[EDIT] [BHTT] Nữ giả nam trang tranh ngai vàng với nam chính - Bạch Lâm Lam

Chương 05: Kí túc xá



Editor: Tranh (valinn3127)

Ánh trăng trong vắt ban đêm như sương.

Tiêu Kiến Tuyên đi theo Bùi Hoài đến kí túc xá.

Trên cơ bản, kí túc xá là phòng hai người, những người trong lớp này đều có gia thế vô cùng tốt, mà Bùi Hoài có vẻ không hợp với lớp, vào thế khó xử, bèn luôn giữ lập trường trung lập, độc lai độc vãng, một mình một phòng. Người nữ giả nam trang như Bùi Hoài hiển nhiên sẽ bằng lòng.

Nhưng Tiêu Kiến Tuyên đến, đúng lúc trong kí túc xá Bùi Hoài còn giường đệm trống.

Một cách tự nhiên, hai người ở cùng nhau.

Điều khiến Tiêu Kiến Tuyên hài lòng nhất hôm nay chính là chuyện này.

Dọc đường, Bùi Hoài lại trầm lắng.

"Mai công tử không chào đón ta đến thế sao?"

Tiêu Kiến Tuyên đặt tay lên vai Bùi Hoài, vóc dáng cả hai tương đương, diện mạo cũng thanh tú tột bậc, đứng cạnh nhau vô cùng hấp dẫn.

*

"Bên trong hoàng cung này là một bức tường vây, Tiêu Kiến Tuyên muốn chen vào, thứ hắn cần không chỉ mỗi sự yêu mến của Hoàng đế." Lương quý phi vừa cười vừa vỗ vỗ đầu Đại hoàng tử, bà rất thích khi nói xong thì vỗ nhẹ đầu hậu bối, thể hiện mình hòa nhã dễ gần.

Chỉ là sự hung tàn ngang ngược giữa lông mày đến gió tuyết trời đông giá rét cũng không đè xuống được.

"Mẫu hậu nói rất đúng, nhi thần sợ không phải việc này, mà là chuyện chùa Tử Kim." Khuôn mặt Đại hoàng tử ôn hòa, áo trắng như tuyết, ống tay áo thêu lan trúc đầy ý nghĩa.

"Dù sao Lục đệ cũng có huyết thống họ Chu, nhất định quen thuộc với thuật vu cổ hơn chúng ta. Nếu y dựa vào đó, chưa hẳn phụ hoàng sẽ không vì y mà phá lệ."

Quý phi cười cười, không để ý chút nào: "Thuật vu cổ đắng cay khó học, yêu cầu cực cao, qua cửa nhập môn cơ bản nhất phải là người có thể âm. Mà trong cơ thể nam giới thì dương hỏa phồn thịnh, Lục hoàng tử kia đã rời cung từ nhỏ, họ Chu cũng không ở bên cậu ta, Thừa Chiêu suy nghĩ nhiều rồi."

Đại hoàng tử rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Hy vọng như thế."

*

"Ngươi thật sự muốn xông vào chùa Tử Kim?"

"Đương nhiên."

Bùi Hoài bị Tiêu Kiến Tuyên cưỡng chế kéo đến chùa Tử Kim, chỉ có thể đi theo: "Lục điện hạ, vậy để ta đi gõ cửa."

Vụ Yếm ló đầu ra: "Hôm qua ta gõ cửa nửa canh giờ, tên đầu trọc đó nhất định không cho ta vào."

Tiêu Kiến Tuyên dung hòa ý kiến của hai người, một chân đá văng cửa, mấy tăng lữ đi ra hỏi: "Thí chủ, vì sao lại đá cửa?"

"Gõ cửa không ai đáp." Tiêu Kiến Tuyên qua loa gắt gỏng.

Dưới cặp mắt tăng lữ là cả cơn bão giận dữ, nhưng vẫn đầy kiên nhẫn như cũ: "Thí chủ đến có việc gì?"

"Hôm qua, ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc thút thít trong chùa các ngươi, rất là ồn ào, nay ta tới giáo huấn đứa nhỏ một chút." Tiêu Kiến Tuyên mặt không đổi sắc trả lời.

Con ngươi đám tăng lữ chấn động, dồn dập nhìn về phía trụ trì trẻ tuổi dẫn đầu.

Trụ trì trẻ tuổi hời hợt khước từ: "Từ trước đến nay chùa Tử Kim không mở cửa cho người ngoài, thí chủ thứ lỗi."

