[Edit] [Băng Thu] Sư Tôn Ta Là O?
Chương 6
Lạc Băng Hà định đi ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Thu đang nằm trên giường đột nhiên "ưm" một tiếng, làm Lạc Băng Hà một phen giật mình, hoảng sợ quay đầu lại.Thẩm Thanh Thu chỉ là trở mình năm nghiêng sang một bên, vẫn còn ngủ rất say. Chiếc chăn mỏng đắp trên mình phác họa ra thân hình gầy gò, thon thả của hắn. Ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên qua, những tia nắng ấm chiếu lên mặt hắn. Lông mi đen nhánh rủ xuống, sống mũi cao thẳng, là một vẻ đẹp mà chẳng từ nào miêu tả được.Sư tôn phong thái xuất thần, khí chất phi phàm, dù nằm ngủ nhưng nhìn vẫn thật ôn nhu, hơn nữa nhìn qua thậm chí là có chút... Mê người?Mặt Lạc Băng Hà thoáng hồng, thấy hô hấp của chính mình càng thêm nặng nề. Y vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, lắc mà muốn hất văng cái suy nghĩ không được trong sáng cho lắm bay xa trăm mét, luống cuống xách đít chạy ra ngoài. Lạc Băng Hà ngồi bên con suối gần trúc xá giặt quần áo, lấy từng bộ từng bồ quần áo được gấp gọn gàng của Thẩm Thanh Thu ra giặt."A... Tiếc ghê... Y phục của sư tôn sạch sẽ thật." Lạc Băng Hà cầm quần áo Thẩm Thanh Thu lên ngang tầm mắt, cẩn thận xem xét, "Căn bản là không dính một hạt bụi nào luôn này..."Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến làm sao, Lạc Băng Hà vô thức đem quần áo của Thẩm Thanh Thu đến trước mũi ngửi ngửi, một mùi hương trúc xanh thanh mát tỏa ra, len lỏi vào tận tâm phế, cảm giác thật thoái mái, lại như có sức hút kì dị nào đó làm người ta đã nếm lại còn muốn nhiều thêm."Sư tôn có tin tức tố à? ... Không đúng, Beta vốn dĩ đâu có tin tức tố..."Lạc Băng Hà vội vàng bỏ quần áo ra, mùi này dường như rất dễ gây nghiện, cơ thể y hình như còn có phản ứng. Y nhịn không nổi mà xoa xoa, nhìn xung quanh trúc xá toàn trúc là trúc, những cây trúc hứng gió mà xào xạc, y lúc này mới tỉnh lại, vốc nước tạt vô mặt mình.Lạc Băng Hà đồng thời cảm thán sư tôn thế mà lại thích trúc đến vậy, nhỏ giọng lầm bầm: "Sư tôn thích trúc như thế, mùi hương từ người người cũng thơm như vậy..."Y tiếp tục cúi đầu giặt quần áo."Lạc Băng Hà?" Âm thanh lạnh lùng vang lên, Lạc Băng Hà ngẩng đầu lên nhìn, ra là Liễu Thanh Ca."Liễu sư thúc." Lạc Băng Hà lau tay đang ướt lên quần áo, khom người hành lễ.Mắt Liễu Thanh Ca va vào cái chậu bên cạnh con suối, hỏi: "Sư phụ ngươi ở trong phòng phải không?""Trong phòng." Lạc Băng Hà dừng một lát, "Nhưng sư tôn giờ đang nghỉ ngơi rồi.""Nghỉ ngơi? Giờ này á?" Liễu Thanh Ca có chút không tin nhìn về phía trúc xá."Phải. Lúc trước sư tôn luyện tập cùng ta hơi lâu, có lẽ là do mệt mỏi." Lời nói Lạc Băng Hà mang chút tự trách.Liễu Thanh Ca hình như vẫn còn hơi nghi ngờ, dẫu vậy vẫn không hỏi gì thêm, gã nói: "Nói với sư phụ ngươi là ta tới tìm hắn." Rồi liền rời đi luôn.Lạc Băng Hà tiếp tục ngồi xử lý cho xong đống quần áo bẩn này của y.•••Thẩm Thanh Thu ngửi thấy mùi đồ ăn liền tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao lắm rồi. Hắn không khỏi đỡ trán, tự trách bản thân không để ý thời gian mà ngủ quá lâu.Thẩm Thanh Thu xuống giường đi ra ngoài, cảm giác sức lực đã gần khôi phục rồi.Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, khoai tây thái sợi cùng cải trắng xào. Thẩm Thanh Thu sải chân bước đến phòng bếp, Lạc Băng Hà đang đứng nấu canh, y dùng thìa khuấy nhẹ nồi hầm.Nhắm mắt ngửi mùi hương tỏa ra trong bếp, mắt Thẩm Thanh Thu mở ra: "Là canh măng à."Lạc Băng Hà quay đầu lại, thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu đã tốt hơn, lòng thở phào nhẹ nhõm: "Sư tôn tỉnh rồi."Sư tôn, mong người đừng trách ta. Ta lục lọi một hồi, rốt cuộc cũng không tìm được gì để nấu đành ra ngoài đào măng lên nấu canh." Lạc Băng Hai hai tay chắp lại giơ lên cao, đầu cúi thấp, bộ dáng ra vẻ đã biết lỗi."Không sao đâu. Bình thường là đệ tử trên núi đúng giờ mang rau dưa tới, hôm nay chắc cũng sắp đưa tới rồi. Chỉ là ngươi vào ở thêm, đồ ăn tiêu thụ nhiều hơn chút thôi."Lạc Băng Hà vờ giận dỗi: "Sư tôn chê ta ăn nhiều cứ việc nói thẳng ra là được, đâu cần phải nói đồ ăn tiêu thụ nhanh làm gì." Má y hơi phồng lên, dáng vẻ tức giận vô cùng.Thẩm