[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?
9
Chỉ có điều trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện xảy ra ở Kim gia và những lời đồn kia đều đã đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi chính là đang ngoan ngoãn đứng trước Lam lão tiên sinh khuôn mặt âm trầm. Lam Khải Nhân ngồi trước bàn, nhìn Lam Tư Truy: "Ngươi nói, Hi Thần ở đâu?"Lam Tu Truy vội vã tiến lên, hành lễ một cái: "Trạch Vu Quân đang ở Vân Mộng." Chuyện này không phải tiên sinh đã biết rồi sao?Lam Khải Nhân trầm mặt: "Hi Thần ở Vân Mộng làm cái gì?"Ánh mắt Lam Tư Truy xoay chuyển không ổn định, không biết trả lời thế nào. Lời đồn kia hắn vẫn chưa dám nói với tiên sinh.Lam Hi Thần lạnh lùng hừ một tiếng, mạnh mẽ đập bàn: "Ta biết ngay! Vong Cơ đã bỏ chạy với Ngụy Anh kia mất, Hi Thần cũng không hiểu sao lại ở Vân Mộng, còn ở Kim Lân Đài với Giang Trừng truyền ra loại chuyện, loại chuyện..." Cảm thấy thực sự không nói ra được, Lam Khải Nhân càng bực mình vuốt râu mép, lực tay không khống chế liền giựt đứt mấy cọng râu, Lam Khải Nhân trực tiếp câm nín. Thấy Lam lão tiên sinh như vậy, Lam Tư Truy nhanh chóng rót chén trà đưa qua: "Ngày mai con sẽ đến Vân Mộng tìm Trạch Vu Quân."Lam Khải Nhân giơ tay lên che trước mặt Lam Tư Truy, thở ra một hơi: "Ngày mai, ta tự mình đi!"
Lam Cảnh Nghi một mặt sợ hãi, liếc nhìn Lam Tư Truy một cái, xong, sắp xảy ra chuyện rồi!"
.."Tông chủ! Hôm nay Lam lão tiên sinh đến Vân Mộng, nói không chừng chốc lát sẽ đến Liên Hoa Ổ!" Đệ tử Giang gia nhanh chóng tới báo cho Giang Trừng.Giang Trừng đóng sổ sách lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Lam lão tiên sinh lại muốn đến?" Lại nói bởi vì ngày trẻ từng đến Lam gia cầu học chơi chung với Ngụy Vô Tiện, Lam Lão tiên sinh đối với hắn cũng là vẻ mặt không mấy dễ chịu, có điều hiện tại hắn là tông chủ Giang gia, hẳn là không phải đến giáo huấn hắn chứ?Giang Trừng phất tay một cái: "Lui xuống chuẩn bị đi.""Vâng!"Thôi, cùng lắm để Lam Hi Thần đến ứng phó thúc phụ y.Lam Hi Thần nhận được tin báo của Lam Tư Truy, nhíu mày, chuyện y ở lại Vân Mộng chưa từng nói với thúc phụ, nhưng chắc chắn thúc phụ đã biết. Có lẽ lúc này những lời đồn kia đã tới Vân Thâm, thúc phụ nghi ngờ nên càng muốn đích thân đến đây.Vãn Ngâm chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt, nhưng hắn chắc chắn không hề biết mình gạt thúc phụ ở lại Vân Mộng..."Lam lão tiên sinh xin mời!" Mấy đệ tử giáo phục Giang gia dẫn người Lam gia vào Liên Hoa Ổ.Lam Khải Nhân bước qua cửa vào Liên Hoa Ổ, tưởng đây là người lạ cũng không giữ sắc mặt hòa nhã, chẳng ngờ thấy Giang Trừng đi thẳng tới, tức giận trong lòng xem như cũng không thể làm gì khác."Lam tiên sinh." Lam Khải Nhân là trưởng bối, Giang Trừng đương nhiên lễ phép hành lễ. Lam Khải Nhân theo Giang Trừng đi vào bên trong đại sảnh, vừa ngồi vào vị trí liền mở miệng: "Không biết Lam tiên sinh lần này đến đây là vì chuyện gì?"
Lam Khải Nhân nhận lấy tách trà hạ nhân đưa tới, để qua một bên: "Hi Thần đã ở đây lâu ngày, ta đến để đưa nó về.".."Trạch Vu Quân cũng không phải tiểu hài tử, sao còn để trưởng bối tới đón người?""Phải đó, mới đến có mấy ngày mà!""Ây da các ngươi không biết, Lam gia sợ nhất là Giang gia chúng ta đó! Đặc biệt là Lam tiên sinh!""Ta biết ta biết!""Thật vất vả nuôi lớn hai đứa cháu lại bị người khác cướp mất, ta cũng sợ!""Đây thực sự là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà!""Cái gì rắn?"
