[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?
6
Lam Hi Thần ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng xuống đất xem ra vô cùng có khí chất người nhà họ Lam, ngoại trừ cái vẻ mặt quẫn bách đỏ bừng của y.Giang Trừng chống cằm, Giang Trạch một bên ngoan ngoãn rót trà. Tối qua Lam Hi Thần này dứt khoát chạy quanh một vòng Giang gia, hắn một bên vuốt lệ một bên chạy theo sau bắt lại, vốn muốn gọi người bắt y, được rồi, ai cũng đều trốn trong phòng, đúng là biết cách bảo vệ hình tượng của Trạch Vu Quân.Có điều coi như cũng vạn hạnh, may mà sau khi Lam Hi Thần uống rượu làm ra mấy hành vi kia, nếu không tối qua hắn thật sự sẽ... Không không không! Nghĩ gì thế! Giang Trừng!Giang Trừng nhớ lại trên mặt liền cảm thấy nóng lên, giả ý ho khan một cái rồi nhìn qua vẻ mặt tự trách với ngượng ngùng hiếm thấy của Lam Hi Thần.Trong lòng Giang Trừng buồn cười, lại nổi lên ý định trêu chọc: "Trạch Vu Quân, tối hôm qua ngươi vậy mà làm náo động thật lớn a!"Lam Hi Thần đúng như dự đoán đỏ mặt lại không thể nói chuyện, nhất thời mặt đỏ càng đỏ bừng.Giang Trừng nhìn bộ dạng này của Lam Hi Thần, tức giận trong lòng tối hôm qua đều tan thành mây khói, trêu đùa người này tại sao lại vui đến vậy, trước đây chưa từng phát hiện, chỉ cảm thấy người này đúng là một bộ dạng giả vờ."Đúng rồi, Lam Hi Thần, lần tới đến Kim Lân Đài chúng ta cứ xem như vẫn như trước kia." Giang Trừng lấy tách trà Giang Trạch đưa qua.Lam Hi Thần nhíu mày, dường như không quá hiểu.Giang Trừng nhấp một ngụm trà: "Chuyện của ta không thể để cho người bên ngoài biết, nếu quan hệ của ngươi và ta đột nhiên tốt như vậy cũng thật kì lạ."Lam Hi Thần hiểu rõ, gật đầu.Giang Trừng nhận được câu trả lời chắc chắn, tâm tình rất tốt, cầm lấy Tam Độc một bên đi ra ngoài, chuẩn bị ngự kiếm tới Kim Lân Đài dặn dò cháu trai của hắn thật kĩ.Lam Hi Thần thấy Giang Trừng ra ngoài, đứng lên cầm lấy Sóc Nguyệt một bên: "Ngươi nói xem, trước đây quan hệ giữa ta và Vãn Ngâm như thế nào?"Giang Trạch nhìn qua nhìn lại một chút, xác định chỗ này cũng chỉ có mình hắn có thể trả lời vấn đề của Trạch Vu Quân, ngẩng đầu nhìn bóng người Lam Hi Thần: "Trước đây, thân là tông chủ đương nhiên chỉ có thương thảo việc tông môn." Dù sao tông chủ nhà ta không thích người nhà họ Lam, đặc biệt còn là huynh trưởng của ai kia..."Việc tông môn? Đó là đại sự đương nhiên phải cẩn thận thảo luận, suy nghĩ ngày đêm." Câu tiếp theo vô thức bật ra, Lam Hi Thần bước lên Sóc Nguyệt lập tức không thấy bóng dáng.Giang Trạch nhăn mặt gãi đầu một cái: "Cái gì?" Trạch Vu Quân muốn làm gì vậy a!Giang Trừng vừa đến Kim Lân Đài, Lam Hi Thần liền theo sát phía sau, Giang Trừng liếc nhìn Lam Hi Thần một cái, không nói gì liền trực tiếp đi vào. Hạ nhân ở Kim Lân Đài đều biết vị đại nhân này là khách quen của Kim Lân Đài, bẩm báo một tiếng liền tự mình lui ra.Giang Trừng tìm nửa ngày cũng không thấy Kim Lăng đâu, bản thân sắp nổi giận liền cảm giác Lam Hi Thần đứng sau kéo nhẹ ống tay áo hắn, Giang Trừng quay sang nhìn, Lam Hi Thần vươn tay chỉ về hoa viên. Giang Trừng lập tức phản ứng lại, nhanh chân đi về hướng hoa viên."Lam Tư Truy, ngươi nói xem Trạch Vu Quân thật sự muốn làm cữu mẫu ta sao?" Kim Lăng đứng dưới gốc Diệp Tử, lá rơi xuống đất thành từng mảnh.Lam Tư Truy còn chưa mở miệng đã nhìn thấy một thân tử y lững thững đi đến, khí thế sắc bén xông thẳng tới đây.Kim Lăng theo bản năng bật dậy, trừng hai mắt, cả hai thiếu niên lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo kia dọa sợ. Lam Hi Thần vừa bước tới mỉm cười như gió xuân giúp cả hai người bọn họ thở phào một hơi.Giang Trừng lạnh lùng kêu một tiếng, trước đây Kim Lăng lười biếng đều bị hắn dùng cách này bắt lại, bách phát bách trúng, hiện tại thì hay rồi Lam Hi Thần vừa đến đã thư giãn.Kim Lăng nhanh chóng phản ứng, hét lên trước: "Cữu cữu! Ta không phải tiểu hài tử! Người có thể đừng như vậy nữa không!"
