[Edit] [Băng Thu] Sư Tôn Ta Là O?

Chương 4



Ban đêm, Thẩm Thanh Thu đi tới chỗ của Lạc Băng Hà.

"Cho ta xem vết thương của ngươi." Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn vào vai y, duỗi tay chạm nhẹ vào.

Lạc Băng Hà giữ chặt áo trong, lui về sau một bước: "Sư tôn, không sao hết, ta đã xử lý ổn cả rồi..."

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nhìn Lạc Băng Hà, vẻ mặt vô cùng đáng tin cậy, Lạc Băng Hà thở dài, cởi áo trong ra.

Thẩm Thanh Thu nhìn mà khiếp sợ, trên người Lạc Băng Hà chi chít những vết sẹo chồng chéo, đan xen nhau, nặng nhẹ có đủ. Trên vai y còn quấn một lớp băng gạc rất dày, đã thế máu còn thấm ra ngoài...

Thẩm Thanh Thu không nói gì, chỉ im lặng cẩn thận gỡ từng lớp từng lớp băng gạc, vết thương dần dần lộ ra, may cũng không quá sâu.

Hắn lầy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương, Lạc Băng Hà lúc này mới mở miệng hỏi: "Sư tôn muốn tại sao trên người ta nhiều sẹo đến thế không?"

"Ngươi nói đi." Thẩm Thanh Thu cẩn thận giúp Lạc Băng Hà xử lý vết thương, bôi thêm ít thuốc mới quấn băng gạc lại.

Giọng Lạc Băng Hà có chút trầm thấp, phảng phất hồi ức nào đó: "Ta một mình lớn lên, thường xuyên phải chịu sự khi dễ của đám công tử thế gia hay ăn chơi trác táng. Bọn họ sai khiến ta làm này làm kia, ta không nghe, bọn họ liền đánh ta. Cho dù ta có phản kháng, cũng không thể đấu lại từng nấy người.

Thẩm Thanh Thu có chút đau lòng: "Cho nên  mới tới tham gia khảo nghiệm?"

"Vâng. Ta nghĩ không thể mãi sống như vậy, cho nên tới thử xem..." Lạc Băng Hà ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, "Ta dù có đuổi trăm ngàn dặm thì vẫn đến muộn. Thật tốt khi gặp sư tôn, nếu không ta chẳng biết phải đi đâu..."

Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên Thẩm Thanh Thu nghe được âm thanh như thứ gì đó đang cháy: "Ngươi đốt gì sao?"

"Không có ạ."

Cảm giác có luồng áp lực nào đó không ngừng tăng lên, Thẩm Thanh Thu thầm kêu không ổn: "Chúng ta ra ngoài trước đã." Nói xong, hắn liền kéo Lạc Băng Hà lao ra ngoài.

Đi kiểm tra một phen, bọn họ phát hiện căn phòng đằng sau có một đống rơm rạ đang cháy bừng lên, lửa đã dần dần lan tới nhà ở.

Thẩm Thanh Thu nghĩ rơm rạ này sẽ không vô duyên vô cứ mà tự cháy, nhất định là có người phóng hỏa. Trong lúc hoảng hốt, phía rừng cây xuất hiện một bóng người, Thẩm Thanh Thu bảo Lạc Băng Hà ở lại tìm người dập lửa, còn mình ngự Tu Nhã kiếm đuổi theo.

Người nọ chạy cũng không nhanh, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng bắt kịp, người kia đột nhiên xoay người, ném ra ba thanh đoản kiếm. Thẩm Thanh Thu dùng kiếm ngăn lại, trong lòng đã biết rõ người kia là ai.

Thẩm Thanh Thanh vụt tới ngăn hắn chạy, thanh kiếm kề sát cổ hắn.

"Sở Ninh, cố ý phóng hỏa, tự biết tội mình chưa?"

Sở Ninh chậm rãi quỳ xuống: "Sở Ninh không biết phong chủ cũng ở đây... Suýt nữa làm ngài bị thương, Sở Ninh đã biết tội."

"Ngươi như này là cố ý muốn gây thương tích cho Lạc Băng Hà?" Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng càng không vui chút nào.

Sở Ninh mở to mắt, gằn ra từng chữ: "Ta rõ ràng đã đả thương y ở luận võ hội! Rõ ràng là ta có cơ hội tiến tu! Nếu không phải y nói xấu ta..."

Thẩm Thu Thu thở dài, buông kiếm hỏi: "Sao ngươi biết y nói xấu ngươi?"

"Chính ta thấy được! Cái biểu cảm kia của y rõ ràng chính là...!"

Lúc này tất cả đệ tử cũng nhanh chóng đến, đứng xung quanh nhìn Sở Ninh.

Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dạng như điên của hắn, miễn cưỡng lắc đầu rời đi.

Sở Ninh ghen ghét, đố kị với Lạc Băng Hà mà cố ý phóng hỏa bị trục xuất xuống núi. Lửa căn bản đã được dập tắt, nhưng nhà Lạc Băng Hà ở bị thiêu nhìn chẳng ra cái dạng gì. Lạc Băng Hà ngoài mang cầm theo vài quyển sách, còn lại không mang theo thứ gì, trước mắt y chỉ có thể tạm ở cùng với Thẩm Thanh Thu.

