[EDIT] [BHTT] Nữ giả nam trang tranh ngai vàng với nam chính - Bạch Lâm Lam

Chương 02: Thành Kim Lăng



Editor: Tranh (valinn3127)

Đại Chiêu lập quốc, Sùng Nguyên năm thứ mười lăm, Vũ Châu.

Nam Chiêu nghênh đón tuyết đầu mùa, vừa lúc gặp dịp mừng thọ Sùng Nguyên Đế, đại xá thiên hạ, giảm thuế giảm trưng thu, bách quan làm lễ, vạn dân chúc mừng.

Tiêu Kiến Tuyên cũng đẩy nhanh tốc độ đến Kim Lăng dâng lễ mừng.

"Vút!"

Mũi tên đến rất bất ngờ nhưng nhắm thẳng vào xe ngựa Tiêu Kiến Tuyên.

Ánh kiếm thoáng qua, một vệt đen bất chợt làm dậy lên bóng trắng sáng loáng.

Mũi tên bị trường kiếm chặt đứt.

Trong thời gian một cái quay đầu, động tác nhóm hộ vệ cực nhanh, ám tiễn xa xa đồng loạt bị chém gãy, lấy xe ngựa Tiêu Kiến Tuyên làm trung tâm tạo thành một tinh trận (trận hình sao) vừa có thể công lẫn thủ, tay cầm trường kiếm thật chặt, thủ thế chờ phát động.

Vụ Yếm bên cạnh nàng tức giận mở miệng: "Chủ nhân còn chưa bước vào thành Kim Lăng đã liên tục bị ám sát ba lần, đám người này thực sự quá đáng!"

Tuyết Ly im lặng không lên tiếng, rút ra một thanh đao mềm, thân đao rung rung, lưỡi đao sắc xanh lam lạnh lẽo, nàng cầm đao mà lông mày nàng nhíu tựa như độc xà rực rỡ, bảo vệ trước người Tiêu Kiến Tuyên.

Hoàng tử lãnh cung cũng là hoàng tử, dù không được sủng ái vẫn là mối uy hiếp.

Tiêu Kiến Tuyên cười khẽ, từ nhỏ nàng đã bị người mẹ hời che giấu giới tính, đưa đến miếu cổ, nữ giả nam trang mười lăm năm, bình an vô sự. Giờ đây muốn về lại thành Kim Lăng, lấy lại quyền thế thuộc về mình, dĩ nhiên là cần giẫm lên máu thịt người khác để tiến lên.

Ở kiếp trước đúng là giẫm lên hài cốt vạn người để đi lên.

Tiếng đánh nhau bên ngoài dần dần nhỏ lại.

Tiêu Kiến Tuyên kéo cái áo bào xa hoa phức tạp, nâng màn trắng bước ra ngoài, tỳ nữ bên cạnh cũng theo sát.

Chuông đồng treo trên xe ngựa lại bị gió lạnh đêm khuya thổi lay động, phát ra tiếng đinh đinh đang đang, mà dưới xe ngựa, xác những kẻ ám sát nhuộm đỏ tuyết trắng. Tiêu Kiến Tuyên hững hờ vòng qua tấm chắn mà các ám vệ đã bày sẵn.

Mưa tên thình lình xảy ra, tốc độ nhanh vô cùng, mặt Tuyết Ly tái đi, ngay cả Vụ Yếm ở gần Tiêu Kiến Tuyên cũng không phản ứng kịp.

"Phập!"

Mũi tên cắm sâu vào vai, máu nàng từng chút từng chút ngấm áo bào dài.

Tiêu Kiến Tuyên sững sờ trong phút chốc, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng vẫn giữ ý cười như cũ, xương tay thon dài mảnh mai khẽ lướt qua mũi tên, đột nhiên dùng sức bẻ gãy.

Quà mừng cho Sùng Nguyên Đế đã có.

Vụ Yếm nhanh chóng lấy bột kim sang ra (1), ám vệ lại tạo thành vòng bảo vệ lần nữa, đưa Tiêu Kiến Tuyên lên xe ngựa.

(1) Bột kim sang chữa các vết thương do đao kiếm gây nên.

Mặt Tiêu Kiến Tuyên vốn tái nhợt, lúc này càng trắng bệch hơn, Vụ Yếm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng mà hết cách, nói: "Rõ ràng chủ nhân có thể tránh được, vì sao cứ muốn hứng mũi tên này."

Trên gương mặt thanh tú tràn đầy nghi vấn và hoang mang.

