[EDIT] [BHTT] Nữ giả nam trang tranh ngai vàng với nam chính - Bạch Lâm Lam
Chương 03: Gặp gỡ
Editor: Tranh (valinn3127)Đột nhiên có bóng đen chợt lóe, ánh trăng phản chiếu trên ngân châm lạnh lẽo, đâm về phía ngực nàng.Tiêu Kiến Tuyên cười lạnh một tiếng, vung quạt xếp ra, keng một cái, kim loại va chạm nhau.Ông già áo dài đen mắng to: "Con nít con nôi lại dám xông vào chùa Tử Kim!"Lão một thân áo dài đen, đầu tròn tai vót, thân hình như gió, vô cùng kỳ dị, lách người thẳng về hướng Tiêu Kiến Tuyên.Tiêu Kiến Tuyên nhận ra người này.Độc Vương mặt Phật, mặt Phật là do hắn thường mặc áo choàng nhà sư màu đen khi gặp người khác, Độc Vương là bởi người này dùng độc hết sức tàn nhẫn, ra tay là thấy máu. Ở đời trước, Tiêu Kiến Tuyên cũng không tiếp xúc với hắn, nên không đánh giá được thực lực của hắn.Trong nháy mắt, Tiêu Kiến Tuyên đánh rơi mấy cây ngân châm, ánh mắt xanh biếc lóe lên, phi đao giấu trong quạt xếp đồng loạt bắn về phía Độc Vương mặt Phật.Tính mệnh treo lửng lơ trong một hơi thở, công lực Độc Vương mặt Phật trên bát phẩm, Tiêu Kiến Tuyên ngắm đúng thời cơ ném cổ trùng cuốn lấy hắn, còn mình thì khẩn trương chạy trốn.Ông lão áo bào đen bị nàng bỏ lại thật xa phía sau, Tiêu Kiến Tuyên mới nhớ ra trên thân mình còn cõng một đứa bé. Đặt đứa nhỏ xuống, nhìn nó lạnh đến đỏ rộp mặt, Tiêu Kiến Tuyên "phụt" cười thành tiếng: "Ngươi là con cái nhà ai?"Hồi lâu cậu bé cũng chưa hoàn hồn từ trong cái lạnh, nó sụt sịt mũi, trên mặt còn quẹt mấy vết bẩn, chỉ có đôi mắt to tội nghiệp nhìn Tiêu Kiến Tuyên.Tiêu Kiến Tuyên vừa đi hai bước thì trông thấy Vụ Yếm và Tuyết Ly chạy đến từ đằng trước: "Chủ nhân, không phải người muốn tiên đan sao? Sao lại xách về một đứa trẻ chứ."Cậu bé vừa thấy Vụ Yếm đã muốn tránh thoát khỏi Tiêu Kiến Tuyên, lao vào lòng Vụ Yếm.Vụ Yếm vô cùng ghét bỏ, kéo đứa bé ra khỏi ngực mình: "Còn bẩn nữa."Tuyết Ly nhận lấy cậu bé, dùng vải lụa lau sạch mặt cho nó, hỏi bằng giọng ấm áp: "Sao em lại ở đây? Nhà em ở đâu thế?"Cậu bé vừa nói đã nức nở nghẹn ngào: "Mấy kẻ đầu trọc nói là sẽ cho em kẹo ăn, vậy mà lại bắt em..."Nhưng nó không dám bật khóc, thút thít một hồi mới nói hết lời."Nhà em... ở nhà gỗ nhỏ thành Nam, có... cây hòe lớn và... tuyết..."Tuyết Ly gật đầu, nắm tay cậu bé: "Chủ nhân, thôn Cây Hòe Lớn ở thành Nam."Mắt Tiêu Kiến Tuyên sáng lên, nàng còn nhớ... người kia từng trú tạm ở thôn Cây Hòe Lớn.