[EDIT] [BHTT] Nữ giả nam trang tranh ngai vàng với nam chính - Bạch Lâm Lam

Chương 01: Trùng sinh



Editor: Mận (valinn3127)

Cảnh Tuyên năm thứ ba, trời đông giá rét.

Bạo quân Tiêu Kiến Tuyên chết bất đắc kỳ tử, nam chính Tiêu Thừa Chiêu giả chết thoát thân, thuận lợi đăng cơ, lập nữ chính Bùi Hoài làm Hoàng hậu, vừa ôm mỹ nhân vừa thắng được giang sơn.

Nam chính Tiêu Thừa Chiêu đổi quốc hiệu thành Sùng Chiêu, nâng đỡ hiền tài, thực thi chính sách mới, trời yên biển lặng.

Linh hồn Tiêu Kiến Tuyên nhẹ nhàng trôi nổi bên mái lưu ly lầu gác, nhìn quyển trục hư ảo trước mặt, dừng lại ở một câu cuối cùng - ánh trăng sáng ngời chiếu vào bóng hình giao nhau ân ái của họ, nước uốn triền miên, núi non trùng điệp, sao mờ mưa tạnh tình chẳng đổi - đây là kết cục viên mãn của nam nữ chính.

Giữa xương lông mày Tiêu Kiến Tuyên, vẻ diễm lệ kinh hồng bởi vì quanh năm ốm yếu mà phủ một lớp suy sụp tinh thần, tóc đen như mực xõa sau lưng, mang theo ánh trăng đêm lạnh. Những lọn tóc rối che đi dung mạo xinh đẹp, chỉ lộ ra nửa cái cằm thon thon, đường cong càng sắc nét u ám.

Lúc Tiêu Kiến Tuyên không cười, khí chất bạo quân ma mị và ngông cuồng trên người nàng có thể trực tiếp làm người ta nghẹt thở.

Trong đôi mắt xanh sẫm là vực sâu cuồn cuộn thôn tính lòng người.

Trong vực sâu, sự khinh miệt của kiểu người này, sự chế giễu lẫn thờ ơ khiến người ta kinh hoảng, đều làm lòng người lạnh ngắt như băng.

Cha Tiêu Kiến Tuyên là Hoàng đế tân triều, mẹ nàng là công chúa vong quốc.

Nàng cùng lắm được coi như sản phẩm lỗi thất bại dị dạng của cuộc đấu tranh chính trị.

Từ nhỏ, nàng đã được người mẹ hời hóa trang thành dáng vẻ con trai, bị hạ vô tình cổ, cho dù Tiêu Thừa Chiêu không động thủ, nàng cũng không sống nổi qua hai mươi mốt tuổi. Ý đồ của mẹ nàng rất đơn giản, chính là muốn dùng nàng tiêu diệt Chiêu Quốc, để nàng giết sạch hoàng tử Chiêu Quốc, làm cho huyết thống bọn họ không còn tồn tại, lấy chuyện này để báo thù người cha hời của nàng.

Kiếp trước Tiêu Kiến Tuyên từng nghĩ nếu nàng đã thảm như vậy, sao không sảng khoái thêm chút nữa, cho dù có chết cũng là chết trên vạn người.

Thế là nàng giết cha giết anh, mười bảy tuổi giẫm lên máu thịt cốt nhục lẫn hài cốt vạn người, ngồi lên ngai vàng, thi hành chính sách tàn bạo. Hai mươi tuổi chết bất đắc kỳ tử, đăng cơ tại vị chưa quá ba năm mà nợ máu chất chồng, tiếng xấu bay xa.

Đến cả dân chúng nước láng giềng Bắc Ngụy khi dỗ trẻ con cũng thường nói: "Cứ khóc là Tiêu Quỳnh sẽ đến ăn thịt trẻ con đấy nhé, hắn chuyên ăn trẻ con không nghe lời."

Vào lúc này, đứa trẻ đang gào khóc sẽ sợ mới mức nín khóc, nhỏ giọng mà rấm rức, nước mắt chảy ròng ròng còn ngó xung quanh xem bạo quân có đến hay không.

Một bạo quân khiến cho cả người lẫn thần đều phẫn nộ chết đi, trên dưới triều đình vui mừng hớn hở, ngay cả Hoàng đế Bắc Ngụy cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không cần lo quân địch là kẻ điên nữa.

Vốn càng điên thì càng làm loạn triều chính, nó sẽ giúp Bắc Ngụy có thời cơ tiến công tuyệt vời.

Nhưng Tiêu Kiến Tuyên điên khác hẳn với kẻ điên bình thường, không có ranh giới, không có mức độ, gặp người là cắn.

