[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?
Phiên ngoại 1
Tuy nói người Lam gia đều khiến người ta cảm thấy không dính khói bụi trần gian, nhưng chuyện nhân gian bát quái là không thể tránh khỏi. Trạch Vu Quân đây cùng Tam Độc thánh thủ vừa xuống núi, lời đồn vang trời liền bắt đầu điên cuồng phát tán.Từ Trạch Vu Quân công khai trước mặt Lam lão tiên sinh nói tâm duyệt Giang tông chủ đến Giang tông chủ khóc lóc cầu xin Lam lão tiên sinh chấp nhận tình yêu chân thành giữa hắn và Trạch Vu Quân, rồi tới Trạch Vu Quân thừa nhận Giang tông chủ đã mang thai hài tử của y, hy vọng có thể bước vào gia phả Lam thị vân vân...Lúc này hai người vừa về Liên Hoa Ổ đương nhiên không biết những lời đồn này, hai người đang thương lượng có nên nói cho những người thân cận biết chuyện hay không."Nếu như Ngụy Vô Tiện biết, chắc chắn không thể tin được, sau đó sẽ điên cuồng hỏi ra khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì!" Giang Trừng mếu máo, đối với hành động của Ngụy Vô Tiện vô cùng rõ ràng.Lam Hi Thần hạnh phúc nắm lấy bàn tay nhỏ, xoa nhẹ ngón tay thon dài của Giang Trừng, suy nghĩ một chút: "Vong Cơ...""Lam Vong Cơ nhất định sẽ đến tìm ta gây phiền phức, không bằng ta..." Giang Trừng híp mắt, hung tợn nói: "Tiên hạ thủ vi cường!"Lam Hi Thần xoa nhẹ dấu răng lưu lại trên môi dưới bị Giang Trừng cắn: "Ngươi đừng đánh nhau với hắn.""Là do ta trước sao! Vốn dĩ đã thấy ngứa mắt rồi!" Giang Trừng lạnh lùng hừ một tiếng."Được rồi, các ngươi thấy ngứa mắt đều là bởi vì Ngụy công tử..." Lam Hi Thần đột nhiên buông lỏng tay, tự mình cô đơn tránh ra, quay đầu qua chỗ khác. Đầu cũng cúi thấp xuống, mạt ngạch theo mái tóc từ phía sau lưng rơi xuống đằng trước, gò má Lam Hi Thần bị che lấp một nữa.Giang Trừng còn có hơi mờ mịt, Lam Hi Thần này sao lại buồn bã rồi, không phải đang nói chuyện bình thường sao? Nhìn hàng lông mi Lam Hi Thần khẽ run, Giang Trừng đột nhiên hiểu ra, chủ động đưa tay vén tóc y ra sau lưng, mạt ngạch cũng thuận thế rơi xuống.Lam Hi Thần nhận ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Trừng đỏ mặt, vạn phần thẹn thùng cầm lấy mạt ngạch, quay đầu đi, dường như không thể nói được chỉ có thể lắp bắp vài chữ: "Ta, ngươi...ngươi."Lam Hi thần lập tức mở to hai mắt, người trước mắt cả khuôn mặt đến hai bên tai đỏ bừng làm trong lòng y không ngừng rung động, Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy tim mình trúng một mũi tên: Đây là tiểu khả ái của y a...Lam Hi Thần bước lên phía trước ôm Giang Trừng từ phía sau lưng, trong mũi tràn đầy mùi hương của Giang Trừng vươn trên sợi tóc nhàn nhạt: "Ngươi a.".."Giang tông chủ và Trạch Vu Quân tiến triển thật sự quá nhanh, vậy mà hài tử cũng có rồi!""Ai nói không đúng chứ! Rõ ràng Thanh Đàm Hội còn mới bàn chuyện kết thông gia, bây giờ lại...""Hài tử gì chứ?" Kim Lăng đột nhiên nhảy tới, vẻ mặt 'các ngươi bị ta tóm rồi'.Đám hạ nhân hai mặt nhìn nhau..."Cữu cữu! cữu cữu!" Giang Trừng đang bị những công vụ này làm cho choáng váng đau đầu hoa mắt còn bị tiếng hét của Kim Lăng chọc giận: "Chuyện gì!""Cữu cữu, người, đừng quá lao lực mà..." Kim Lăng đúng là khác thường không cãi nhau với hắn, ngược lại giọng nói nhỏ nhẹ khuyên hắn cứ ngồi im, xử lý mấy thứ này quá mệt mỏi phải nghĩ ngơi nhiều chút.Trong lòng Giang Trừng còn đang vui mừng, hài tử lớn rồi đúng là biết thương người: "Ta không sao, những thứ này đều là việc thường ngày.""Trước đây không sao, hiện tại không được làm a!" Kim Lăng ão não nói một câu, nhanh chân tiến lên cẩn thận kéo người qua: "Đi thôi cữu cữu. Xú nam nhân kia không biết chăm sóc cho người, theo ta về Kim Lân Đài!""Hả?""Hả cái gì mà hả, Trạch Vu Quân bây giờ ngay cả nhà y cũng không thể quay về, còn muốn người nuôi y! Lấy đâu ra! Sau này còn muốn đứa bé kia đến Lam gia! Nằm mơ đi!"Lam Hi Thần bưng trà nóng bước vào liền nghe thấy Kim Lăng bên trong hô to gọi nhỏ, không nhịn được chen ngang một câu: "Hài tử gì?"Kim Lăng đột nhiên câm miệng, lén lút trừng Lam Hi Thần một chút, còn muốn dùng thân thể nhỏ bé che chắn cữu cữu hắn: "Không có gì không có gì!"
