[EDIT] [BHTT] Nữ giả nam trang tranh ngai vàng với nam chính - Bạch Lâm Lam

Chương 04: Quốc Tử Giám



Editor: Tranh (valinn3127)

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Kiến Tuyên mặc lên y phục lộng lẫy, cùng Vụ Yếm đến Quốc Tử Giám.

Tiêu Kiến Tuyên nhảy xuống từ trong xe ngựa, khóe miệng không khỏi hừ khẽ, quả thật là nghĩ cái gì cái đó tới.

Từ cửa khác của Quốc Tử Giám, một người khác bước xuống từ chiếc xe xa hoa, thân hình gầy gò, mặc trường bào rộng gấm hoa vân tím, là loại gấm Tô Châu thượng hạng, còn thêu hổ ngủ bên lan trúc thật lịch sự tao nhã. Chỉ là thân hình người này quá gầy, căn bản không làm tôn lên được, may mà có đeo một chiếc đai ngọc tròn bên hông, chứ không thì Tiêu Kiến Tuyên sợ hắn sẽ thẹn quá hoá giận mà bắt đầu công kích vật lý. Chiếc đai ngọc được chế tác tinh xảo, hẳn là cùng một bộ với cây trâm ngọc Dương Chi trên đầu, xa xa nhìn lại... Nếu bỏ qua chuyện đối lập tranh đấu giữa hắn và Tiêu Kiến Tuyên, trái lại nàng có thể dối lòng khen một câu: "Hôm nay Thất đệ có tinh thần ha."

Từ xa Tiêu Minh Tông đã trông thấy xe của Tiêu Kiến Tuyên, đặc biệt ôm cây đợi thỏ trước cửa Quốc Tử Giám.

Giờ chờ được rồi, hắn đương nhiên sẽ vênh mặt ưỡn ngực hừ nhẹ đi qua, tự động phớt lờ sự châm chọc ẩn dưới lời khen kia của Tiêu Kiến Tuyên: "Hôm nay là lần đầu Lục ca nhập học Quốc Tử Giám nhỉ, nếu có gì nghe không hiểu, bất cứ lúc nào Thất đệ cũng sẵn lòng giải đáp cho Lục ca."

Vụ Yếm ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ ở một bên, nhưng trong lòng thực sự hận đến nghiến răng, cái tên đầu củ cải (1) đáng ghét, mới học hai ngày đã phách lối như vậy, mà ngược lại ngay cả hai chữ khiêm tốn cũng không học được.

(1) Đầu củ cải: Ám chỉ những người có vóc dáng gầy gò, chiều cao khiêm tốn với ý không tốt.

Tiêu Kiến Tuyên che miệng kinh ngạc, con mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Vậy Thất đệ có thể giải nghĩa ba chữ đệ đạo cung (đạo làm em phải cung kính lễ phép) cho Lục ca một chút không?"

Không biết là Tiêu Minh Tông tức giận hay là bị chiếc áo bào rộng làm cho ngột ngạt, mặt hắn đỏ bừng, mặt mày thanh tú giờ đây toàn là nổi nóng, chỉ có thể cắn răng, quẳng lại một câu dữ dằn song chẳng có tý uy hiếp nào: "Tiêu Kiến Tuyên, huynh chờ đấy!"

Tiêu Kiến Tuyên xua con ruồi bay vo ve trước trán nàng đi, buồn bực trong lòng cũng nhẹ nhàng tiêu tan một ít, nhưng Vụ Yếm lại hết sức lo lắng, không nhịn được đè thấp giọng, khẽ thầm thì với Tiêu Kiến Tuyên: "Điện hạ, hiện giờ mẫu phi của Thất hoàng tử đang được sủng ái, chúng ta như vậy có phải hơi..."

Tiêu Kiến Tuyên nhíu mày an ủi: "Không sao, lát nữa ninh hắn lên."

Kiếp trước quá xa xôi rồi, nàng đã quên kết cục của Thất đệ mà nàng "yêu thương" nhất này ra sao.

Vụ Yếm: "..."

Thực ra, có liên quan thì cũng chẳng có gì hệ trọng. Tiêu Kiến Tuyên tùy ý nhìn lướt một cái, trông thấy phía xa xa có một thiếu niên chậm rãi đi tới, mặc đồng phục màu nguyệt phách (2), xách rương sách trong tay.

(2) 月魄: Màu trăng bạc xanh lam nhạt.

Vụ Yếm nhìn theo ánh mắt Tiêu Kiến Tuyên, ra sức chớp mắt, đây không phải là tên thư sinh hôm qua à.