Trên trán Tiêu Kiến Tuyên đẫm mồ hôi lạnh, trong tay còn nắm chặt một đoạn mũi tên khác, đuối hơi nói: "Im miệng."

Nàng run tay cởi áo ngoài, máu loãng thấm dần vào áo trong, nếu không cầm máu hẳn hoi, nàng sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Nàng nhíu mày lại, vận hành chân khí, ép mũi tên găm trên đầu vai ra ngoài.

"Phụt!"

Tiêu Kiến Tuyên phun ra một ngụm máu đen lớn, Vụ Yếm cầm bột kim sang vội vàng rắc lên cho nàng, lại xé một mảnh áo trắng quấn cho Tiêu Kiến Tuyên thật tốt.

Sau khi làm xong, hai người mồ hôi chảy ròng ròng tựa vào nhau.

Tiêu Kiến Tuyên nhìn xuyên qua màn xe, nhìn thấy trong lúc một thị vệ đang xử lý thi thể của bọn thích khách, đám này bị giết ngược lại, bên hông vô ý rơi ra một mảnh vải đen.

Tin tức Lục hoàng tử bị tên độc đâm trúng nhanh chóng lan truyền khắp thành Kim Lăng.

*

Ba ngày sau.

Thành Kim Lăng.

Tuyết mới rơi là điềm lành, náo nhiệt lạ thường.

Tường đỏ ngói xanh, lầu ngọc gác cao, mái vòm trùng điệp.

Cung điện triều đình nguy nga như núi cao bao la hùng vĩ, nhưng nhìn từ bên trong, ngăn nắp chỉnh tề dưới một góc sao tàn quẩn quanh lẫn với đêm tối vô tận, chỉ còn lại một góc trời bị giam hãm.

Hộ vệ hoàng gia mặc áo giáp dẫn đường, Tiêu Kiến Tuyên trọng thương lắc lư đi qua giữa, áo choàng rộng màu đen, bước trên bậc đá trắng khiến cho xương tủy người ta phát run lên.

Trời quang vạn dặm, thậm chí có tiếng gió nhỏ nhẹ khi chim trắng vụt qua, rơi vào rừng trúc tía, gõ thức tiếng chuông đầu tiên của Nam Chiêu.

Cung điện to như thế, tất cả triều thần đều nín thở bình tĩnh.

Tiêu Kiến Tuyên tiến lên quỳ lạy: "Phụ hoàng mạnh khỏe, nhi thần đặc biệt mang đến hạt xá lợi duy nhất trong chùa Giang Nam, chúc mừng quân vương, trời yên biển lặng, nhân dân cùng vui."

Tiểu thái giám bên cạnh cầm hộp gỗ mang lên cho Sùng Nguyên Đế.

Mặc dù Sùng Nguyên Đế đã bước vào tuổi tai xuôi (2) nhưng tóc vẫn đen nhánh như cũ, không thấy vẻ già nua. Y nhìn thoáng qua hạt xá lợi sáng long lanh óng ánh, cười lên tràn trề sức sống: "Kiến Tuyên có lòng, nhiều năm như vậy tận lực coi giữ miếu lạnh, vì vạn dân cầu phúc, con cũng có công."

(2) Nhĩ thuận: Chỉ người già 60 tuổi, lấy từ câu trong thiên Vi chính, sách Luận ngữ: Lục thập nhi nhĩ thuận (sáu mươi tuổi thì tai đã thuần, nghe điều gì là phân biệt, hiểu rõ được ngay).

Lời này vừa nói ra, trái tim triều thần áo quan đều giật mình kinh hãi.

"Nhi thần nên làm tròn trách nhiệm ạ." Tiêu Kiến Tuyên lại vái lạy.

Vui mừng trên mặt Sùng Nguyên Đế dần tiêu tan, nhìn gương mặt Tiêu Kiến Tuyên có đến bảy tám phần tương tự với Vãn Nhi, trong chớp mắt nhìn xuyên qua Tiêu Kiến Tuyên, y thấy thiếu nữ rúc vào khuỷu tay y, nhanh nhẹn quấn lấy y: "Nguyên ca ca, muội muốn hoa mẫu đơn trắng."

"Khụ."

"Nghe nói trên đường Kiến Tuyên liên tục gặp đạo tặc ám sát, chuyến đi này nhất định là mệt nhọc không thể tả, cô ban thưởng cho con trăm mẫu ruộng phì nhiêu, vạn lượng hoàng kim, lại thưởng cho một tòa nhà đẹp ở Kim Lăng, ổn định cho tốt."

