[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?

10




Giang Trừng nức nở một hồi ngẩng mặt lên: "Thúc phụ ngươi tức giận rồi a..."

Lam Hi Thần xoay người, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Giang Trừng: "Không sao, chờ giải quyết xong chuyện của ngươi thật tốt rồi giải thích với thúc phụ cũng không muộn."

Giang Trạch vừa mới bước vào ngưỡng cửa liền thu chân về, cúi đầu chờ ở cửa, ánh mắt không nhịn được nhìn qua bên đó: Ai u ai u, đứng quá gần rồi đó!

Mặt Giang Trừng giật giật, cố gắng ném hình ảnh mất mặt vừa nãy ra sau đầu liền nhìn tới kẻ hèn mọn đang đứng trước cửa: "Giang Trạch, ngươi ở đó làm gì?"

Giang Trạch bỗng giật mình, lập tức nhảy vào: "Tông chủ, thư từ Hàm Quang Quân."

Giang Trừng liếc nhìn Lam Hi Thần một cái, quay qua Giang Trạch ra hiệu về phía bên kia: Đưa y!

Giang Trạch hiểu ý, xoay người đưa cho Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần mỉm cười, tiếp nhận thư, mở ra trước mặt Giang Trừng. Giang Trừng dời ánh mắt đi chỗ khác: Ta mới không muốn biết.

Lam Hi Thần đột nhiên trợn to mắt, lôi kéo ống tay áo Giang Trừng: "Vong Cơ bọn họ đã tìm được phương pháp giải quyết.

Giang Trừng từ trong ánh mắt Lam Hi Thần nhận ra điều gì, nhanh chóng tiến lên, nghiêng đầu qua, Lam Hi Thần nhẹ nhàng đưa qua trước mặt Giang Trừng, không cầm lòng được, chỉ thứ tự lần lượt, Giang Trừng nhìn theo, hừm hừm, thì ra Lam Vong Cơ cũng suýt nữa trúng chiêu.

Giang Trừng lạnh lùng rên một tiếng, tiếp tục đọc thư, Lam Hi Thần hiểu ý vươn ngón tay chỉ đến mấy hàng chữ trong thư: Chỗ này...Lam Hi Thần đột nhiên không nói được, thậm chí hiếm thấy mà đỏ mặt.

Giang Trừng còn buồn bực sao Lam Hi Thần không tiếp tục chỉ, kết quả...

Hôn môi hoặc là tiếp xúc thân mật chỗ khác?!

Giang Trừng đột nhiên bước lui vài bước, theo bản năng che miệng mình lại, Giang Trạch kinh ngạc nhìn tông chủ nhà mình.

Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, Lam Hi Thần cũng chớp mắt nhìn Giang Trừng. Giang Trừng có chút bối rối, nhấc chân liền rời đi.

Giang Trạch vừa định theo sau, Lam Hi Thần đột nhiên mở miệng, ngữ khí trầm ổn bình tĩnh khiến Giang Trạch không khỏi dừng bước.

"Giang Trạch, ngoại trừ lời đồn về ta và Vãn Ngâm, những lời đồn trước đây liên quan tới Vãn Ngâm là gì?"

Giang Trạch theo dòng suy nghĩ của Lam Hi Thần: Tông chủ? Lời đồn về tông chủ cơ bản chính là còn trẻ thành danh, dùng sức một người vực dậy toàn bộ Giang gia...

Vì Kim tiểu tông chủ độc thân không cưới, tính cách hung hãn lạnh lùng, không có một vị tiểu thư thế gia nào dám ở cùng...

Hả?!

Lam Hi thần lướt qua người Giang Trạch hờ hững nói ra một câu: "Có một số chuyện là thuận theo tự nhiên, có một số chuyện là biết thời biết thế."

Giang Trạch đứng tại chỗ, trong đầu chỉ có một câu nói đang không ngừng lặp lại: Trạch Vu Quân, nhất định muốn cướp người bằng được!

Giang Trừng nhìn chằm chằm công văn một hồi lâu, một chữ cũng không đọc nổi. Hôn môi, tiếp xúc thân mật? Hắn với Lam Hi Thần? Trời ạ, thế đạo ở đâu a!

Giang Trừng buồn bực ném công văn vuốt mặt, tóc đen theo động tác của hắn nhu thuận rủ xuống bên bàn, Giang Trừng nhụt chí nằm nhoài trên bàn, trong đầu đều là mấy chữ lúc chiều đọc qua.

Giang Trạch bưng một dĩa bánh ngọt đẩy cửa bước vào: "Tông chủ."

Giang Trừng đột nhiên ngẩng đầu, lại vô thức thở phào một hơi: "Há, là ngươi à!"

Giang Trạch nuốt nước bọt, đây chính là lần đầu tiên hắn như thế này a...

"Tông chủ còn đang phiền não?"

"Ngươi biết?"

"Ta không biết, nhưng nhìn bộ dạng tông chủ thế này, cũng giống như Quan Âm miếu lần đó."

Giang Trừng ngồi dậy, cười cợt: "Đúng đấy, đều đã qua lâu đến vậy."

"Tông chủ vẫn là một thân một mình a."

Giang Trừng chớp mắt mấy cái, cầm một miếng bánh ngọt lên: "Hả?"

Giang Trạch cười nhìn một bàn đầy công văn: "Chẳng qua là cảm thấy tông chủ vẫn luôn đơn độc chống đỡ toàn bộ Giang gia, còn cả Kim gia Kim tiểu tông chủ."

Giang Trừng liếm mảnh vụn bên miệng, không thèm để ý nói: "Chống một thì một, hai cái thì chống hai."