"Chùa Tử Kim không khỏi quá là không biết điều, không nhận ra ta mà ngay cả ngọc bội hoàng thất Nam Chiêu cũng không nhận ra?" Mặt Tiêu Kiến Tuyên sa sầm trong nháy mắt, nét mặt nàng vốn đã mang vẻ sắc bén, khi cười lên còn có mấy phần thanh tú đẹp đẽ, lúc này hoàn toàn trầm xuống, cái loại cảm giác áp bách của hoàng gia lập tức phóng thích, ép cho người ta khó mà ngẩng đầu.

"Điện hạ thứ lỗi, chùa cổ thanh đăng khó mà bảo trọng thân thể quý giá." Trụ trì trẻ tuổi ấy vẫn đúng mực thẳng tắp lưng như trước.

Bùi Hoài tiến lên thi lễ, vái một cái trước mặt trụ trì: "Đúng vậy, điện hạ, giữ gìn thân thể quý giá thì hơn, chùa cổ thanh đăng này chỉ toàn là buồn tẻ, không bằng nán lại Tuyết Doanh lâu."

Trụ trì gật đầu: "Khí lạnh ở chùa cổ nặng nề, tiểu tăng sợ làm điện hạ khó chịu."

Tiêu Kiến Tuyên ngước mắt, thấy Vụ Yếm đang trên cây đào đằng sau trụ trì ra hiệu bằng tay với mình, nàng mới lười nhác gật đầu, khoát tay: "Không tính toán với các ngươi."

"Đại nhân rộng lượng." Bùi Hoài nói tiếp.

Nói xong, chùa Tử Kim bốc lên ánh lửa: "Cháy rồi! Cháy rồi! Cứu hỏa cái nào!"

Mấy tăng lữ vội vàng đi chữa cháy, Tiêu Kiến Tuyên níu lấy vạt áo Bùi Hoài, cả người bay vọt lên. Nàng nhẹ nhàng linh hoạt giẫm lên cành đào, mượn lực lên nóc nhà.

Tiêu Kiến Tuyên ném Bùi Hoài xuống trước, bản thân vững vàng đáp xuống, mới nhìn thấy mặt Bùi Hoài trắng bệch, còn chưa hết hoảng sợ.

Tiêu Kiến Tuyên vừa định chế giễu Bùi Hoài hai câu là lá gan thật nhỏ, đã thấy đầu trọc chạy tới từ bên trái, đang xách thùng nước chữa cháy.

Hai người luồn vào cây đào, hai thiếu niên thân hình cao gầy dán vào nhau, Tiêu Kiến Tuyên bị hơi lạnh từ Bùi Hoài làm cho phát run, đáy lòng oán thầm, cái người này là khối băng à?

Bùi Hoài bị ép nhìn chằm chằm vào mặt mày diễm lệ của Tiêu Kiến Tuyên, tim đập run rẩy.

Đó là loại hoảng hốt mất trọng lượng trong nháy mắt, xen lẫn rùng mình hưng phấn hoàn hồn, khiến người ta lâng lâng, như loại rượu Hồ mạnh nhất, rất lâu vẫn không tan.

"Trời má, hai người còn ở lại đây làm gì? Xuống đi chứ." Vụ Yếm ló ra từ phía sau, lúc Tiêu Kiến Tuyên và trụ trì giằng co, nàng đã đi lần mò chùa Tử Kim một lượt, phát hiện dưới kho củi có một địa đạo, bây giờ thừa dịp hỗn loạn là thời cơ tốt nhất để đi vào.

Ba người tiến vào địa đạo, Vụ Yếm thành thục lấy ra một cây châm lửa, đốt lên ánh lửa tiếp tục tiến về phía trước. Tiêu Kiến Tuyên chưa đi được hai bước thì cảm giác lòng bàn chân bị một thứ gì đó mềm mại lạnh giá cuốn lấy.

Cúi đầu nhìn xem, là một con rắn dài mảnh, tay nàng vung dao xuống, lưỡi dao kim loại xuyên qua bảy tấc rắn, trong nháy mắt mùi máu tươi ngập tràn trong bóng tối.

Có bàn tay lành lạnh níu ống tay áo nàng thật chặt, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Bùi Hoài mặt trắng bệch không chút sức sống, nổi lòng trêu ghẹo: "Mai công tử sợ không ít thứ ha."

Sợ cao còn sợ cả rắn, yếu đuối hết sức.

Vụ Yếm cầm cây châm lửa, rắn không dám đụng vào nàng ta, cũng không dám tìm đến Tiêu Kiến Tuyên, toàn bộ quấn lấy Bùi Hoài.

Lúc này nào có chỗ cho Bùi Hoài lo xem sợ hay không sợ, nàng đã hồn bay phách lạc rồi, chỉ có thể bám chặt lấy Tiêu Kiến Tuyên.