Bắc Ngụy thừa dịp Tiêu Kiến Tuyên vừa đăng cơ, thời điểm nền móng chưa vững, vội vàng khai chiến phía Nam Chiêu.

Vua Bắc Ngụy tự mình dẫn theo năm vạn đại quân khí thế hùng hổ.

Thế nhưng họ lại bị binh đoàn người thuốc trong tay Tiêu Kiến Tuyên đánh cho chỉ còn ba ngàn tàn binh, cuối cùng tan tác mà chạy.

Bởi vậy nguyên khí Bắc Ngụy bị tổn thương nặng nề.

Sau trận chiến ác liệt này, trên phố sôi nổi bình phẩm về Tiêu Kiến Tuyên, thậm chí bịa ra lời đồn đãi cho rằng Tiêu Kiến Tuyên là "Ác quỷ chuyển thế leo ra từ biển máu địa ngục, sinh ra là sát tinh (1) lấy mạng người."

(1) Trong tử vi, sát tinh chỉ những ngôi sao hung hiểm, gây khó khăn, thử thách.

Do đó, ngoại trừ cái danh hiệu bạo quân này, nàng còn có thêm một cái ngoại hiệu là "sát tinh".

Tiêu Kiến Tuyên nhìn quyển trục lơ lửng trước mặt - thiên thư, xem có vẻ như cách thế giới này vận hành chính là dựa theo những gì quyển sách này ghi chép, tất cả đời người về sau đều đi theo quỹ đạo đã được viết sẵn.

Giống như nàng nhất định sẽ bị nam chính đánh bại, nam chính nhất định sẽ thành tân đế nhân hậu đầy triển vọng, nam nữ chính nhất định sẽ yêu nhau không cần suy nghĩ.

Tiêu Kiến Tuyên rất nhanh đã hiểu, nhưng không chấp nhận.

Thiên thư ở trong tay nàng dần dần ngưng tụ thành thực thể, một đóa hoa bỉ ngạn phức tạp lại tươi tắn hiện ra từ bìa sách trắng tinh.

Yêu kiều mê hoặc như máu, lại như áng mây hòa ánh vàng.

Trong chớp mắt, "xoẹt" một tiếng.

Nát tan thành những mảnh giấy, những sợi ánh sáng xanh u ám quấn quanh người Tiêu Kiến Tuyên như miệng vực sâu.

Hai tay Tiêu Kiến Tuyên ôm đầu, cảm giác có người đang cầm nghiệp hỏa thiêu đốt đại não mình, đau đớn dữ dội khó mà tiêu tan, đến cả mắt cũng không mở nổi.

Giữa kẽ hở tối tăm, cho dù nàng mở mắt cũng chỉ là màu xám hỗn độn.

Linh hồn bị nghiệp hỏa thiêu cho nóng bỏng.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Kiến Tuyên mới nghe có tiếng người nói chuyện.

Nàng gượng gạo mở mắt ra, một chiếc đèn lưu ly đặt trên đầu giường tạc lên một vòng tròn sáng rực trong đêm, nàng ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm trong không khí, vô thức nhíu mày.

"Lục hoàng tử là con ma ốm, không chừng ngày nào đó sẽ chết, chẳng bằng ngươi đi theo ta, ta bảo đảm ở Vũ Châu ngươi có thể ưỡn ngực ra đường." Một giọng nam vẻ lưu manh truyền đến từ ngoài vách tường.

Nàng đang ở đâu đây? Nhìn rèm che quen thuộc mà xa lạ, Tiêu Kiến Tuyên từ từ làm sáng tỏ một ý nghĩ với mình - hình như nàng trùng sinh.

Tiêu Kiến Tuyên ngồi dậy trên giường mềm, đẩy cửa đi về hướng âm thanh phát ra.

"Ầm!"

Đèn đêm rơi xuống đất.

Đập vào mắt Tiêu Kiến Tuyên là hình ảnh tỳ nữ xinh đẹp và thiếu gia nhà giàu đang tình tình tứ tứ.

Khi tỳ nữ xinh đẹp nhìn thấy nàng, vẻ mặt vốn ửng đỏ lập tức biến sắc, tựa như thấy ác quỷ ban đêm đến lấy mạng.

Dáng vẻ lúc này của Tiêu Kiến Tuyên quả thực vô cùng ăn khớp, tóc rối tung trước mặt, mặc áo tơ trắng, chỉ lộ ra đôi con ngươi xanh u ám, như ánh mắt hung ác của dã thú hung dữ dũng mãnh đang đuổi bắt con mồi.

Người mẹ hời của Tiêu Kiến Tuyên là người Ngu phương Bắc, khung xương to hơn thiếu nữ Vũ Châu ở Giang Nam.

