[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?
7
Lam Hi Thần vốn định hỏi lại, thấy ánh mắt tránh né của Nhiếp Hoài Tang cũng không miễn cưỡng. Nhiếp Hoài Tang tuy nói nếu Nhị ca có nghe được những lời đồn kia cũng sẽ không để tâm, nhưng nói ra cũng thật sự khiến người khó xử. Vậy nên, chuyện này vẫn nên để kẻ khác nói thì hơn!Nhiếp Hoài Tang mím môi bước một bước dài rời đi, bỏ lại Lam Hi Thần một mình mơ hồ chớp mắt.Giang Trừng ngồi tại chỗ, vị trí này của hắn không phải là tốt bình thường, toàn bộ Thanh Đàm Hội đều có thể thu vào tầm mắt. Lại nói Lam Hi Thần này không uống rượu được thì đứng đó làm gì?! Giang Trừng lạnh mặt, không để tâm chư vị gia chủ xung quanh bởi vì âm khí hắn tỏa ra mà hơi nhích ra một chút.Lam Hi Thần nhận ra bị nhìn chằm chằm, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt như tên bắn của Giang Trừng, y hình như hoàn toàn không cảm giác được sự đe dọa, chỉ nhìn Giang Trừng rồi mỉm cười nâng ly rượu lên như đáp lễ rồi xoay người ngồi xuống.Kim Lăng vừa ngồi lên vị trí gia chủ không lâu, bên dưới nổi lên sóng ngầm dữ dội nhưng cũng không có nhiều biện pháp kiểm soát, Giang Trừng ngồi ở thượng vị cũng là để giúp đỡ Kim Lăng uy hiếp những kẻ mang ý đồ xấu xa, dù sao sau lưng Kim tiểu tông chủ còn có cả một Giang gia.Kim Lăng bây giờ cũng đã có phong thái tông chủ, lời nói có nề nếp mạch lạc rõ ràng, trong lòng Giang Trừng cũng kiêu ngạo một hồi, chỉ là lời lẽ thật sự có hơi dài dòng một chút làm hắn cảm thấy buồn ngủ không thôi..."Trạch Vu Quân, việc này ngài có tư cách lên tiếng hơn bất cứ ai, kính xin ngài cho cao kiến." Câu nói này của Kim Lăng có thể coi là đã đánh thức Giang Trừng, hắn đột nhiên mở mắt ra liếc nhìn Kim Lăng lại nhìn qua Lam Hi Thần.Kim Lăng nhận được ánh mắt sắc bén của cữu cữu trong lòng oan ức rồi lại cứng rắn mở miệng: "Trạch Vu Quân?"Lam Hi Thần đứng lên, nhìn Giang Trừng.Giang Trừng lúc này không thể mở miệng chỉ có thể nhíu mày nhìn Kim Lăng. Kim Lăng mím môi lén lút nhìn qua cữu cữu.Giang Trừng chỉ có thể trừng hai mắt với Lam Hi Thần, khẽ lắc đầu nhẹ đến nỗi không ai nhìn thấy, trong mắt tràn đầy 'không đồng ý'.Toàn bộ yến hội im lặng, tất cả mọi người nhìn qua nhìn lại hai người trên kia một hồi: Đang trong Thanh Đàm Hội, tại sao lại nháy mắt đưa tình chứ ?!Lam Hi Thần thầm thở dài trong lòng, giơ tay chỉ vào cổ họng của mình, mỉm cười lắc đầu một cái.Chư vị tông chủ xung quanh tự nhiên giải thích thay y: "Kim tiểu tông chủ, cổ họng Trạch Vu Quân đây không thoải mái a!" "Phải đó, phải đó, việc này cũng không vội."Kim Lăng âm thầm vui mừng, nuốt nước bọt miễn cưỡng gật đầu: "Trạch Vu Quân mời ngồi." Giang Trừng cũng vô thức thở phào một hơi, tiểu tử thúi! Suýt nữa thì hại cữu cữu thành chuyện lớn rồi.""Giang tông chủ thực sự là thanh niên tuấn kiệt!" "Đúng đấy đúng đấy! Những lời đồn trên phố thật không đáng tin!" "Dù sao tông chủ trẻ tuổi lại ưu tú như vậy thật là hiếm có!""Không biết, Giang tông chủ đã có hôn phối hay chưa?" Một vị gia chủ môn phái nhỏ nâng chén rượu một mặt ân cần hỏi.Giang Trừng trước nay không hề xem thường người của môn phái nhỏ, điều này cũng khiến hắn khó thoát thân trong trường như vậy, đặc biệt là đối với vấn đề này."Chưa có." Giang Trừng không muốn nói dối, dù biết sau đó sẽ phải đối mặt với vấn đề gì."Tiểu nữ nhi vừa