Nói xong bèn khoát tay tan triều.

Các quan mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim, dè dặt ném ánh mắt tò mò về phía Tiêu Kiến Tuyên, dưới đáy lòng đều oán thầm, vị Lục hoàng tử này chịu một mũi tên mà có được ruộng tốt nhà cửa lẫn vạn lượng hoàng kim, quả thật không đơn giản.

Tiêu Kiến Tuyên được tiểu thái giám bên cạnh dẫn vào hậu cung, dọc đường châu ngọc vàng bạc leng keng rung động, vải giao nhân càng bồng bềnh có một không hai.

Nói là tiên cảnh cũng không quá.

Tiêu Kiến Tuyên lại thoáng nhìn lướt qua đã không hứng thú, trong lòng lắc đầu bất mãn, cung điện năm năm sau khí thế hơn thế này nhiều.

Thư phòng Sùng Nguyên Đế, đồ sứ men cổ một màu bạch ngọc đè lên màn vải giao nhân, lư đồng miệng cá tỏa ra mùi đàn hương mát lạnh, ngay cả bàn đọc sách bên cửa sổ cũng là vàng ngọc xếp thành.

Sùng Nguyên Đế dỡ xuống lớp ngụy trang trên triều, sắc mặt u ám nhìn Tiêu Kiến Tuyên, dường như xuyên qua Tiêu Kiến Tuyên nhìn một người khác, đôi con ngươi màu nước xanh giống nhau như đúc.

"Con và mẫu thân rất giống nhau."

Vết thương trên bả vai Tiêu Kiến Tuyên run rẩy: "Nhi thần đã không còn nhớ hình dáng mẫu thân nữa."

Câu nói này hàm chứa rất nhiều sự trách móc.

Sùng Nguyên Đế giận quá hóa cười: "Con đang trách cô?"

"Nhi thần không dám." Tiêu Kiến Tuyên quỳ lạy, con mắt hạ thấp hiện nét âm u.

"Ngày mai đến Quốc Tử Giám học một ít lễ nghi điều lệ, rèn giũa tính tình đi." Sùng Nguyên Đế lạnh lùng nói.

"Nhi thần tuân chỉ." Tiêu Kiến Tuyên ngoan ngoãn khấu tạ.

Tiêu Kiến Tuyên bị đuổi ra ngoài bèn cùng Vụ Yếm, Tuyết Ly đi Tuyết Doanh lâu.

Tuyết Doanh lâu rộn ràng ồn ào, tiên sinh kể chuyện tiếp tục phe phẩy quạt trên đài, mặt tươi như hoa, nước miếng bay tứ tung còn thừa cơ nhấp một miếng nước, đôi mắt đảo qua những người reo hò nghe chuyện xung quanh, dừng lại ở một góc vô cùng vắng vẻ khiến người ta không dễ nhận ra. Ở đó có một thiếu niên và hai thiếu nữ, dáng vẻ ai nấy đều thanh tú cao quý.

Ánh mắt của hắn rơi trên người thiếu niên áo đen khoác đỏ, thấy cậu ta khoan khoái đong đưa quạt xếp, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội trong suốt, chất ngọc đẹp đến cùng cực.

Nhất định là đồ có giá trị.

Nhưng người này như thể bị bệnh đã lâu, giữa xương lông mày diễm lệ duyên dáng lại đắp lên một tầng mất tinh thần do gầy yếu, tóc đen như mực xõa xuống sau lưng, đôi con ngươi như thể bị một lớp mây đầm lầy bao phủ, mịt mờ, không phân rõ trắng đen giống người bình thường.

"Chùa Tử Kim ở Kim Lăng, Nam Chiêu, nghe nói khắp nơi đều là vàng, đâu đâu cũng thấy trân châu ngọc quý, đó đúng thật là nơi cực lạc lấp lánh ánh vàng mê hoặc mắt người nhất." Người kể chuyện cười nói: "Nhưng trên phố lại có người đồn rằng, sở dĩ chùa Tử Kim được vua quý và hương khói lâu bền không ngớt như vậy, nguyên nhân lớn nhất là vì Hoàng hậu họ Chu đầu tiên của Hoàng thượng đương triều."

"Họ Chu? Tiền thân Chiêu Quốc, Hoàng đế Đại Ngu hình như cũng là họ Chu." Một thiếu niên áo thẫm kinh sợ nói.