-"Hắt xì."Bùi Hoài cúi đầu trước bàn gỗ, ánh nến sáng rực chiếu lên đôi mắt nàng, xán lạn như ngân hà. Mí mắt mảnh phía trên, như thể một tầng sương mù phủ lên rừng hoa đào núi mây, xinh đẹp tựa ánh trăng soi trong vắt.Chỉ tiếc là dung mạo nàng toát lên sự lạnh lùng cô độc như muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm, cho dù cong khóe môi hay mặt mày dần dần cười thì vẫn chứa đựng niềm ủ rũ u ám không thể xua tan như trước.Một tay Bùi Hoài cầm cuốn sách, một tay như sợ lạnh mà siết chặt áo bông dày của mình.Thần sắc Bùi Hoài mệt mỏi, định dập tắt nến thì nghe một tiếng "kẽo kẹt", cửa mở ra.Mí mắt giật mạnh.Nàng trông thấy một thiếu niên áo bào đen dẫn theo một bé trai, không chút khách khí đẩy cửa bước vào, tiếp theo lại tao nhã đóng cửa lại, còn hết sức lễ độ lên tiếng chào hỏi Bùi Hoài: "Chào Mai công tử nha, ta tới tặng công ơn cho ngươi đây."Thân thể Bùi Hoài căng cứng, con ngươi chấn động mạnh một cái, đứng phắt dậy: "Ngươi là ai?"Thiếu niên áo bào đen mím môi cười khẽ, đáy mắt mang vẻ yêu tà chòng ghẹo, cười như không cười nhìn Bùi Hoài: "Lại quên ta rồi ư, không sao, ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không quên được ta."Mỗi một câu nói, ngữ khí lại nặng thêm một phần, giá buốt nơi đáy mắt hắn càng thêm trầm trọng.Bùi Hoài mù mờ cảnh giác nhìn người đến: "Ta chưa từng gặp ngươi."Nhưng không ngờ thiếu niên đối diện hé mở môi mỏng: "Mai công tử chưa từng gặp ta nhưng ta đã gặp Mai công tử rồi, ta vẫn nhớ thương tưởng niệm Mai công tử."Khuôn mặt lạnh nhạt của Bùi Hoài ngưng trệ, suýt thì vỡ nứt, không nói đến nàng đã nữ giả nam trang từ lâu, thay tên đổi họ thành Mai Ánh Tuyết, sớm đã dùng thân phận con trai gặp người khác.Người này mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà đùa giỡn với nàng, khi Bùi Hoài tiếp tục quan sát, nàng cảm thấy con mắt xanh sẫm kia quả thực có cảm giác quen thuộc, nhưng lúc đối diện với ánh mắt xa lạ ấy, trong lòng nàng ngoại trừ cảnh giác chỉ có mờ mịt."Ta tới là muốn tìm người thân của đứa nhỏ này, nhóc mập, nhóc nói chuyện với vị ca ca này đi." Tiêu Kiến Tuyên vỗ vỗ vai nhóc mập.Lúc này, Bùi Hoài mới hạ ánh mắt xuống người bé mập tựa mèo hoa, nét mặt nàng rõ ràng dịu lại, nắm lấy bàn tay bé mập, giọng điệu mềm mỏng: "A Húc, đệ đi đâu thế, dì Lý sắp phát điên rồi."Lý Húc sụt sịt mũi, ôm lấy Bùi Hoài: "Mai ca ca, đệ sợ lắm."Tiêu Kiến Tuyên ngồi luôn lên ghế Bùi Hoài, hai chân bắt chéo, tay khoanh trước ngực, cười khẽ nhìn Bùi Hoài, cho người ta cảm giác vô cùng ngang ngạnh và thèm đòn.Bùi Hoài bận dỗ đứa nhỏ, quay người lại thì thấy dáng cười gợi đòn của Tiêu Kiến Tuyên."Sao Mai công tử liếc mắt nhìn ta thế?" Tiêu Kiến Tuyên bất mãn nói: "Ta là ân nhân cứu mạng cướp đứa nhỏ này từ cửa tử về đấy.""Mai công tử nhìn ta như vậy, ta đau lòng lắm đó"Tiêu Kiến Tuyên còn cúi đầu cụp mắt cho hợp với tình hình, trông như hết sức tổn thương.Bùi Hoài không để ý tới y, mà nhẹ giọng hỏi Lý Húc rất nhiều điều, Lý Húc mở to đôi mắt trong vắt chớp chớp mắt, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu."