[Edit] [Băng Thu] Sư Tôn Ta Là O?
Chương 5
Sau khi ăn sáng, hai người lại bắt đầu tập luyện như thường lệ.Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà đi ra ngoài trúc xá, lúc đó mới phát hiện Ninh Anh Anh đã đứng chờ sẵn bên ngoài."Chào buổi sáng sư tôn, chào buổi sáng A Lạc." Ninh Anh Anh nghiêng đầu cười."Chào buổi sáng.""Nghe nói tối hôm qua chỗ A Lạc bị cháy, A Lạc không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Trên mặt Ninh Anh Anh mang đầy vẻ quan tâm.Lạc Băng Hà gãi gãi đầu: "Không sao, may mà sư tôn kịp thời phát hiện.""Cơ mà A Lạc ở cùng sư tôn cũng có thể học được nhiều điều hơn."•••Chào hỏi nhau xong xuôi, Thẩm Thanh Thu mới bảo hai người họ đi tập luyện."Luận võ hội hôm qua các ngươi phát huy không tệ." Thẩm Thanh Thu ngừng lại một chút, "Tuy nhiên các ngươi chiến đấu hầu hết theo thói quen đều phòng thủ trước rồi mới chuyển sang tấn công, trước mắt tỷ thí cùng mấy đệ tử trong môn phái còn có thể phát huy tác dụng, nhưng một khi gặp được đối thủ có thực lực mạnh mẽ hơn, thể lực đã bị tiêu hao từ đầu, rất khó thắng.""Vâng... Ta nghĩ nên trước tiên giữ sức, lúc bọn họ đánh tới liền chặn lại."Ninh Anh Anh có chút buồn rầu: "Sư tôn, linh khí ta lại thiên về phòng ngự...""Không sai, cho nên cách chiến đấu này đối với ngươi mà nói vẫn có thể coi là một chiến lược tốt, nếu chiến đấu theo đội ngươi còn có thể phát huy tốt hơn nữa." Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn về phía Lạc Băng Hà, "Tuy nhiên Lạc Băng Hà lại không như vậy."Lạc Băng Hà nghe thấy tên mình có hơi ngơ ra, sau một lúc mới nhận ra là gọi hắn, trong nháy mắt lòng có chút vui vẻ như chim bay bướm nhảy trong đó."Linh lực của Băng Hà có sức áp đảo rất mạnh, điều ta muốn dạy ngươi hôm nay là — đánh đòn phủ đầu*."*Đánh đòn phủ đầu: Tấn công trước để chiếm ưu thế thay vì chặn đòn của đối phương.Thẩm Thanh Thu rút Tu Nhã kiếm chỉ về hướng Lạc Băng Hà, nói: "Đến đây, dùng chiêu 'đánh đòn phủ đầu', lấy Chính Dương đẩy lùi ta."Lạc Băng Hà nghe vậy, mắt mở to nhìn hắn: "Sư tôn...?""Đánh đi." Thẩm Thanh Thu mang một vẻ nghịch ngợm khó thấy, ngoắc ngoắc ngón tay, chỉ một câu nói liền chạm đến lòng Lạc Băng Hà.Lạc Băng Hà nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống, giây sau liền rút Chính Dương nhắm vào Thẩm Thanh Thu mà đánh tới, mũi kiếm va chạm, Thẩm Thanh Thu tăng thêm lực đạo, hai người đối mặt giao đấu."Băng Hà, chú tâm vào."Thẩm Thanh Thu dùng linh khí đánh văng Lạc Băng Hà ra, y lại lần nữa vực dậy xông lên, kiếm thẳng tắp lao đến bụng Thẩm Thanh Thu, ai ngờ Thẩm Thanh Thu chẳng những không tránh không né, ngược lại còn đến gần hơn. Lạc Băng Hà lập tức tâm trạng rối như tơ vò, tay chân luống cuống, thu lại kiếm."Sư tôn, người...?" Lạc Băng Hà khó hiểu.Bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng thu Tu Nhã kiếm lại vào vỏ, Thẩm Thanh Thu thản nhiên cười, "Băng Hà, ngươi đang căng thẳng. Anh Anh, ngươi đứng một bên nhìn, nói cho Băng Hà biết vấn đề nằm ở đâu.""