tròn nhược quán, chính là hợp tuổi với Giang tông chủ! Chưa nói đến tính cách dịu dàng săn sóc, nữ nhi còn có tướng mạo ôn nhu..." Tính cách săn sóc? Ai có thể ôn nhu như Trạch Vu Quân được?Tâm tư Giang Trừng sớm đã không biết đặt trên người ai, lời nói của vị tông chủ này một từ cũng không nghe lọt tai. Chỉ có điều người ngoài nhìn vẻ mặt Giang tông chủ còn tưởng hắn đang thành thật lắng nghe, nói không chừng sắp có hỉ sự!Vị tông chủ kia còn chưa cao hứng được bao lâu, Trạch Vu Quân đã mặt mày âm trầm bước đến. Người này bị dọa liền miễn cưỡng lui lại vài bước, Trạch Vu Quân dừng bước lập tức nở nụ cười ôn hòa liếc mắt nhìn vị tông chủ kia rồi quay đầu nhìn Giang Trừng: ?Cũng không biết Giang tông chủ đang suy nghĩ gì, một mặt mờ mịt: "Hả, nữ nhi hắn."Trạch Vu Quân nụ cười chưa tan lại nghe thấy Sóc Nguyệt còn trong vỏ kiếm phát ra tiếng động.Mọi người xung quanh đều không tự chủ được nuốt nước bọt tự trấn an. Một giây sau cư nhiên nhìn thấy...Trạch Vu Quân mỉm cười nắm chặt cánh tay Giang tông chủ, đem người kéo vào lồng ngực mình tay kia lại đặt tay ra sau gáy Giang tông chủ, gắt gao giữ chặt trong lồng ngực, cũng giấu cả khuôn mặt hắn trên vai y, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của Giang tông chủ.Giang tông chủ ban đầu còn muốn giãy dụa một phen, có điều sau đó Trạch Vu Quân bắt đầu thảo luận công việc hợp tác với các gia chủ, Giang tông chủ cũng không phản kháng nữa lại càng ngoan ngoãn ngồi im.Quả nhiên! Lời đồn đại trên phố cũng có thể tin được đúng không!Giang Trừng từ khi Lam Hi Thần bắt đầu mở miệng nước mắt đã không ngừng rơi xuống, ngoại bào Lam Hi Thần dần ướt đẫm vẫn cứ tiếp tục loang ra. Giang Trừng dùng sức chùi đi, trong lòng vừa buồn bực: Làm gì đó! Đột nhiên như vậy! Hoàn toàn không hiểu vừa xảy ra chuyện gì...Lam Hi Thần nói chuyện cùng mọi người nhưng hơn nửa tâm tư đều đặt trên thân thể trước ngực, cảm giác nhiệt độ cơ thể hắn, hoa văn trên y phục hắn, cả cảm giác ươn ướt trên vai không ngừng lan ra ở nơi hắn tiếp xúc.Lam Hi Thần bật cười trong lòng, đây là trừng phạt, ai bảo ngươi không ngoan? Vừa nghĩ lại nhân lúc mọi người không chú ý, nghiêng đầu nhìn Giang Trừng đang khóc bù lu bù loa một chút.Giang Trừng được kéo ra cũng nghiêng đầu, nước mắt còn đọng trên lông mi, khóe mắt hồng hồng như bị thứ diễm sắc nhuộm đỏ. Mỹ nhân bật khóc khiến người ta không khỏi động lòng. Thật sự so với dung mạo có tính công kích kia như hai người khác nhau.Lam Hi Thần thấy mọi người đều không để ý bên này, cúi đầu ghé sát vào tai Giang Trừng nhẹ nhàng nói: "Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng không muốn ở trước mặt người khác khóc đến rối tung rối mù chứ?"Giang Trừng vừa nghe, hức, lần nữa trực tiếp chôn mặt vào ngoại bào, mạnh mẽ chùi nước mắt, đáng đời ngươi!Lam Hi Thần nhận ra Giang Trừng đang trả thù, thực sự không thể kìm lòng nổi nữa, quay qua nói với mọi ngươi: "Ta và Giang tông chủ còn có chuyện quan trọng cần thương nghị, xin phép đi trước." Nói xong cũng giữ tư thế như vậy, kéo Giang Trừng vào lòng rồi bước đi.Nhìn hai người thân mật như vậy, những người còn lại quay qua nhìn nhau: "Không lẽ chuyện thương nghị chính là kết thông gia chứ?" "Không phải cổ họng Trạch Vu Quân không thoải mái sao?"-----------------Kim Lăng cũng bị đánh ha ha ha ha ha ủy ủy khuất khuất.