đem lại cảm xúc khoác nhau. Lúc đầu là mơn trớn nhẹ nhàng ở ngoài, chỉ muốn làm vơi đi nỗi nhớ. Lúc sau đầu lưỡi gặp nhau cùng hòa chung một dòng cảm xúc, quấn lấy không muốn ngừng. Lúc này một cảm xúc không đơn thuần khác được khơi gợi lên khi nụ hôn ngày càng nóng bỏng, cơ thể cũng muốn bùng cháy. Đây là lần đầu tiên Tiểu Đường nghĩ muốn lên giường cùng Thư Hân mà không phải để ngủ.Tiểu Đường rời bỏ đôi môi dù lòng còn nhiều luyến tiếc nhưng trong đầu cô đã lập sẵn một kế hoạch. Tiểu Đường nhìn ngương mặt phiếm hồng lòng không tránh khỏi muốn âu yếm, rướn người lên thì thầm vào tai người con gái mình yêu. "Đêm nay, ngủ cùng tôi có được không?"Thư Hân nghe vậy toàn thân như có tia điện chạy quanh, nhất thời không biết phải làm thế nào liền đẩy Tiểu Đường ra rồi chạy vội là ngoài. Thư Hân thật sự mong mình không hiểu sai ý của Tiểu Đường. Từ "ngủ" này có giống từ "ngủ" cô vẫn hay nói trước khi lên giường "chúc cô ngủ ngon" hay là một từ loại mới trong từ điển của Tiểu Đường. Thư Hân nhìn nét mặt của Tiểu Đường hôm nay cùng câu hỏi vừa nãy chắc chắn không nhầm lẫn, móng tay nàng hôm nay cần được tỉa gọn.Tiểu Đường trở về ghế, mở ngăn kéo lấy ra hộp dụng cụ một cái cắt móng tay. Cô ngồi ngắm tay mình hồi lâu, lòng tự khen đẹp, tự thấy Thư Hân có số hưởng, tính tự mãn lại tăng cao. Nhưng hành động của Thư Hân vừa rồi có làm Tiểu Đường hơi lúng túng, nhỡ đâu Thư Hân chưa chuẩn bị, cô cũng không muốn ép. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, Tiểu Đường bỗng nhiên trở nên tà ác, suy tính cái gì đó, tay linh hoạt trên bàn phím, "Crtl+Shift+N" (Tôi cá là cái này ai cũng hiểu.) gõ trên thanh tìm kiếm hàng loạt những nội dung "học tập" phù hợp lứa tuổi. Thư Hân nhìn vào trong phòng Tiểu Đường. Tiểu Đường đeo tai nghe, mặt ửng đỏ, tay che miệng cười, tay còn lại nắm chặt, đôi lúc còn nhìn về phía mình với ánh mắt khác lạ, nháy mắt? Tiểu Đường có thật là đang làm việc không?Câu hỏi lớn này về nhà Thư Hân sẽ được giải đáp ngay thôi.