Đường kiếm của A Lạc không dứt khoát, có hơi run." Ninh Anh Anh đứng ngoài quan sát, nói ra điều nàng thấy."Ừm." Thẩm Thanh Thu gật đầu.Lạc Băng Hà vội vàng giải thích: "Ta sợ làm sư tôn bị thương.""Ngươi sao có thể đả thương đến ta?" Khóe miệng Thẩm Thanh Thu cong lên, bất đắc dĩ xoa xoa đầu hắn, "Ngươi dù làm gì cũng không khiến ta bị thương được." Hắn lặp lại, giọng điệu vừa an ủi vừa nhấn mạnh rằng y chẳng thể khiến hắn bị thương.Lạc Băng Hà là đang sợ, nhưng y vẫn biết rằng, hiện tại thực lực của y còn kém xa Thẩm Thanh Thu, y cũng thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng tập luyện để tiến bộ, năng lực ngang hàng với Thẩm Thanh Thu.Ninh Anh Anh đứng một bên, trầm lặng nói: "Sư tôn cứ quan tâm A Lạc, chẳng đoái hoài đến ta."Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nhìn Ninh Anh Anh: "Còn về phần ngươi... Nói thật thì ngươi vẫn nên tự mình tu luyện và khống chế linh khí, đó mới là quan trọng. Ta chỉ có thể lâu lâu giúp ngươi một ít... Ta có mấy quyển sách, chờ huấn luyện xong ta đưa cho ngươi.""Cảm ơn sư tôn.""Ngươi đứng ngoài xem Lạc Băng Hà có vấn đề gì không, tý nữa ta hỏi ngươi.""Đệ tử đã rõ."Thẩm Thanh Thu xoay người lại, nhìn Lạc Băng Hà nói: "Muốn phối hợp tốt với Chính Dương cần đúng thời điểm, này đối với ngươi không thành vấn đề. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nhất định phải hành động thật quyết đoán. Tiếp tục đi."Lạc Băng Hà nghe xong lại lần nữa cầm lấy Chính Dương bắt đầu tấn công, Thẩm Thanh Thu khống chế linh lực bản thân ngang bằng với Lạc Băng Hà, trình độ hai người không cách biệt mấy, cũng linh hoạt ứng phó đòn công kích của y.Có điều Lạc Băng Hà mỗi lần xông ra đánh trước đều nhanh chóng bị Thẩm Thanh Thu áp chế xuống, sau đó lập tức rơi vào thế bị động.Chờ đến lúc Lạc Băng Hà cuối cùng cũng hoàn toàn áp chế được Thẩm Thanh Thu, đánh lui hắn đã là hai canh giờ sau. Ninh Anh Anh vẫn luôn giúp Lạc Băng Hà chỉ ra lỗi sai của y."Cuối cùng ta cũng đánh lui được sư tôn!" Lạc Băng Hà hưng phấn đến độ muốn nhảy cẫng lên.Thẩm Thanh Thu tay chống kiếm, hơi thở dốc nhưng vẫn cố gắng giữ người đứng thẳng, không cho hai người kia nhìn ra sự khác thường của hắn. Một hồi lâu sau mới cho Tu Nhã kiếm lại vào vỏ.Thể lực của Omega và Alpha vẫn cách nhau quá xa. Dùng thể lực hắn chống đỡ qua hết hai canh giỡ đã có chút khó khăn. Dẫu vậy vẫn có thể thấy Lạc Băng Hà lần này lại tiến bộ thêm rất nhiều."Không tồi." Thẩm Thanh Thu mặt mày hơi ủ rũ nhưng vẫn cười cười, nói, "Rất tốt.""Hôm nay tới đây thôi." Thẩm Thanh Thu sửa sang lại y phục một chút, "Anh Anh, ngươi theo ta đi lấy sách."Nói xong, hắn lập tức đi vào trúc xá, Lạc