Giang Trạch có chút sốt sắng: "Tông chủ không nghĩ tới việc kết hôn với phu nhân?"

Giang Trừng nhét miếng bánh còn lại vào miệng: "A...Không có, nếu Kim Lăng biết được có phải sẽ tức giận hay không?"

Giang Trạch nghĩ đến dáng vẻ thở phì phò của Kim Lăng cũng cười thành tiếng: "Đúng đấy."

"Lại nói, ác danh ta truyền xa, tiểu thư nhà nào lại đồng ý gả cho ta chứ."

Giang Trạch nhớ tới mấy câu nói của Trạch Vu Quân, đột nhiên thả lỏng, dường như Trạch Vu Quân nói quả thật rất đúng, tông chủ nhìn nhận tình huống của bản thân rất rõ ràng.

"Vậy Trạch Vu Quân thì sao?"

Giang Trừng đột nhiên nghẹn lại, miếng bánh chưa nhai hết liền trực tiếp nuốt xuống cổ họng, dọa Giang Trạch hết hồn lập tức rót cốc nước cho Giang Trừng.

"Khụ khụ khụ! Ngươi đang...khụ! Nói linh tinh gì vậy?" Giang Trừng tay chân luống cuống, nhưng Giang Trạch vẫn nhìn thấy rõ màu phấn hồng trên khuôn mặt Giang Trừng. Giang Trạch không nhịn được bật cười: "Tông chủ, ta còn chưa nói gì cả!"

"Chớ ăn nói lung tung!"

Giang Trạch nghĩ đến tính cách của tông chủ nhà mình, nói thẳng ra sợ là không được, suy nghĩ phải thay đổi cách nói...

"Tông chủ, chuyện của người không giải quyết thì định làm thế nào?"

Giang Trừng chống tay che mặt, hờ hững lật qua lật lại công vụ: "Ta không nói không giải quyết..."

Giang Trạch chu đáo thu dọn một đống công văn lớn bị lăn lộn qua lại: "Chuyện đó không phải lại muốn chờ tin tức từ Hàm Quang Quân nữa sao?"

Giang Trừng mím môi, cũng không lời nào.

Giang Trạch thử dò hỏi: "Trước hết giải quyết chuyện Trạch Vu Quân, chắc y cũng không cần ở lại Liên Hoa Ổ nữa chứ?"

Giang Trừng có hơi buồn bực đứng lên, Giang Trạch cầm lấy ngoại bào một bên khoác thêm cho hắn.

"Ngươi nói, Lam Hi Thần y..."

"Tông chủ, ta thấy rõ, Trạch Vu Quân tuyệt đối không phải là loại người thích tự ôm đồm phiền phước vào người."

Giang Trừng cắn môi dưới, nhẹ nhàng nắm tay thành quyền, như thể tự mình tiếp sức: "Không phải là thân thiết, hôn môi sao, ai sợ y chứ!"

Ánh mắt Giang Trạch sáng lên 'Xong rồi!'

Lam Hi Thần ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, trong phòng tối, ánh nến cũng lười nhác tắt ngúm một bên, chỉ có chút ánh trăng lạnh lẽo rãi rác chiếu vào từ bên cửa sổ.

Nghĩ đến thúc phụ ở Vân Thâm chờ y về giải thích, có lẽ Giang Trừng còn chưa...

Lam Hi Thần nhíu mày, không thì y tự mình động thủ với Giang Trừng? Không được, nếu làm như vậy, Giang Trừng đương nhiên vĩnh viễn không tha thứ cho y, Giang Trạch cũng không biết tính thế nào, điều hắn có thể làm cũng làm rồi...

Lam Hi Thần đứng dậy, cởi ngoại bào, chỉ mặc trung y, vén chăn nằm xuống, hai mắt nhắm lại nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, bây giờ nên làm gì?

Lỗ tai Lam Hi Thần hơi động, bên ngoài có người! Đệ tử Giang gia đều biết Lam Hi Thần y ở nơi này, ai lại to gan đến vậy? Không đúng, người này còn ở bên ngoài do dự không quyết, bước chân chần chờ trước phòng bồi hồi bất định, hắn muốn làm gì?

Lam Hi Thần thầm nghĩ nhưng vẫn bất động thanh sắc, hai mắt nhắm lại càng làm thính lực thêm nhạy bén, huống hồ y còn là Trạch Vu Quân gia chủ Lam gia. Tình huống yên tĩnh làm Lam Hi Thần nghe thấy rõ ràng hô hấp gấp gáp của người bên ngoài.

Chỉ là, âm thanh và tần suất hô hấp này, vì sao lại quen thuộc đến vậy...

-----------------

Lời tác giả:

Còn một hai chương gì nữa liền xong xuôi rồi...Chắc vậy?

-----------------

Lời editor:

Đại khái thì đoạn sau cả nhà iu tự bổ não đi tới kết cục viên mãn chứ bên bản qt tới ngang đây rồi thêm 2 phiên ngoại là hết rồi...

Tui thấy bên qt để chế độ 'hoàn thành' nên nhảy hố mà ai ngờ bốc trúng secret :'))

Góc suy đoán: Khả năng cao là sau đó có plot twist vì ở đoạn đầu Lam đại nói 'không nhớ đã cùng đi diệt tà túy với Vãn Ngâm khi nào'. Thêm nữa là bộ này cùng tác giả với 'Trạch Vu Quân mất ngủ, muốn Giang tông chủ ôm một cái mới được' (tui đã edit trước đây) nên càng dễ có đoạn quay xe. Nhưng chung quy thì vẫn là happy ending nha hihi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...