"Không sai! Hoàng hậu họ Chu chính là Trưởng công chúa Đại Ngu, cũng coi như là công chúa vong quốc." Người kể chuyện không khỏi rền rĩ, quay tròn cây quạt, dáng vẻ vô cùng đáng tiếc: "Vị công chúa mất nước này, sau triều đại mới, từ khi Chiêu Quốc thành lập, nàng đã chịu đủ tranh luận của triều thần. Mãi đến năm Sùng Nguyên thứ ba, nàng bị đày vào lãnh cung, sầu não uất ức mà chết, kết thúc cuộc đời đầy thăng trầm và mê hoặc của mình."

Hắn kéo da miệng, tiếp tục nói: "Chùa Tử Kim năm đó là do Chu Hoàng hậu một tay lập nên, tỉ mỉ chọn lựa từng viên ngói viên gạch, sau đó Hoàng thượng góp ngàn vạn đèn nhang, nghe nói có thể đốt đến tám mười năm."

"Hoàng thượng sủng Chu Hoàng hậu như thế, tại sao đột nhiên muốn phế hậu?" Một thiếu nữ áo hồng rất là khó hiểu.

Người kể chuyện cười ha ha: "Cô bé nghĩ đơn giản rồi, tuổi trẻ thì phu thê tình thâm, đến trung niên, Đế Hậu tích tụ oán hận, cho dù ơn sủng Hoàng thượng hưng thịnh nhưng cũng có ngày phai nhạt, người đứng trên địa vị cao nhất có ai không mang lòng dạ sắt đá?"

Người kể chuyện ấy nói càng hăng say: "Nhưng tuy Chu Hoàng hậu bị phế, Lục hoàng tử lại được Hoàng thượng cực kỳ coi trọng, phong làm thân vương, ban thưởng vạn mẫu ruộng phì nhiêu với trăm tên hầu."

Tiêu Kiến Tuyên cũng không biết mình được phong làm thân vương, còn có vạn mẫu ruộng phì nhiêu cơ đấy! Thật là có can đảm bịa chuyện mà!

"Chỉ là tính tình Lục hoàng tử quái đản, tính khí nóng nảy, tỳ nữ bên mình cứ một lứa đổi một lứa."

"Nhưng nghe bảo dáng dấp hắn giống Chu Hoàng hậu đến tám phần, xuất sắc tuyệt vời như đất trời tụ hội, còn xinh đẹp hơn con gái nhà người ta chút ít."

Thiếu nữ đứng ở một bên rất là tức giận, vẻ mặt nàng không vui mà trừng người kể chuyện, lại cúi đầu xuống, phàn nàn gì đó với thiếu niên khoác đỏ nền đen.

Thiếu niên áo đen khoác đỏ lại chỉ cười mỉm, mặt mày thanh tú tĩnh lặng, tuấn tú đến mức phong thần, dựa vào cửa sổ: "Vụ Yếm, ngồi xuống."

Vụ Yếm tức giận ngồi xuống: "Nhưng mà điện hạ, hắn... hắn..."

"Hắn khen ta xinh đẹp còn gì."

Tiêu Kiến Tuyên mang ý cười, hoàn toàn không có tính tình nóng nảy như trong lời đồn, thậm chí còn say sưa nghe chuyện.

Khi nghe tiếp, người kể chuyện kia đã đổi đề tài: "Trở lại chuyện chính, chùa Tử Kim nổi tiếng xa gần nhất là vì đan dược chữa được bách bệnh của họ, nghe đâu đan dược năm nay đã bị Thượng thư Lý gia mua mất, đứa con trai nhà họ bị liệt ấy, sắp đính hôn với con dòng chính thế gia rồi."

"Thật sự thần kỳ như vậy! Thế không phải là tiên đan à?" Thanh niên áo bào xám phía dưới kinh ngạc lẫn ngờ vực hỏi.

"Đúng là tiên đan chứ gì nữa, nghe đồn hàng năm bệ hạ của chúng ta đều dùng tiên đan này, mới có thể đến tuổi tai xuôi vẫn sinh khí dồi dào như xưa." Thanh niên mặc áo lam bên cạnh che miệng, thấp giọng nói.

Trong chốc lát, mọi người phía dưới thảo luận không dứt, một thiếu niên mất hứng phá đề tài này: "Tiên đan chùa Tử Kim chỉ tặng cho người hương khói với đức hạnh cao dày, có liên quan gì tới chúng ta đâu?"