Mấy hạ nhân nghe thấy âm thanh sau lưng, sợ đến vội vàng xoay người quỳ xuống: "Trạch Vu Quân!"Lam Hi Thần thở dài: "Thúc phụ ta đến rồi sao?""Vâng vâng vâng! Đã đến tiền viện!"Lam Hi Thần chỉnh lại mạt ngạch một chút, sửa soạn lại y phục liền nhấc chân đi đến."Thúc phụ." Lam Hi Thần đi vào nội sảnh, hướng về phía Lam Khải Nhân hành lễ một cái trước.Lam Khải Nhân thấy Lam Hi Thần không có chuyện gì cũng thở phào một hơi: "Hi Thần, tại sao lần này ở lại Giang gia cũng không nói với người nhà?""Tin tức lưu truyền nhanh đến vậy, không cần Hi Thần nói thúc phụ cũng biết." Lam Hi Thần liếc nhìn Giang Trừng một chút.Giang Trừng quả thực có chút kinh ngạc, Lam Hi Thần này không giống đệ đệ đã bị dạy hư của mình, y vẫn là cực kỳ nghe lời thúc phụ.Thấy ánh mắt Lam Hi Thần, Giang Trừng đột nhiên ý thức được mình và Lam Hi Thần không thể không giữ bí mật trước, hơn nữa bởi vì lời nói vừa nãy của Lam Hi Thần, đầu mũi mình đã có chút cay, viền mắt cũng ướt.Giang Trừng theo bản năng đứng dậy trước hết trốn phía sau Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cũng lập tức ngồi xuống che trước người Giang Trừng.Có lẽ hai người này cảm thấy đây là tập mãi thành quen, nhưng đối với Lam Khải Nhân và người nhà họ Lam xem ra chính là sấm sét giữa trời quang.Việc này trong mắt người ngoài, rất giống bà bà ác độc và tiểu tình nhân.Lam Tư Truy tay mắt lanh lẹ, bước lên một bên đưa trà cho Lam Khải Nhân: "Tiên sinh, uống một ngụm trà đi."Lam Khải Nhân nhận lấy tách trà, trừng mắt nhìn hai người đối diện: "Làm gì vậy!"Giang Trừng càng cúi mặt thấp hơn, mạt ngạch Lam Hi Thần lướt qua trên mặt Giang Trừng. Lam Hi Thần đúng mực đáp lại: "Thúc phụ, Hi Thần ở lại nơi này đương nhiên là có chuyện quan trọng.""Các ngươi không trả lời là đang đối kháng với ta sao?!" Lam Khải Nhân uống một ngụm trà: "Giang tông chủ, người nhà họ Lam đây sao có thể ở ngốc tại Liên Hoa Ổ lâu như vậy, ngài cảm thấy thế nào?"
Lam Hi Thần cảm nhận được người sau lưng mình, một bên vai đã để lại cảm giác ướt át: "Thúc phụ, ta đã cùng Vãn Ngâm thương lượng xong rồi."Lam Khải Nhân nghe thấy danh xứng kia trong lòng càng thêm hoảng: "Thương lượng? Các ngươi thương lượng cái gì?!"Thấy Lam Hi Thần lại định mở miệng, Lam Khải Nhân trực tiếp thổi râu mép trừng mắt nhìn: "Ngươi không cần nói nữa!" Nhìn Giang Trừng, ngữ khí hoàn hoãn một chút: "Giang tông chủ, ngươi nói."Giọng nói Giang Trừng đặc giọng mũi với ngữ khí bất giác như khóc lóc làm nũng thật khiến cho Giang Trừng không dám nói lời nào, hắn đem mặt chôn trên y phục Lam Hi Thần, lắc đầu lại tiện tay cầm lấy mạt ngạch lơ lửng phía sau Lam Hi Thần.Lam Hi Thần hiểu rõ, nhìn ánh mắt nổi trận lôi đình của Lam Khải Nhân: "Thúc phụ, Giang tông chủ thân thể không khỏe."Lam Khải Nhân tuy tuổi tác lớn chút, nhưng còn tinh mắt thấy rõ, mạt ngạch của Lam Hi Thần rõ ràng đang lay động hay buông lỏng đều có thể rơi vào trong mắt Lam Khải Nhân.Lam Tư Truy vươn tay giúp Lam lão tiên sinh lưu thông khí huyết: "Tiên sinh, Trạch Vu Quân tự biết đang làm gì."Lam Khải Nhân mạnh mẽ trừng mắt nhìn chằm chằm hai người đối diện: "Hừ, ta chỉ sợ y tự mình biết bản thân đang làm gì!" Vạn nhất Hi Thần thật sự...Lam Khải Nhân cảm thấy mình thực sự không quản được nữa, đứng dậy lạnh lùng nói: "Ta đi trước, vẫn mong Hi Thần mau chóng trở về quản lý Lam gia." Nói xong Lam Khải Nhân liền xoay người rời đi, môn sinh Lam thị cũng theo sau.-----------------Lam Khải Nhân: Tức chết ta rồi!-----------------