Đệ bị người ta bắt đi?"Vâng."Là anh trai dắt tay đệ đã cứu đệ ra à?"Vâng."Có bị thương không?"Không có. Lý Húc lắc đầu, lén liếc trộm Tiêu Kiến Tuyên một cái: "Không ạ, anh trai đó rất lợi hại."Bùi Hoài gõ cửa nhà họ Lý đèn đuốc sáng trưng: "Dì Lý, tìm thấy A Húc rồi ạ."Phía bên kia cánh cửa, một bà lão chạy như bay mở cửa ra, ôm chầm lấy Lý Húc vào trong ngực, lại kéo đứa nhỏ ra trước mặt, sờ soạng toàn thân một lượt, miệng không ngừng kêu: "Tốt rồi, tay còn, chân cũng còn, tốt tốt tốt..."Cha mẹ ông bà Lý Húc đều đi ra hết.Bùi Hoài và Tiêu Kiến Tuyên đứng ở bên cạnh, người trước thổn thức, người sau lại ung dung thản nhiên quan sát Bùi Hoài.Áo thô bông mỏng, tay bị cóng sinh ra nứt nẻ, nhưng trong đáy mắt nàng còn mang theo niềm kiêu hãnh tuổi trẻ, đó là sự trong trẻo khi chưa trải đời nhiều.Ông bà cha mẹ Lý Húc đều ra hết ngoài, nhìn Bùi Hoài và Tiêu Kiến Tuyên, hết sức biết ơn nói: "Đứa nhỏ nhà chúng tôi thật may mà có Mai công tử cứu."Bùi Hoài lắc đầu, đồng thời dùng tay ra hiệu: "A Húc là được vị công tử này cứu trở về.""Đa tạ công tử, nếu ngày sau công tử cần đến lão phu, lão phu nhất định dốc hết toàn lực báo ân cứu mạng." Ông nội Lý Húc chống gậy nói chân thành tha thiết.Tiêu Kiến Tuyên cười gật đầu: "Dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến."Cuối cùng nhà họ Lý cũng có thể đi ngủ, dì Lý cười toe toét cho Bùi Hoài hai đĩa đồ ăn, vẫn còn nóng hổi.Tiêu Kiến Tuyên dựa cửa, đánh giá căn nhà gỗ không đóng cửa sổ được, gió lạnh rít gào, trong phòng cũng lạnh phát run.Phòng không có lửa than sưởi ấm, cũng không biết Bùi Hoài làm sao sống nổi.Bùi Hoài xoa xoa đôi bàn tay, xem ra vui vẻ vô cùng, cầm đũa gắp hai miếng thức ăn nóng.Đến cùng cơ thể truyền đến hơi ấm lâu rồi không có, vào lúc này rét lạnh nơi đáy mắt cũng dần tan đi, nhưng ngước mắt đã thấy Tiêu Kiến Tuyên.Bùi Hoài phồng má, tựa như thỏ ăn cà rốt. Tiêu Kiến Tuyên nhìn mà lòng ngứa ngáy, đi đến trước mặt Bùi Hoài, không nhịn được mà chọc chọc gò má nàng ấy.Quả nhiên mềm thật.Bùi Hoài bất ngờ nhìn Tiêu Kiến Tuyên, nuốt thức ăn xuống, hất tay Tiêu Kiến Tuyên ra rồi mới mở miệng nói: "Ngươi còn chưa đi à? Ta muốn đi ngủ.""Bé trai kia có thể bị bắt đi một lần thì có thể sẽ bị lần thứ hai." Tiêu Kiến Tuyên thu tay lại, không có vẻ không vui, còn nhấn mạnh thêm."Đó là chuyện Lý gia phải lo." Bùi Hoài lạnh lùng trả lời.Tiêu Kiến Tuyên sửng sốt, đáy lòng không khỏi nghi hoặc, ở kiếp trước chính là Bùi Hoài lôi kéo nàng điều tra rõ chuyện chùa Tử Kim mà. Huống chi không phải thiên thư kia viết là Bùi Hoài lòng mang thiên hạ, hiền lương thục đức sao?Sao đến lượt mình thì biến chất vậy? Còn cho mình cái lý do ấy là chuyện nhà người ta, sao nàng ấy phải suy nghĩ.Nhưng nàng vẫn không từ bỏ: "Ta phát hiện bé mập bị bắt có liên quan đến chùa Tử Kim."Tiêu Kiến Tuyên đợi chờ vẻ kinh ngạc của Bùi