Tiêu Kiến Tuyên có tướng mạo tương tự bảy phần với mẹ, quấn băng thì hoàn toàn không nhận ra thân hình thiếu nữ.

Thanh niên dáng vẻ lưu manh quay đầu lại, nhất thời sợ tới mức suýt nữa thì quỳ xuống, miệng run lẩy bẩy, nắm thật chặt trường kiếm bên hông: "Ngươi là ai? Đừng giả thần giả quỷ, lộ mặt thật ra cho ông đây coi!"

Tiêu Kiến Tuyên nâng mí mắt, giơ tay lên.

"Chát!"

Trong nháy mắt, một dấu tay đỏ đến tươi đẹp xuất hiện trên khuôn mặt thanh niên đang sững sờ.

Tiêu Kiến Tuyên hiếu kì hỏi: "Có đau không?"

Thanh niên một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Tiêu Kiến Tuyên tức giận nói: "Cô hồn dã quỷ từ đâu tới, dám đánh bổn thiếu gia, ngươi có biết ta là ai không?"

Tiêu Kiến Tuyên nhìn thiếu gia ương ngạnh trước mặt giậm chân tức giận, ý cười bên khóe môi càng thêm sâu.

Nàng thật sự trùng sinh rồi!

Mà lúc này, tỳ nữ phía sau thiếu niên ương ngạnh đã nhận ra Tiêu Kiến Tuyên, nàng vội vàng níu thiếu gia lại, nhỏ giọng nói: "Chu lang, đó là Lục điện hạ."

Con ngươi Chu Chính Khôn trợn trừng, tiếp đó còn có tâm tình nhàn rỗi chỉnh lại vạt áo, rất không muốn mất mặt trước người trong lòng, thật không ngờ rằng Lục điện hạ còn có tâm trạng vui vẻ vỗ vai hắn, cười nói: "Tiểu Chính, lần này không đánh ngươi nhé."

Ở kiếp trước, Tiêu Kiến Tuyên gấp rút về Kim Lăng, lúc tá túc tại nhà họ Chu cũng nghe được những lời này của Chu Chính Khôn, mặc dù không lấy mạng hắn nhưng đã đánh cho hắn liệt nửa người.

"Điện hạ." Tỳ nữ xinh đẹp tức khắc quỳ xuống, sợ hãi nhìn Tiêu Kiến Tuyên.

Tiêu Kiến Tuyên gật đầu nhẹ, hỏi ngay: "Tuyết Ly, Vụ Yếm đâu?"

Tuyết Ly, Vụ Yếm, Vũ Tục, Sương Thiên là tỳ nữ bên người của nàng.

Hai người trước ở ngoài sáng, bên cạnh chăm sóc nàng, hai người sau ở trong tối, đảm nhiệm việc ám vệ.

Tuyết Ly trả lời: "Vụ Yếm tỷ tỷ còn tìm nhà trọ ở bên ngoài ạ."

Chu Chính Khôn một mực muốn đỡ Tuyết Ly dậy: "Ây da, chỉ là một hoàng tử nghèo túng thôi mà, không cần sợ hắn, có ta bảo vệ nàng."

Mặt Tuyết Ly càng trắng bệch hơn, nàng lén quan sát sắc mặt Tiêu Kiến Tuyên.

Nhưng nàng phát giác, Tiêu Kiến Tuyên hiếm khi không có dấu hiệu tức giận, chuyện này cực kỳ không hợp lý.

Thực ra, khi một người đã thật sự chết đi một lần, họ sẽ nhận ra mạng sống đáng quý ra sao, cho dù đó là kẻ điên, cũng sẽ vừa trân trọng tính mạng của mình, vừa trân trọng tính mạng người khác một chút. Giống như câu nói về tình yêu máu chó kia: "Chỉ sau khi đã chết, ta mới phát hiện người ta yêu vẫn luôn là nàng."

Tiêu Kiến Tuyên cũng vậy, đến tận khi mất đi mạng sống, nàng mới hiểu được sinh mệnh đáng quý như thế.

Quay đầu nàng nghĩ, đời này cho dù chết, nàng cũng muốn kéo theo một người đệm lưng, nàng nhất định sẽ để kẻ được gọi là nam chính - Tiêu Thừa Chiêu cũng nếm thử mùi vị mất đi tất cả.

Ngai vàng, danh dự, và cả tình yêu!

Tiêu Kiến Tuyên vĩnh viễn không thể quên được khung cảnh Tiêu Thừa Chiêu và Bùi Hoài rúc vào với nhau dưới ánh trăng.

Không biết là nên kinh ngạc vì thân phận Bùi Hoài lại là nữ giả nam trang, hay nên kinh ngạc vì nàng ta là người của Tiêu Thừa Chiêu.