Băng Hà cũng muốn vào lại phát hiện Ninh Anh Anh đang đúng ngoài cửa."Ninh sư tỷ sao lại không đi vào?""Ta ở ngoài chờ sư tôn là được rồi.""Vậy, được."Lạc Băng Hà đi vào trúc xá liền nhận ra sắc mặt Thẩm Thanh Thu có hơi tệ, tay hắn đang cầm sách đi ra, y vội vàng bước tới: "Sư tôn, sắc mặt người không tốt lắm... Có phải do mới nãy cùng ta đấu lâu quá không?""Không sao, có chút mệt, ngủ một giấc là ổn." Thẩm Thanh Thu nhìn vào mắt Lạc Băng Hà, nơi đó chứa đầy sự hồn nhiên, trong trẻo.Lạc Băng Hà cầm lấy sách trên tay Thẩm Thanh Thu: "Để ta đưa cho Ninh sư tỷ, sư tôn mau đi nghỉ ngơi đi.""Không cần đâu, ta còn có vài thứ cần dặn dò." Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ mu bàn tay y, "Băng Hà, đi làm chuyện của ngươi đi."Lạc Băng Hà cũng chỉ biết gật đầu."Anh Anh." Thẩm Thanh Thu ra đến cửa, chỉ thấy Ninh Anh Anh đang nhìn về phía núi xa xa, hắn lấy sách trong tay ra, "Có thể học theo quyển sách này về luyện tập, về sau hai tuần đến một lần là được."Ninh Anh Anh cẩn thận nhận lấy sách: "Đệ tử đã rõ.""Nhớ kỹ, chủ yếu là đều dựa vào chính bản thân ngươi."•••Thẩm Thanh Thu đưa xong sách lập tức quay về phòng nghỉ ngơi, Lạc Băng Hà thấy giờ này nấu cơm vẫn còn sớm, nghĩ nghĩ định dọn dẹp lại phòng mình một chút.Y đi về phía giường, đi tới đi lui rồi vô tình đá phải cái chậu dưới đất, lúc này Lạc Băng Hà mới nhớ quần áo của mình còn chưa có giặt, vì thế liền bê chậu cùng chày quần áo* chuẩn bị đi giặt.*Chày quần áo là một công cụ dùng để làm sạch quần áo, có hình dạng giống cái chày nhưng nhỏ hơn. Khi dùng chỉ cần lấy chày đập mạnh vào quần áo nhiều lần rồi xả lại bằng nước và đem lên phơi. Nhưng nhược điểm là chỉ phù hợp với những nơi gần sông, hồ và vừa tốn sức lại không có hiệu quả vì chỉ giặt được vết bụi bẩn thông thường.Ra đến ngoài cửa, Lạc Băng Hà bỗng dưng nghĩ quần áo Thẩm Thanh Thu chắc hẳn cũng chưa được giặt, tiện thể lấy giặt sạch luôn.Vì vậy y đi tới trước phòng Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ vài tiếng nhưng không thấy hồi âm, y liền vén một góc rèm lên, nhìn lén vào bên trong.Trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, trên tường treo tranh chữ, trên bàn để sách, giấy, bút và mực. Thẩm Thanh Thu nằm trên giường, hình như đã ngủ say rồi.Lạc Băng Hồ đặt chậu ngoài cửa, ró ra rón rén đi vào.Dưới gầm giường có một cái chậu, hẳn là dùng để đựng quần áo . Lạc Băng Hà nghĩ thế, nhẹ nhàng kéo chậu ra, bên trong quả nhiên có quần áo được gấp gọn gàng, chỉnh tề.Không hổ là sư tôn. Lạc Băng Hà lắc đầu.____________Editor: Mấy nay lười quá, giờ mới quay lại edit 😓 Cb xong nấu quả bìa mới cho truyện liền, chương ra chậm nhưng bìa mới thì vẫn cook đều đều =)) Ai chê... thì mình hướng nội luôn.Mong nhận được sự góp ý của mọi người!!Cho mình xin một ngôi sao nho nhỏ ở góc trái nhaaa (≡^∇^≡)