Bùi Hoài nhìn thấy Tiêu Kiến Tuyên xuất hiện vào lúc này, có hơi kinh ngạc, nhưng thoáng qua là mất, nhấc chân muốn bước qua cửa.

Ống tay áo lại bị níu lại, Tiêu Kiến Tuyên cười nhìn nàng: "Mai công tử, ta lần đầu đến đây, có thể dẫn đường giúp ta không?"

Bùi Hoài không cự tuyệt cũng không gật đầu, chỉ là tốc độ bước chân khẽ chậm lại.

Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất Chiêu Quốc.

Tương tự, Tế tửu (3) Quốc Tử Giám cũng được Sùng Nguyên Đế đích thân chỉ định, tham dự cho dù là hoàng tử hay là trai trưởng thế gia đều không dám đắc tội Tế tửu, rất sợ một khi ông ta không vừa mắt sẽ "chia sẻ" quan điểm với Hoàng đế, liệu bọn họ còn có đầu óc mà ầm ĩ nữa không?

(3) Tế tửu: Chức quan trông coi việc dạy học ở trường Quốc Tử Giám, tương đương với hiệu trưởng hiện nay.

Phần lớn học trò Quốc Tử Giám phân thành hai loại, một loại là dựa vào gia thế đi học, loại khác là dựa vào tài năng, người trải qua tầng tầng tuyển chọn mà đi ngược dòng nước.

Tiêu Kiến Tuyên thuộc loại trước, Bùi Hoài thì là loại sau.

Chiêu Quốc coi trọng văn, tất nhiên là những học trò thiếu niên dựa vào chính mình vào được Quốc Tử Giám đều có chí khí cao ngạo, đồng thời còn được Sùng Nguyên Đế phong quan và ban ruộng, có thể nói là "Một khi đắc chí, ba đời gấm hoa". Trong chốc lát đã làm cho đông đảo con gái kinh thành cực kỳ hâm mộ ngưỡng mộ, thậm chí có người vượt trội mang phong thái chói lóa lấn lướt cả phồn vinh kinh đô.

So sánh ra thì đám thế tử và hoàng tử có gia thế đáng tự hào lại bị chụp cái danh "công tử bột".

Nhưng dần dần xuất hiện loại học trò thứ ba, là người mà tài năng lẫn gia thế đều tốt, chẳng hạn như Đại hoàng tử Tiêu Thừa Chiêu.

Tiêu Thừa Chiêu đã học xong hết chương trình học, lấy thành tích ưu tú rực rỡ nhất mà thuận lợi tốt nghiệp Quốc Tử Giám.

Bọn họ dùng gia thế và tài năng của mình bài trừ lời đồn "Hàn môn sinh quý tử, thế gia toàn loại ăn chơi", phần nào vãn hồi nếp sống thế gia.

Dưới sự dẫn đường của Bùi Hoài, các nàng nhanh chóng tìm được giảng đường Thiên Giai của Quốc Tử Giám.

Nhìn một đám thiếu niên mặc đồng phục màu nguyệt phách biếng nhác ngồi dưới giảng đường, một ông già tóc trắng bạch y lưng còng, tay đầy lốm đốm cầm một tập sách cổ đã ngả vàng. Ông dừng lại trước mặt một thiếu niên đang ngồi rất đoan chính, lui một bước là có thể nhìn thấy hai mắt hắn nhắm chặt.

Thiếu niên ấy với giác quan thứ sáu mạnh mẽ và chính xác, đột nhiên bừng tỉnh, ngước mắt đã thấy cuốn sách cổ dày nặng kia, hắn nghiêng đầu tránh thoát. Nói thật, nếu thật sự bị ông già dùng cuốn sách cổ này vỗ một cái, hắn cảm giác mình có thể trực tiếp chấn động não mà bất tỉnh luôn.

"Ngũ hoàng tử, giọng ta là khúc hát ru của ngài à?" Ông lão tức giận "hừ" một tiếng.

Ngũ hoàng tử Tiêu Minh Yến khoát tay: "Tiên sinh có điều không biết, hôm qua ta học bù sách cổ, giờ Tý ngủ, giờ Mão đã dậy. Thật sự không phải cố ý, xin tiên sinh đại nhân rộng lượng tha thứ cho học sinh lần này."

Dứt lời thì bên trái hắn có tiếng hừ nhẹ của Tứ hoàng tử Tiêu Minh Cảnh: "Miệng lưỡi trơn tru."

"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, qua bên đứng cho tỉnh đi." Tiên sinh vuốt chòm râu dài trắng.