 Lạc Băng Hà ôm quyển sách đi theo sau Thẩm Thanh Thu, gió trên núi ban đêm lạnh hơn bình thường.

Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, mắt nhìn áo Lạc Băng Hà đang mặc, cởi áo ngoài khoác lên người y.

Tới bên ngoài trúc xá, Lạc Băng Hà bỗng đứng lại, Thẩm Thanh Thu nhìn hắn một tay ôm sách một tay nắm lấy áo khoác ngoài mà không khỏi bật cười: "Làm sao thế?"

"Ta lại gây thêm phiền toái cho sư tôn."

"Không sao. Giường đệm của ngươi ta đã cho người chuẩn bị, vào đi." Thẩm Thanh Thu xoa xoa đầu Lạc Băng Hà, đẩy y qua cửa.

Đột nhiên Thẩm Thanh Thu như nhớ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, cho ta xem kiếm của ngươi."

"A, nứt rồi." Lạc Băng Hà rút thanh kiếm ra, nháy mắt cũng chú ý tới vết nứt trên thân kiếm.

"Kiếm này không chịu nổi linh lực của ngươi." Thẩm Thanh Thu nhìn kiếm của y, dứt lời xoay người vào trong lấy ra một cái khác đưa cho Lạc Băng Hà, "Kiếm này tên gọi Chính Dương, ngươi dùng nó sẽ thuận tay hơn."

Thân kiếm thon dài, cực kỳ sắc bén, trên chuôi kiếm khảm một viên hồng ngọc, Lạc Băng Hà vui mừng nhận kiếm, so với cái cũ càng cẩn trọng hơn: "Cảm ơn sư tôn!"

"Ngươi tiến bộ rõ rệt, linh lực cũng tăng lên, đúng lúc cần có một cây kiếm của riêng mình." Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, "Phải dùng nó thật tốt đó."

Lạc Băng Hà gật đầu, thật cẩn thận cất kiếm.

•••

Ngày thứ hai, Thẩm Thanh Thu đã tỉnh từ sớm, dụi dụi mắt tính đi nấu ít cháo cho hai người ăn sáng. Ai ngờ đi đến cửa phòng bếp lại phát hiện Lạc Băng Hà đã nấu sẵn rồi, mùi cháo thơm lừng tỏa khắp phòng bếp.

Lạc Băng Hà ngồi bên bếp đẩy đẩy củi đang cháy, thấy Thẩm Thanh Thu tới liền đứng lên, mở nắp nồi ra, bên trong là cháo nóng hôi hổi trộn thêm hạt bắp, nhìn rất mê người.

"Nếu ta đã đến ở nhờ sư tôn, vẫn nên làm chút gì đó, không thể cứ ngồi đó gây thêm phiền, ta liền nghĩ đi nấu đồ ăn cho sư tôn."

Thẩm Thanh Thu dựa cửa nhìn Lạc Băng Hà, trên mặt y có vài vệt đen, hình như là bị dính phải khi đang nhóm lửa.

Lạc Băng Hà cũng quay đầu, mắt đối mắt, bộ dáng nghiêm túc.

Thẩm Thanh Thu nhìn đến buồn cười, đi lại duỗi tay ra lau cho Lạc Băng Hà: "Làm gì lại để mặt bẩn thế..."

Lạc Băng Hà có chút ngượng ngùng, vội nói lảng sang chuyện khác: "Có lẽ là nãy không cẩn thận nên dính phải... Ta thấy trong phòng bếp có bắp liền lấy ra nấu cháo bắp, sư tôn nếm thử xem?" Vừa nói, y vừa múc một chén cháo đưa cho Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu đón lại, nếm thử, nở nụ cười nhẹ: "Ngon."

Trong phòng bếp khói từ nồi cứ lượn lờ xung quanh, Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu cười, lòng vạn phần ấm áp, đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình có một chỗ để dựa thân, có một "ngôi nhà" thuộc về chính y.

Khoảnh khắc này như chợt ngừng lại trong nháy mắt.

Lạc Băng Hà bưng cháo bưng lên, Thẩm Thanh Thu lấy thêm dưa muối đã được ướp sẵn.

Ngoài dự đoán, Thẩm Thanh Thu nay lại ăn nhiều hơn một chén cháo, miễn cưỡng nói: "Nếu còn tiếp tục, dạ dày ta chắc bị ngươi chăm hỏng mất."

"Ta sẽ luôn nấu cơm cho sư tôn." Lạc Băng Hà cười rạng rỡ như ánh mặt trời, "Dù sao ta cũng là đồ đệ của sư tôn."

Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà vô tư tươi cười, đáy lòng càng thêm yêu thích, không thể tin được từ nhỏ y trải qua bao gian truân như thế mà vẫn có thể giữ được một tấm lòng trong sáng, thuần khiết đến vậy. Đồng thời cũng hy vọng y có thể giữ mãi tấm lòng ấy.

____________

Mong nhận được sự góp ý của mọi người!!

Cho mình xin một ngôi sao nho nhỏ ở góc trái nhaaa (≡^∇^≡)

Chương trước Chương tiếp
Loading...