Hoài.Nhưng nàng vẫn bị thất vọng, Bùi Hoài chỉ nhàn nhạt gật đầu nhẹ: "Ờ, ngày mai ta sẽ nói lại với dì Lý."Tầm quan trọng của tin tức này còn không bằng hai đĩa đồ ăn trước mặt nàng ấy.Tiêu Kiến Tuyên nhíu mày, trong con mắt màu xanh sẫm phản chiếu gương mặt lãnh đạm vắng lặng của Bùi Hoài. Có một khoảnh khắc như thế, nàng muốn hạ tình cổ trong truyền thuyết lên người này, khiến nàng ấy thuận theo mình.Cổ trùng chôn giấu nơi cuối trái tim dần dần bò tới tay Tiêu Kiến Tuyên, đó là một con côn trùng nhỏ màu đỏ óng ánh, dịu ngoan chờ đợi trong lòng bàn tay Tiêu Kiến Tuyên. Chỉ cần Tiêu Kiến Tuyên muốn, nàng có thể nhét trùng con vào miệng Bùi Hoài, không cần tiếp tục phải lo lắng về sau người này có phản bội mình hay không.Ánh nến yếu ớt nhỏ nhoi, chiếu vào vết nứt da khó mà coi nhẹ trên mu bàn tay Bùi Hoài, sưng đỏ khủng khiếp, chỉ nhìn thôi cũng biết đã chịu nhiều khổ sở.Tiêu Kiến Tuyên nhụt chí phất tay áo rời đi, đóng mạnh cửa lại."Có bệnh." Bùi Hoài lạnh lùng đánh giá.Ăn xong hai đĩa thức ăn, Bùi Hoài thuận tay rửa sạch đĩa, dùng nước nóng làm ấm tay.Đôi tay toàn là nứt nẻ đặt vào trong nước ấm, Bùi Hoài không kìm được thở một hơi vì dễ chịu.Nàng vừa bò lên giường gỗ, đã nghe tiếng phá cửa sổ, vô thức nắm chặt đoản đao trong tay áo, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh, đi chân trần xuống giường, tới gần cửa sổ.Lại chỉ phát hiện một lọ thuốc mỡ bằng sứ trắng.Bùi Hoài mở ra ngửi ngửi, một mùi thảo dược mát lạnh tràn ngập óc.Vụ Yếm đang trốn phía dưới cửa sổ, nhìn chăm chăm Bùi Hoài, hồi lâu cũng không thấy hành động kế tiếp của người này.Trong lòng nàng không nhịn được oán thầm, đã nghèo kiết hủ lậu đến nỗi nhà chỉ có bốn bức tường, mà còn cảnh giác như vậy.Lại phỏng đoán, gia cảnh như thế, lẽ nào hắn không nhận ra đó là thuốc mỡ ấy chứ.Tiêu Kiến Tuyên tức giận đến mức muốn giết người, Tuyết Ly theo sát sau lưng.Nàng hung hăng đá chân vào đám than củi chất đống, mãi đến khi mệt bở hơi tai mới nói: "Ngươi mang chỗ lửa than này qua đó."Tuyết Ly sững sờ, lửa than của Lục điện hạ cũng không dư dật, mang những thứ này cho người khác thì bản thân phải chịu cái lạnh rét căm.Làm việc bất lợi với mình như vậy, rốt cuộc điện hạ đang toan tính gì.Tuyết Ly vừa nghĩ vừa dẫn một thằng nhóc còn đang ngáp ngủ chuyển than từ vườn phủ hoàng tử tới căn nhà gỗ lụi bại nhất thôn Cây Hòe Lớn.Vụ Yếm ngồi xổm dưới cửa sổ, ôm hai đầu gối, lạnh run cầm cập, trông thấy Tuyết Ly chuyển than củi đến, càng cảm thấy toàn thân rót đầy gió lạnh.Chủ nhân nhà nàng bị tên thư sinh nghèo kiết xác ở trỏng làm mờ mắt rồi à?Hay là đầu óc bị thuốc làm cho hỏng rồi.Vụ Yếm trợn mắt, nhìn than củi được đưa vào nhà gỗ, nghe được âm thanh quát mắng bên trong."Các ngươi là ai.""Ta không cần, mời các người đi cho."