Thanh Thu bị bộ dáng của y chọc đến buồn cười: "Ngươi còn đang lớn, ăn một chút không sao cả. Là ta ngày thường ăn ít thôi.""Sư tôn vẫn nên ăn nhiều thêm đi, người gầy quá." Lạc Băng Hà nghe xong buột miệng nói ra.Thẩm Thanh Thu nghe xong sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.Bưng canh để lên bàn, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm."Sư tôn, buổi sáng Liễu sư thúc có đến tìm người." Lạc Băng Hà chợt nhớ ra việc này.""Buổi sáng?""Vâng."Thẩm Thanh Thu ngẫm nghĩ một lát: "Hẳn là chuyện về Đại hội Tiên Minh. Ngươi và Anh Anh đều là đệ tử tâm đắc của ta, không có việc gì thì nên tham gia. Hắn tìm ta chỉ để xác nhận một chút thôi.""Đại hội Tiên Minh...? Chính đại hội mà các môn phái đều phái đệ tử tham gia thi đấu, đồng thời tìm thêm nhân tài?" Lạc Băng Hà buông bát đũa xuống, bày ra bộ dáng vô cùng tò mò về vụ này."Phải." Thẩm Thanh Thu tự mình múc thêm bát canh, môi hồng áp chén ngọc, thong thả húp hết nước canh, "Còn một năm nữa, lần này là kiểm tra kỹ năng chiến đấu theo đội của ngươi và Anh Anh.Lạc Băng Hà kiên định, nói: "Đệ tử sẽ nỗ lực hết sức, nhất định sẽ làm sư tôn vẻ vang mặt mày.""Không chỉ mỗi ta, mà là cả Thương Khung Sơn phái." Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nhìn y, nói từng chữ một.Cơm nước xong xuôi vốn là sẽ đi ngủ trưa. Nhưng buổi sáng Thẩm Thanh Thu đã ngủ một giấc dài rồi, giờ đây tinh thần tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn, hắn dựa ghế cầm sách đọc. Lạc Băng Hà cũng lấy một quyển ngồi bên cạnh đọc sách."Không ngủ trưa sao?" Thẩm Thanh Thu bỏ quyển sách ra, một lọn tóc trên vai rơi xuống.Lạc Băng Hà vẫn chăm chú nhìn quyển sách trên tay: "Ta không có thói quen ngủ trưa, sư tôn không cần để tâm đến ta."Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ, sau đó cửa liền được mở ra. Một đệ tử đặt hai giỏ rau cạnh cửa, Thẩm Thanh Thu gật đầu, ý bảo đệ tử đó có thể rời đi rồi.Lạc Băng Hà nhanh chóng nhảy từ ghế xuống kiểm tra đống rau củ."Khoai tây, cải trắng, củ cải..." Lạc Băng Hà nhìn qua, phát hiện đống củ quả này trước sau đưa tới đều giống y nhau, "Rau khác gì lúc trưa, ta cứ nấu hoài như vậy sư tôn cũng ngán mà phải không?"Giọng nói Thẩm Thanh Thu còn chút buồn cười: "Ta ăn vậy nhiều năm rồi." Nói xong, hắn đánh dấu trang rồi đặt sách xuống, cầm một giỏ rau đi vào bếp.Lạc Băng Hà thấy thế cũng bê giỏ còn lại chạy theo."Sư tôn, người có muốn ăn loại rau nào khác không?"Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ: "Cà chua đi.""Hay chúng ta trồng cà chua bên ngoài nha?" Đột nhiên ý tưởng này nảy ra trong đầu y.Thẩm Thanh Thu hơi nhíu mày, có chút buồn cười nói: "Người tới để tu luyện hay là để trồng rau thế hả?"Lạc Băng Hà thè lưỡi, cái ý tưởng trồng rau làm nông kia bị "bóp chết" từ trong trứng.Sau đó, hai người tiếp tiếp tục đọc sách.Đang mải đọc, bên cạnh truyền đến tiếng thở nhè nhẹ, Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, nhận ra Lạc Băng Hà đã ngủ gục luôn trên ghế từ lúc nào chẳng hay. Đầu nghiêng sang một bên, sách trên tay rơi xuống chân.Đứa nhỏ này nãy vừa nói không ngủ trưa, giờ coi kìa. Rõ ràng làm việc cả sáng khiến đã y mệt mỏi rồi.Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng lấy sách y cất đi, cởi áo khoác đắp lên người y.Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhớ đến hôm qua chỉ lo thu xếp cho Lạc Băng Hà mà quần áo của bản thân lại quên chưa giặt, nhân cơ hội này sẵn đây đi giặt luôn. Nhưng khi đi vao phòng, chậu đã trống trơn.Ánh mắt hướng về phía cửa sổ, thấy quần áo đung đưa trên dây phơi, không tự chủ được nở một nụ cười.____________Editor: Một chương siu ngọt >< À mà từ đây là dần dần hết ngọt rồi nhen, cái Đại hội Tiên Minh mọi người biết có dramu gì mà hẹ hẹ hẹ ^^ (Du học thì vẫn phải đi thôi, Bing mei trốn hổng nổi đâu muahahahaha.) Nay editor chăm quá, hai ngày hai chap, cố cày nhanh xíu tại đi chơi là editor bỏ máy ở nhà.Mình gõ nhanh nên không tránh khỏi thiếu dấu, sai chính tả, x2 dấu cách, ect. Mong mọi người chỉ lỗi và góp ý, mình sẽ tiếp nhận và nhanh chóng fix lại, cảm ơn mọi người rất nhiều!!Cho mình xin một ngôi sao nho nhỏ ở góc trái nhaaa (≡^∇^≡)