Mắt hạnh Giang Trừng trừng lên: "Ta là cữu cữu của ngươi! Sao có thể không để ý đến ngươi!"Lam Hi Thần cười xem hai người cãi nhau, Lam Tư Truy hành lễ với Giang Trừng liền đến trước mặt Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân."Lam Hi Thần liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Tư Truy."Lam Tư Truy muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn qua nhìn lại: "Trạch Vu Quân... Lam lão tiên sinh gần đây biết người vẫn ở Vân Mộng..."Lam Hi Thần nở nụ cười, thân là trưởng bối ôn nhu làm Lam Tư Truy thả lỏng một chút, nhìn Giang tông chủ một bên rất hung dữ, tuy rằng trước đây đã từng nghe Kim Lăng kể về chuyện cũ của cữu cữu hắn..."Ta biết rồi. Sau này ta sẽ đến giải thích với thúc phụ, chỉ có điều hi vọng Tư Truy có thể nói với thúc phụ trước." Ánh mắt Lam Hi Thần dời qua bóng lưng người kia, nhìn dáng vẻ hắn và cháu trai đang cãi nhau, cuối cùng vẫn không thể nhịn được : "Hi Thần sợ là sẽ phụ lòng thúc phụ."Lam Tư Truy nhìn theo tầm mắt của Trạch Vu Quân, nghe được lời này nhất thời không thốt ra tiếng. Lam Tư Truy thoáng nhìn ánh mắt Trạch Vu Quân đang chăm chú nhìn bóng lưng Giang tông chủ, sâu trong mắt cong có chút ý vị hắn hiểu được nhưng lại không dám nói ra, hắn lập tức hiểu rõ, Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân quả thật là huynh đệ...Lam Hi Thần cười híp mắt quay qua Lam Tư Truy giơ ngón trỏ lên nhẹ đặt trên môi xuỵt một cái, khuôn mặt nghiêm túc: "Tư Truy phải giữ bí mật nhé."Lam Tư Truy sững người gật đầu, nhìn Trạch Vu Quân đi tới bên cạnh Giang tông chủ, y không nói chuyện nhưng có vẻ Giang tông chủ biết y đến rồi liền dừng tay thả lỗ tai Kim Lăng ra, xoay người rời đi.Kim Lăng xoa xoa lỗ tai bị nhéo đến đỏ hồng, khí thế hùng hồn lôi ống tay áo Lam Tư Truy: "Ngươi làm gì thế?! Tự nhiên đơ ra làm gì!"Lam Tư Truy lấy lại tinh thần, cười nhìn lỗ tai Kim Lăng một chút, nhẹ nhàng sờ một cái: "Không có gì, đi thôi. Kim tông chủ."Nghe thấy thế, Kim Lăng bỗng đứng thẳng lưng, khí thế tông chủ tự nhiên toát ra. Lam Tư Truy đi bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy Kim Lăng không hổ là hài tử do Giang tông chủ nuôi dạy, khí chất trở nên nghiêm túc lạnh lùng giống y như đúc.Thanh Đàm Hội còn chưa bắt đầu, các tông chủ của tiểu tông môn cũng bắt đầu trò chuyện, thương thảo việc tông môn trong tương lai. Giang tông chủ vừa đến đã được tông chủ các môn khen tuổi trẻ tài cao, Giang tông chủ khẽ nhếch khóe môi liền đi thẳng tới chỗ ngồi.Trạch Vu Quân đến sau, vừa bước vào cũng bị người xung quanh nhìn tới, chỉ là trong mắt mọi người còn mang theo một tia kinh ngạc..."Nhị ca?" Nhiếp Hoài Tang hiếu kỳ phất tay một cái trước mặt Lam Hi Thần, cố gắng để ánh mắt Lam Hi Thần chú ý tới sự xuất hiện của hắn.Lam Hi Thần giật mình quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt bát quái của Nhiếp Hoài Tang."Sao vậy?""Cái gì mà sao vậy, từ khi Giang tông chủ đến hồn phách huynh như chạy đi đâu mất!" Nhiếp Hoài Tang một mặt nghiêm túc, phảng phất người vừa lén lút nhìn theo ánh mắt của Lam Hi Thần không phải hắn vậy."A, có sao?" Lam Hi Thần một mặt lúng túng, chỉ có thể vụng về mỉm cười che dấu."Có mà! Ta còn cho rằng tin đồn đều là sự thật!""Tin đồn?" Lam Hi Thần nghiêng đầu nhìn, Nhiếp Hoài Tang lập tức cứng ngắc."Ha ha ha, không có gì, đều là giả!" Nhiếp Hoài Tang lời nói nghiêm túc vung vung tay.-----------------Lời tác giả:
Ta muốn viết phên ngoại! Ha ha ha...-----------------