Tiêu Kiến Tuyên cười nhạo hai tiếng, không tiếp tục chế giễu nàng ấy nữa, ho hai cái: "Vụ Yếm, xà dược đâu rồi, rắc lên cho Mai công tử."

Vụ Yếm nhìn Bùi Hoài quấn lấy chủ nhân nhà mình, từ đằng sau trông thân mật vô cùng, híp mắt cũng không dám nhìn thẳng, đúng là tổn hại phong hóa (phong tục, tập quán và nếp sống của một xã hội).

Nàng vừa nghĩ vừa ra sức vẩy bột lên người Bùi Hoài. Chẳng mấy chốc rắn đã chết queo.

Bùi Hoài vẫn bám lấy ống tay áo Tiêu Kiến Tuyên như cũ, mắt Vụ Yếm không nỡ nhìn, nhiều lần nhỏ giọng đề nghị với Tiêu Kiến Tuyên: "Chủ nhân, thực ra hắn cũng chẳng có ích gì, không bằng --- "

Rồi còn làm động tác cắt cổ.

Nói xong thì thấy Tiêu Kiến Tuyên thâm trầm nhìn mình chằm chằm, hiếm có khi nàng hiểu ánh mắt mà ngậm miệng lại.

"Mùi máu tươi phía trước nồng quá."

Tiêu Kiến Tuyên nhanh chân đi về phía trước hai bước, huyết sắc đầy mắt, trái tim chợt run lên.

Cứ như một bãi tha ma, khắp nơi đều là máu thịt người, trên thập tự giá còn buộc những thi thể khô quắt, mùi đàn hương kỳ dị che đi mùi máu tươi và xác thối phân tán.

Bùi Hoài đi tới nhìn thoáng qua, trái tim run bần bật.

Phía dưới chùa cổ thanh đăng lại có giết người mua bán.

Tiêu Kiến Tuyên cầm cây châm lửa cẩn thận nhìn quanh bốn phía.

Nàng phát hiện trên vách tường mật thất có mấy vết xước sắc nhọn, tựa như dùng xương người vạch ra.

Sắc mặt Bùi Hoài và Vụ Yếm đều rất khó coi, hiển nhiên là lần đầu tiên thấy cảnh tượng đẫm máu kiểu này, thần trí Tiêu Kiến Tuyên có phần hốt hoảng, không biết liên tưởng tới điều gì, nhưng nàng vẫn nhớ rốt cuộc tại sao mình lại đi chuyến này.

Nàng đến gần thánh giá, phát hiện quả nhiên trên xương tay khô quắt của thi thể có khắc một con bướm xanh thẳm xám nhạt, con ngươi xanh biếc phản chiếu màu máu đỏ.

Bùi Hoài nghiêng đầu vô thức nhìn về phía Tiêu Kiến Tuyên, phát hiện con ngươi Tiêu Kiến Tuyên kỳ quái, mắt trái đã đỏ thẫm.

Chuyện này!

Mùi máu tanh trong mật thất nhanh chóng bị loãng đi. Vẻ mặt Tiêu Kiến Tuyên giật mình: "Đi! Vụ Yếm!"

Thế nước lớn, mạnh như mãnh hổ, cuốn ba người vào vòng xoáy.

Tiêu Kiến Tuyên dồn sức, mỗi tay xách một người, đẩy về địa đạo trong kho củi, nhưng làm thế nào cũng không đẩy cửa hang mật đạo ở cửa kho củi ra được.

Nước dâng cao quá nhanh, Vụ Yếm hoàn toàn không biết bơi, tựa ở bên cạnh Tiêu Kiến Tuyên, muốn cạy mở miệng bịt kín lúc nãy nhưng tốn công vô ích: "Chúng ta bị phát hiện, thật đáng giận, chúng muốn dìm nước chết chúng ta!"

Nước ngập đến cổ.

"Bên kia." Bùi Hoài dùng ngón tay chỉ chỉ vách tường mật thất vừa rồi, nàng phát hiện có một cái khe dưới bức tường.

Tiêu Kiến Tuyên xách Vụ Yếm theo Bùi Hoài bơi qua, không gian đen như mực bức bối nặng nề, khiến lồng ngực có cảm giác ngạt thở. Nàng dùng sức đẩy vách ngăn trên đỉnh đầu, như thể có nghìn tảng đá đè không nhúc nhích chút nào.

Lại dồn sức, tường đá lộ ra một cái khe.

"Ầm!"

Tiêu Kiến Tuyên kéo hai người ra, ánh nắng xua tan cảm giác ngạt thở từ nước với đá. Vụ Yếm lắc lắc đầu, vội vàng vận khinh công, chạy trốn cùng Tiêu Kiến Tuyên.