Lam Hi Thần dời tầm mắt ra sau, đối diện với Giang Trừng, hai người đều có hơi không nắm bắt được tình huống này."Huynh trưởng!" Ba người đều sửng sốt, Lam Vong Cơ sao lại đến rồi?! Còn hành động lỗ mãng như vậy, người Lam gia nên giữ thái độ bình tĩnh bên trong lạnh lùng chứ?Kim Lăng nghĩ: Xong! Đến cướp người!"Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện?Giang Trừng và Lam Hi Thần nhìn qua hướng người từ khách phòng đi đến, Kim Lăng không ngăn được, xoắn xuýt đang chuẩn bị hi sinh bản thân để cứu cữu cữu lại bị trượt chân.Ngụy Vô Tiện vậy mà một mặt nghiêm túc, Lam Vong Cơ cũng làm ra vẻ mặt khó nói. Giang Trừng với Lam Hi Thần liếc mắt nhìn nhau: "Chuyện gì?"Ngụy Vô Tiện bước lên vài bước, giơ tay chặn trước Kim Lăng, đem Giang Trừng bảo hộ phía sau: "Trạch Vu Quân, ta không ngờ ngươi là loại người như vậy!"Lam Vong Cơ cũng bước tới đứng trước Lam Hi Thần đang một mặt mờ mịt phía sau, khó khăn gọi một tiếng Ngụy Anh.Lam Hi Thần càng không nắm bắt được tình huống: "Loại người như vậy?""Trạch Vu Quân ngươi hay lắm, vậy mà không thừa nhận!" Kim Lăng xem như nắm lấy cơ hội, nữa người núp sau lưng Ngụy Vô Tiện, căm phẫn dâng trào mắng: "Ngươi cư nhiên vì dục vọng của bản thân mà tìm thứ đồ kỳ quái cho cữu cữu ta ăn mới khiến hắn...như vậy!"Giang Trừng nắm lấy vai Ngụy Vô Tiện: "Không phải, ta ăn cái gì?"Ngụy Vô Tiện yên lặng nhìn hắn khó chịu: "Không có chuyện gì, đợi ngươi sinh hắn ra, ta sẽ giải quyết.""Ta ăn...""Lam Trạm, lần này ta muốn bảo vệ Giang Trừng!""Ngụy Anh...huynh trưởng y..." Lam Vong Cơ cũng không cách nào phản bác, chỉ có thể an ủi nhìn Lam Hi Thần."Ngụy Vô Tiện! Đưa cữu cữu ta tới Kim Lân Đài đi, nơi đó vẫn an toàn hơn! Trạch Vu Quân lúc này đều nhờ cữu cữu ta nuôi y!""Thật sao? Được!"Giang Trừng một phát tóm lấy hai người đang tự biên tự diễn, mê man nhìn Lam Hi Thần. Lam Hi Thần cũng không hiểu chuyện gì nhìn qua Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Giang Trừng! Ngươi còn nhìn y làm gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn để hài tử đến Lam gia bọn họ sao?!""Nói cho ta biết trước! Hài tử gì?!"Lần này hai người kia đều hét lên: "Hài tử a! Con trai của ngươi a!"Giang Trừng lập tức quay qua nhìn Lam Hi Thần: "Ta không phải, ta không có!" Không đợi Lam Hi Thần nói chuyện, Ngụy Vô Tiện liền vội vã nói: "Ngươi có! Ây da! Ngươi không phải còn đang mang thai đó sao!""...""...""Ta mang thai hài tử?""Vãn Ngâm mang thai hài tử?! Là ai?!!"-----------------