Trong ấn tượng của nàng, Bùi Hoài là người lạnh lùng cao ngạo như thế, vậy mà nàng ta lại dựa sát vào ngực Tiêu Thừa Chiêu, lộ ra nụ cười ấm áp đến thế.

Quả thực còn khó tin hơn so với gặp quỷ, chỉ cần nghĩ tới một cái là Tiêu Kiến Tuyên tức giận đến phát điên!

Đời trước, Tiêu Kiến Tuyên và Bùi Hoài là đồng môn Quốc Tử Giám, mặc dù hai người không quen thân nhưng cũng cùng nhau trải qua những tình huống sinh tử. Về sau Tiêu Kiến Tuyên làm Hoàng đế, nhiều lần đưa cành ô liu (2) cho Bùi Hoài, tiếp đãi nàng ta nồng hậu hết sức, thăng quan thêm tước, sủng ái có thừa. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ tới người này sớm đã phụ tá dưới trướng Đại hoàng tử, cuối cùng Đại hoàng tử giả chết thoát thân, một chiêu ve sầu thoát xác chính là do Bùi Hoài đề xuất.

(2): Ngụ ý tạo mối quan hệ hòa bình, tốt đẹp.

Người này tuyệt đối không thể lại ở phe đối lập nàng được, nàng ta chỉ có hai kết cục.

Hoặc là chết, hoặc là trở thành người của nàng.

Tiêu Kiến Tuyên thâm trầm mà nghĩ.

Chu Chính Khôn vô tình liếc thấy trong ánh mắt nàng bộc lộ sự tàn nhẫn, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, tay đang đưa ra cũng tự giác thu về.

Tiêu Kiến Tuyên còn đang nghĩ chẳng phải đó là tình cảm đằm thắm không nghi ngờ hay sao? Nàng cũng muốn xem thử tình cảm của hai người này có thể chịu đựng được bao nhiêu phỏng đoán và ngờ vực.

Tiêu Kiến Tuyên quay người trở về phòng, Tuyết Ly cũng vứt Chu Chính Khôn quấy rầy mình sang một bên, đi theo Tiêu Kiến Tuyên.

Lúc này Chu Chính Khôn mới lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi cực độ, sầm mặt lại, vô cùng không vui kèm thất bại, hắn hung hăng đạp hai phát vào đèn đêm dưới chân. "Hừ! Chỉ là một hoàng tử sa sút mà khí thế còn dọa người như vậy! Chẳng qua nhìn đẹp mã một chút, ngoài cái đó ra thì nào còn cái gì đáng khen nữa!"

-

"Chủ nhân, tối nay có khởi hành không?" Tuyết Ly đóng cửa lại, đứng ở một bên khẽ hỏi.

Tiêu Kiến Tuyên bất thình lình hỏi: "Năm nay là năm Sùng Nguyên thứ mấy?"

"Bẩm chủ nhân, năm Sùng Nguyên thứ mười lăm."

Sùng Nguyên năm thứ mười lăm, Tiêu Kiến Tuyên thừa dịp mừng thọ Sùng Nguyên Đế, ở lại Kim Lăng, bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch đăng cơ xưng đế của mình.

Sùng Nguyên Đế là người như thế nào? Tiêu Kiến Tuyên cười khinh miệt một cái.

Nàng gật đầu, rất có tâm trạng mà nhìn Tuyết Ly: "Nếu không nỡ, vậy đừng đi nữa."

Tuyết Ly bịch một tiếng, quỳ rạp xuống bên cạnh Tiêu Kiến Tuyên: "Tuyết Ly không dám, sống chết của Tuyết Ly đều là của chủ nhân."

Trái tim như bị sương lạnh siết chặt.

Tuyết Ly rùng mình, toàn thân run rẩy, nàng còn muốn nói gì đó tiếp nhưng sợ nhiều lời thêm sai, chỉ có thể siết chặt lấy tay áo mình.

Ánh mắt Tiêu Kiến Tuyên như nước xanh trong vắt, như hồ băng lạnh giá, khi ánh mắt ấy dò xét trên người Tuyết Ly, dáng người Tuyết Ly tựa đang khom lưng mảnh mai, không chịu nổi áp lực nặng nề mà run rẩy.

Mỏng manh tựa đóa hoa trắng thuần khiết, e rằng không ai tin là thiếu nữ nhu mì như vậy lại bước ra từ Huyết Uyên các.

Huyết Uyên các là nơi nào, là nơi ăn thịt người cũng phải nhai nát xương rồi nuốt xuống, các ám vệ xuất hiện từ nơi đó, giết người còn đơn giản hơn so với ăn cơm uống nước, Tuyết Ly là thế, ba ám vệ khác cũng là thế, Tiêu Kiến Tuyên càng là như thế.

Chương trước Chương tiếp
Loading...