Ba người lúc đến thì hăng hái, lúc đi lại ướt như chuột lột.

Tiêu Kiến Tuyên cõng Bùi Hoài bất tỉnh đi rất nhanh, dù vậy vẫn bị một đám võ giả diện trang phục đen chặn lại trên đường.

Tiêu Kiến Tuyên sửng sốt trong chốc lát, song ánh mắt nhanh chóng lạnh lùng, khóe miệng vẫn mang ý cười như trước, xương tay mảnh mai thon dài nhẹ nhàng lướt qua lọn tóc ướt rơi xuống của Bùi Hoài, giễu cợt đám võ giả: "Còn không mau lên."

Lời còn chưa dứt, sát ý đột ngột phóng tới Tiêu Kiến Tuyên và Vụ Yếm.

Mười võ giả võ nghệ cao siêu tấn công về phía Tiêu Kiến Tuyên đang cõng Bùi Hoài.

Trên mặt bọn họ không tránh khỏi có vẻ chim sẻ núp sau vững vàng, trong lòng suy nghĩ cho dù Tiêu Kiến Tuyên là đệ nhất cao thủ Nam Chiêu, thì bị mười cao thủ võ lâm như bọn họ bao vây cũng sẽ cốt nhục khó giữ, hài cốt không còn.

Nhưng Tiêu Kiến Tuyên chỉ thản nhiên như vậy, ánh mắt u ám chứ không có vẻ lo lắng trước sinh tử, thậm chí mang theo khiêu khích khinh miệt, khiến người ta nhìn là thấy nỗi căm tức không tên.

Đao kiếm của võ giả còn chưa đụng tới một sợi tóc của Tiêu Kiến Tuyên, đã thấy hình như trên tóc mình có cảm giác nhột nhột.

Dưới lớp y phục ẩm ướt của Tiêu Kiến Tuyên thình lình rơi xuống một con rắn mắt đỏ dài mảnh kiêu sa.

"A! Đau quá!"

"Au hu hu hu!"

Người võ giả bị sâu kiến ẩn nấp thành đàn cắn xé, trong nháy mắt, vết thương bị cắn đã thâm đen lở loét, đám võ giả thậm chí cầm đao kiếm không chắc, ngã xuống nền đất trống lạnh băng.

Rắn mắt đỏ thè cái lưỡi lạnh ngắt và trơn nhớt, ánh sáng mờ mịt, một thích khách dốc hết toàn lực bò đến dưới chân Tiêu Kiến Tuyên: "Đại nhân, tôi vô tội."

Dáng dấp nhỏ bé, xem ra chưa tới hai mươi, gầy trơ cả xương, còn bị cổ trùng của nàng hút cạn máu đầu tim, gò má vốn đã mệt mỏi nhợt nhạt lại càng thêm trắng bệch.

Đối diện với đôi mắt xanh biếc của Tiêu Kiến Tuyên, tuy diễm lệ kiêu sa lại nguy hiểm chẳng khác gì con rắn đỏ dưới chân, đôi mắt đẹp đến mức khiến lồng ngực hắn như ngừng lại, không thể thốt ra miệng lời cầu xin lượng thứ.

Không phải không muốn nói, mà là cổ trùng đã cắn đứt cổ họng hắn.

"A!"

Trong lúc rất nhiều võ giả ngây người, họ cảm nhận được toàn thân đau nhức như bị hàng vạn con kiến cắn, trước mặt cũng bị bao phủ bởi một màu máu, sâu kiến đã bắt đầu cắn nuốt con mắt của họ.

Đám võ giả ngồi liệt trên mặt đất, hai tay đầy máu, có điều nhìn chung máu ấy là của chính bọn họ, âm thanh đau đớn khi bị lăng trì cắn xé đi kèm với tiếng gió rả rích ban đêm.

Tiêu Kiến Tuyên nhìn lướt xuống, không thể cười nổi, rồi đối mặt với một võ giả cuối cùng còn ý thức.

Tóc đối phương tán loạn, trên mặt đều là lỗ máu do sâu kiến gặm nuốt, nhìn như điên như dại, đáy mắt ngoại trừ đau khổ dữ tợn thì chỉ còn nỗi oán hận nồng đậm đến cực độ.

"Phịch!" Ám vệ của Tiêu Kiến Tuyên đạp gió mà tới, Vụ Yếm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi Tiêu Kiến Tuyên cong lên mệt mỏi, phân phó: "Xử lý sạch sẽ những thứ này đi."

Tất cả sâu kiến lại tụ lại bên chân Tiêu Kiến Tuyên như sao đầy trời.

Chương trước Chương tiếp
Loading...