"Thằng nhóc cậu đúng là người trẻ tuổi, chùa Tử Kim kia là người lương thiện, bọn họ nói, một nhà chỉ cần có một đầu đinh chủ động tòng quân mười năm là có thể có được một viên tiên đan." Gã đàn ông to lớn bên cạnh đắc ý muôn phần, nói: "Huynh trưởng nhà ta tòng quân đã tám năm, chừng hai năm nữa là có thể cởi giáp về quê, lấy tiên đan mà an hưởng tuổi già rồi."

"Vậy thì chúc mừng Trương huynh nhé, sau khi lấy được tiên đan, nhớ cho đám tiểu nhân không kiến thức bọn ta mở mang tầm mắt ấy nhé." Thanh niên áo bào xám nịnh nọt nói.

Thiếu niên áo đỏ bị chọc giận nên rất là không vui, vẩy vẩy ống tay áo, giễu cợt: "Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, mười năm thì chín chết không sống, huynh trưởng nhà ngươi không chừng đã sớm chôn vùi ở bãi tha ma nào rồi."

"Ngươi!" Gã đàn ông kia tức giận, giơ tay muốn đánh mạnh xuống, dưới đài lập tức ầm ĩ hỗn loạn.

Tiêu Kiến Tuyên khẽ cong môi, không nói gì, quay người rời khỏi, Vụ Yếm và Tuyết Ly nối gót chủ. Vụ Yếm hỏi: "Chủ nhân, trời cũng tối rồi, ngài còn muốn đi đâu sao?"

"Chùa Tử Kim, đi lấy tiên đan."

Chùa Tử Kim được xây gần dòng nước, sông lớn mênh mông, bên trái tựa vào núi xanh, đàn hương gỗ tím bay hương mười dặm, trái phải là lá phong đỏ, khoa trương như máu.

Tiêu Kiến Tuyên chăm chú nhìn lá phong đỏ, cau mày, lúc này mùa đông giá rét, bình thường lá phong đỏ đã sớm khô héo, mà lá phong đỏ bên chùa Tử Kim không chỉ không khô héo rụng xuống mà còn càng đỏ tươi hơn.

Vụ Yếm và Tuyết Ly tiến lên gõ cửa, Tiêu Kiến Tuyên quay đầu nhìn cây đào vượt ra khỏi tường chùa, nhân lúc Vụ Yếm Tuyết Ly trò chuyện với tiểu tăng, nàng nhảy một cái, mượn cành đào trèo lên.

Trên trời trăng sáng, miếu thờ thiền phòng trùng điệp nằm giữa những nhánh cây um tùm.

Trong sân, hồng hoa lay động, mê hoặc như máu.

Tiêu Kiến Tuyên vững vàng đáp xuống đất, đi về phía đóa hoa đỏ nhất trong sân, khó chịu trong lòng cũng đạt tới đỉnh điểm.

Tiếng bước chân dồn dập và âm thanh nức nở nghẹn ngào theo gió đêm thổi tới.

"Đừng mà... Hu hu."

Tiêu Kiến Tuyên nghe thấy tiếng động, vội vàng nấp dưới cây đào, che giấu thân thể, chỉ để lộ đôi mắt. Nàng thấy ba bốn tiểu tăng bắt lấy một bé trai bảy tám tuổi, cuối cùng nhốt nó vào kho củi.

Tiêu Kiến Tuyên theo sát đám tiểu tăng, bọn họ vòng qua sân rồi tới Phật đường nhập định.

Tượng phật mình vàng to lớn nghiêng xuống một góc độ kỳ dị, mỉm cười ôn hòa.

Từ ánh đèn xanh và bóng Phật, Tiêu Kiến Tuyên ngửi ra mùi máu tanh như có như không hòa với mùi đàn hương nồng đậm.

Nàng lui ra ngoài, thân hình nhẹ nhàng về đến kho củi. Đứa trẻ bị trói gô, trong miệng còn bị nhét vải lụa, trên mặt đầm đìa nước mắt, vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt nó căng thẳng.

Tiêu Kiến Tuyên vung tay một cái, tháo tung dây thừng trên người đứa trẻ, cõng nó lên lưng, còn chưa đi ra đã nghe âm thanh xé gió ác liệt.

Ngân châm sát qua tai Tiêu Kiến Tuyên, ghim vào trên cọc gỗ.

Ánh lạnh sắc bén, cậu bé sợ hãi đến mức khóc không thành tiếng, Tiêu Kiến Tuyên cõng đứa bé, vận khinh công nhanh chóng né tránh như trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...