Tiêu Minh Yến lanh lợi gật đầu với tiên sinh, cũng ra vẻ như thật mà cầm một quyển sách. Hắn thấy tiên sinh không chú ý đến mình bèn lè lưỡi kéo mí mắt, lêu lêu với thiếu niên khinh miệt mình vừa nãy.

Thiếu niên bị khiêu khích, khuôn mặt trắng bóc bị tức mà đỏ lên như quả hồng, vốn định nói gì đó thì bị thiếu niên ôn hòa bên cạnh giữ lại.

Thời điểm Ngũ hoàng tử đi, thiếu niên mặt lạnh bên cạnh dúi cho một chiếc khăn tay, khi đến bên cửa sổ, Ngũ hoàng tử mở khăn tay ra, bất ngờ thấy một cái bánh hoa quế.

Hắn lấy sách cổ che đậy, tự cho là kín đáo bỏ bánh hoa quế vào miệng.

Lại bị một tiếng tố cáo của Tứ hoàng tử lòng dạ hẹp hòi làm cho nghẹn họng: "Tiên sinh, Tiêu Minh Yến ăn bánh ngọt trong lớp."

Tiêu Minh Yến không nhịn được hỏi thăm cả nhà hắn ta thật nhẹ nhàng thì chợt nghĩ đến mình là em trai hắn. Đám thiếu niên ngồi bên cạnh cười đến không ngậm miệng được.

Ngũ hoàng tử vỗ ngực bình tĩnh lại, ngẩng đầu một cái, đã thấy sách cổ trên tay ông lão bay nhanh về hướng mình. Hắn nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh né, suýt nữa sách bay trúng Tiêu Kiến Tuyên và Bùi Hoài đến muộn.

"Phu tử sáng sớm tốt lành, ta là học sinh mới tới hôm nay." Tiêu Kiến Tuyên thuận tay tiếp lấy sách cổ, còn ra vẻ khôn khéo chắp tay thi lễ, hai tay dâng sách cổ lên.

Tiên sinh khẽ gật đầu: "Bên cạnh Mai Ánh Tuyết vừa vặn có chỗ trống, Lục điện hạ ngồi đó đi."

Bùi Hoài bị câu "Lục điện hạ" của tiên sinh nện vào đầu. Thì ra tên quái nhân này là Lục hoàng tử thần bí nhất Chiêu Quốc.

Ngũ hoàng tử nhìn thấy Lục đệ ngồi xuống, trợn trừng mắt, đôi mắt như dao mà đâm tới thiếu niên nhỏ nhen phía sau. Hắn thoáng nhìn hai người kia vào chỗ, lại nghĩ tới bản thân vẫn phải đứng một bên, trong lòng trào dâng nỗi bất công vô cùng sống động.

Hắn càng không ngừng nhướng mày chớp mắt ngầm ra hiệu với ông lão là mình cũng muốn ngồi nghe giảng bài, nhưng bị ông lão râu bạc ngó lơ.

Thiếu niên nhỏ mọn Tứ hoàng tử Tiêu Minh Cảnh cười đến mức miệng như toét ra tận sau gáy, đôi mắt hạnh tròn vo như nho tím lại cười trên nỗi đau của người khác.

Mà ngồi sau Tứ hoàng tử là Tam hoàng tử Tiêu Minh Diệp, đôi mắt hoa đào đa tình như nước mùa xuân khẽ nheo lại, song môi khô tróc da, vô tình lướt qua Tiêu Kiến Tuyên.

Sắc mặt Thất hoàng tử càng cực kỳ khó coi, vốn đã hận Tiêu Kiến Tuyên đến nghiến răng nghiến lợi, thấy đệ nhất tài tử nổi danh nhất Quốc Tử Giám, Mai Ánh Tuyết, cùng vào cùng ra với hắn ta, quan hệ thật thân thiết, chiếc bình ghen ghét không tên nơi đáy lòng đã sớm vỡ toang, lửa đố kỵ bốc cháy hừng hực, đáy mắt đều là tức giận phát cáu.

"Ta cảnh cáo trước, các người đã vào Quốc Tử Giám thì đã mất quyền tự do tùy ý. Ở đây không phải cung điện của đám hoàng tử thiếu gia các người, mà là nơi ràng buộc quản giáo các người thành tài. Tất cả phải ở kí túc xá, không được mang theo người hầu bước vào, sinh hoạt thường ngày của mọi người đều phải tự mình hoàn thành không phụ thuộc."

Tiêu Kiến Tuyên không để tâm những lời ông lão râu bạc nói, nàng phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, không ngừng gật đầu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Quốc Tử Giám đúng là không tầm thường, ngay cả cây linh xuân (4) cũng mọc tươi tốt đến vậy, dường như hấp thu linh khí của văn hóa ngàn năm mà thành.

