[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?
5
Sắc trời dần tối, Giang Trừng mới xử lý xong việc liền nghe hạ nhân nói Trạch Vu Quân đã đi ra ngoài. Giang Trừng trong lòng thầm nghĩ vậy mà cũng không hỏi ta, Vân Mộng này ngươi vốn không quen đường.Giang Trừng khoác áo choàng định đi tìm người, còn chưa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lam Hi Thần xách đồ trở về.Giang Trừng chỉ dừng bước dựa vào cửa, hất cằm hỏi: "Đi đâu?"Lam Hi Thần nhấc bình rượu trên tay lên: Mua chút đồ. Giang Trừng nhìn qua liền không nhịn được bĩu môi.Trạch Vu Quân vào phòng, hạ nhân liền đóng kỹ cửa lui ra ngoài.Giang Trừng ngồi trên ghế, đầu ngón tay gõ vào phát ra từng tiếng: "A, Trạch Vu Quân đây là muốn ở Vân Mộng của ta phá giới sao!"Lam Hi Thần mỉm cười mở bọc rượu, hương thơm nức mũi nhanh chóng quanh quẩn khắp phòng, y bày ra một chén rượu, một bên rót rượu một bên lắc đầu: Ta không uống, ngươi uống.Giang Trừng nhướng mày nhìn Lam Hi Thần rót rượu, mùi hương như nước chảy trên vách núi, thỏa sức lan tỏa trong chén nhỏ, cũng không biết nguyên nhân nào mà Lam Hi Thần này rót rượu một giọt cũng không tràn ra ngoài.Giang Trừng nhận lấy chén rượu Lam Hi Thần đưa đến, nhẹ nhàng lay nhẹ, ánh mắt đầy ý trêu chọc: "Mua rượu cho ta, có còn nghe theo gia huấn Lam gia các ngươi nữa hay không?" Thấy Lam Hi Thần ngồi đối diện trước sau như một vẫn nở nụ cười, Giang Trừng ghét bỏ nói: "Rượu này phải đổ ra một ít mới ngon!" Nói xong ngẩng đầu uống cạn, vài giọt trượt xuống hầu kết mang theo chút gợi cảm khó tả khiến người nhìn không thể dời mắt.Trong mắt Lam Hi Thần xẹt qua một tia âm trầm, vừa cười: Cho ngươi không tính là vi phạm gia quy.Giang Trừng uống xong một mặt kinh ngạc: "Rượu này thực sự không tồi!" Lam Hi Thần lần nữa rót rượu cho hắn, một bên lấy giấy bút viết vài chữ: Thích là tốt rồi. Mấy ngày nay đồ ăn của ngươi cũng thanh đạm không ít.Giang Trừng nhìn qua một mặt thưởng thức: "Nha, không hổ là Trạch Vu Quân.Đây là cảm ơn ta?"Lam Hi Thần đặt vò rượu xuống, lấy trà giải rượu ra: Không dám, ta thì muốn Vãn Ngâm cảm tạ hơn nhiều.Giang Trừng thấy Lam Hi Thần nói đến đây đúng là có chút xấu hổ, dù sao cũng là hắn bị trúng ám chiêu, còn phải nhờ người ta đến giúp hắn, nói thế nào cũng là hắn thiếu nợ người ta: "Lời này của Trạch Vu Quân là đang đòi nợ ta sao!"Nếu Vãn Ngâm cảm thấy hổ thẹn với ta, vậy sau này cứ gọi ta là Hi Thần đi. Lam Hi Thần viết xong để qua trước mặt Giang Trừng.Giang Trừng có chút không tiện: "Như vậy có phải là quá mức thân mật không?"Lam Hi Thần một mặt cười khổ: Ta đã gọi ngươi là Vãn Ngâm, ngươi không muốn gọi ta là Hi Thần sao?Giang Trừng sợ nhất là người khác bày ra bộ dạng oan ức trước mặt hắn, hắn xưa nay không chịu nổi những điều này."Hi, Hi Thần." Giang Trừng gọi tên người khác vậy mà sắc mặt ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn môi dưới, một bộ dạng ngại ngùng đến đáng thương.Lam Hi Thần lập tức khựng lại, sâu trong ánh mắt đều là ý định đen tối, rồi lại khẽ gật đầu cười.Giang Trừng có lẽ đang uống rượu nên cũng không cảm thấy có khoảng cách, bưng chén rượu lên liền nhớ đến chuyện cười: "Lam Hi thần, đệ đệ ngươi không thể uống rượu, một chén đã gục, ngươi thì sao?"Lam Hi Thần trái lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu cười một cái.Giang Trừng dường như nổi lên hứng thú: "Vậy có phải ngươi cũng là một chén liền gục không?"Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, viết xuống: Không biết, chưa từng thử qua.Trong mắt Giang Trừng lóe lên một tia giảo hoạt, cầm lấy chén rượu đặt trước mặt y: "Lam Hi thần, nếm thử ?"Lam Hi Thần sững người, nhìn ngón tay trắng thanh tú như tuyết Trường Bạch nhẹ nhàng cầm chén rượu bóng loáng như ngọc Phỉ Thúy, tựa hồ hương rượu làm đầu óc choáng váng, bất giác khẽ gật đầu.Giang Trừng còn muốn đùa dai lại không nghĩ rằng Trạch Vu Quân vậy mà thật sự đồng ý, hắn đúng là có chút hoang mang: "Ngươi không sợ gia quy nhà ngươi sao?" Lam Hi thần liếc nhìn ấm trà bên cạnh như có thêm sức lực, mỉm cười nhận lấy chén rượu: "Không sao."Lam Hi Thần thoải mái trực tiếp một hơi uống cạn, đặt chén rượu xuống mỉm cười nhìn Giang Trừng. Ánh mắt chăm chú làm Giang Trừng không khỏi sốt sắng, tay hắn không nhịn được vò nhẹ tay áo, làm bộ như không có chuyện gì lại uống thêm một chén rượu. Đặt chén rượu xuống lại phát hiện Lam Hi Thẫn vẫn nhìn mình với cái ánh mắt kia, mỉm cười dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.Con ngươi hổ phách sẫm màu như một đáy hồ xoáy sâu, một khi rơi vào liền không thể thoát ra, chỉ có thể không ngừng bị kéo xuống vực thẳm.Đến khi Giang Trừng phản ứng lại, hắn với Lam Hi Thần chỉ cách nhau một khoảng, Giang Trừng lập tức đỏ mặt, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, Lam Hi Thần vẫn một dáng vẻ vững vững vàng vàng, độ cong nụ cười trên mặt không hề thay đổi.Tầm mắt Giang Trừng chậm rãi lướt xuống, từ hai mắt trượt xuống sóng mũi cao lại tới màu môi nhạt. Giang Trừng hơi sốt sắng nhưng không thể dời tầm mắt khỏi đôi môi y, không nhịn được, hắn chậm rãi cúi đầu."Vãn Ngâm!!!"Giang Trừng lập tức lùi về sau vài bước, đứng không vững liền té xuống đất, đau đớn khiến Giang Trừng lập tức nhăn mặt.Giang Trừng chỉ cảm thấy đôi mắt Lam Hi Thần chưa bao giờ mở lớn đến vậy, trên mặt cũng có niềm hưng phấn khó tả, mở miệng chính là một tiếng : "Vãn Ngâm!!!"Nhất thời viền mắt Giang Trừng liền ướt đẫm, hắn cắn môi dưới chỉ sợ gọi một tiếng nữa liền nức nở thành tiếng. "Vãn Ngâm!!! Đừng khóc!!!Mau nhìn bên ngoài thật đẹp!!!" Lam Hi Thần vừa nói liền đứng dậy muốn đẩy cửa ra ngoài. Giang Trừng lập tức bò lên ôm ngang eo y, phí lời! Bước ra liền ném mạng luôn có được không?!Lam Hi Thần xoay người đỡ Giang Trừng dậy, nghiêm túc nhíu mày, mặt không cao hứng: "Vãn Ngâm, ngươi không được như vậy!!!"Giang Trừng một mặt không tin nổi: "Lam Hi Thần ngươi, ô, ngươi có tật xấu...Ô! Mặt đầy nước mắt vẫn muốn ngăn cản người bị thần kinh này! Không ai nói với hắn Lam Hi Thần uống rượu lại có dáng vẻ này a!Đúng rồi! Trà giải rượu, Giang Trừng vuốt mặt một cái liền muốn đi lấy ấm trà, kết quả bị Lam Hi Thần ôm vào trong lồng ngực."Vãn Ngâm!!!" Lam Hi Thần phấn khởi ngẩng đầu lên: "Ngày mai nhất định sẽ càng tốt hơn! Thanh Đàm Hội Vãn Ngâm đương nhiên sẽ ưu tú nhất!Giang Trừng giương mắt nhìn cằm Lam Hi Thần: "..." Giang Trừng sâu sắc thở dài, cố gắng dùng hai tay thoát khỏi lồng ngực Lam Hi Thần, muốn liều mạng phi thân qua lấy ấm trà giải rượu.Lam Hi Thần đột nhiên buông tay xoay người mở cửa liền chạy ra ngoài. Giang Trừng một mặt mơ hồ, bất ngờ bị thả ra suýt nữa thì ngã vào bàn, Giang Trừng cũng không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy ấm trà rồi lao ra."Đóng cửa đóng cửa!""Tại sao chứ?""Ây da! Trạch Vu Quân với tông chủ đang...Đang chơi đùa đấy !""Chơi?! Muộn như vậy còn chơi đùa gì?""Ngươi thì biết cái gì! Tình thú tình thú a!""À~"Bọn hạ nhân cũng không dám nhìn, người phía trước là vị Trạch Vu Quân tao nhã thưởng nguyệt ngâm thơ còn phía sau là tông chủ chạy theo thở hồng hộc lại khóc không thành tiếng, cảnh tượng thực sự khó gặp...Không, hẳn là chưa từng gặp...-----------------