(4) Cây linh xuân: Cây trong thần thoại có tuổi thọ cực kỳ dài, tượng trưng cho sự trường thọ và may mắn.

Nàng còn nhớ ở đời trước mình từng nuôi mấy con thỏ ở Quốc Tử Giám, nhìn cũng đáng yêu hết sức.

"Trên mỗi bàn đều có một quyển tập mỏng, bên trong là nội quy học tập ở Quốc Tử Giám, ai vi phạm sẽ bị phạt nặng!"

Bùi Hoài không nhịn được mà nghiêng đầu.

Ánh rạng đông bóng xanh biếc chiếu ra non sông tươi đẹp.

Xuyên thấu qua lá cây ngô đồng lay động, ánh nắng sớm chiếu lên hàng lông mi rõ từng chiếc của Tiêu Kiến Tuyên. Quầng sáng mờ ảo làm cho trái tim loạn nhịp khó nhận ra, tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim, gợi lên gợn sóng nhỏ bé, rồi rơi xuống, để chỉ còn lại có tiếng hít thở nặng nề của bản thân trong thế giới im ắng lặng ngắt như tờ.

Lông mi thiếu niên rất dài, vẻ sắc bén kinh hồng giữa lông mày, như hồ điệp xanh lam vội vỗ cánh tung bay, gió thổi qua không kìm được run rẩy, sóng sánh như bóng nước lướt qua.

Tiêu Kiến Tuyên uể oải mà mở tập sách mỏng trên góc trái bàn, lọt vào trong tầm mắt chính là năm chữ to "Nội quy Quốc Tử Giám".

"Lão phu là Tế tửu của các người, chủ giảng lễ nghi kinh học, việc lớn việc nhỏ báo với lão phu là được."

Nơi này không chỉ có hoàng tử Chiêu Quốc, còn có một số con trưởng trọng thần và cử nhân tài tử được đề cử từ những vùng xa xôi. Những người này ngày sau phát triển không khỏi thành các nội thần tâm phúc trong cuộc tranh quyền đoạt lợi giữa các hoàng tử.

Khóe miệng Tiêu Kiến Tuyên khẽ cong lên, đáy mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Nàng còn chưa cười xong, cuốn sách cổ của ông lão râu bạc đã suýt nữa rơi trên đầu nàng.

Một đôi tay thon gầy, trắng như ngọc khẽ tiếp lấy sách cổ, Tiêu Kiến Tuyên ngẩng đầu đối diện với một đôi mắt trong sáng như khói xuân, nhưng ngay sau đó bị ông lão tóc bạc gõ: "Tiêu Kiến Tuyên, đứng dậy."

Tiêu Kiến Tuyên vuốt vuốt dây cột tóc xanh dương bay vào trong tóc, còn tiện thể vén lọn tóc lỏng lẻo xõa xuống hai bên tóc mai ra sau, lúc này mới thong thả đứng dậy trong cái nhìn hằm hằm của ông lão tóc bạc.

Thất hoàng tử hả hê trên nỗi đau người khác, xoay người sát lại xem thì bị ông lão tóc bạc gõ một phát đau điếng, đau đến mức ôm đầu, muốn lớn tiếng chửi rủa nhưng cũng giận mà không dám nói gì, hậm hực cười quay đầu.

"Quân tử giới thận hồ kỳ sở bất đổ, khủng cụ hồ kỳ sở bất văn, nghĩa là gì?" Ông lão tóc bạc hỏi lại.

Mọi người không hẹn mà cùng im lặng, trong nhất thời chỉ còn tiếng lật sách.

Tiêu Kiến Tuyên nghiêng đầu, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, vẻ mặt chân thành nhìn về phía ông lão tóc bạc, vào thời khắc mọi người chờ mong nàng nói ra đáp án chính xác, nàng dứt khoát lưu loát nói: "Không biết."

Mọi người:..

Tiếng lật sách càng rào rào.

Ông lão tóc bạc nhanh chóng vuốt chòm râu dê của mình: "Mai Ánh Tuyết, nói cho cậu ta biết."

Bùi Hoài khẽ khom người: "Chính là quân tử vào bất cứ thời khắc nào cũng cần có lòng thận trọng lòng kính sợ khi đối mặt với bất kỳ chuyện gì."

"Lục hoàng tử, đã nghe rõ chưa?"

"Chúng học trò, các người đã nghe rõ chưa?"

Ông lão tóc bạc quay người lại, thuận tay gõ lên cái đầu Thất hoàng tử đang vểnh lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...