[Edit] [Băng Thu] Sư Tôn Ta Là O?

Chương 3



Ba tháng sau. Luận võ hội.

Lôi đài được dựng lên, trên chỗ cao đặt ba chiếc ghế, Nhạc Thanh Nguyên ngồi giữa, hai bên còn lại lần lượt là Liễu Thanh Ca và Thẩm Thanh Thu.

Hôm nay chủ yếu là để kiểm tra thành quả tu luyện trong suốt ba tháng qua, cũng là cơ hội để tất cả các đệ tử tài năng được chọn làm thân truyền đệ tử và tiến thêm một bước trên con đường tu luyện

Lôi đài được chia làm ba khu, mỗi khu là nơi đệ tử cùng thuộc tính sẽ tỉ thí với nhau, Beta và Omega cũng có thể cùng nhau giao đấu.

Các đệ tử chia thành từng nhóm bắt đầu luận võ, dưới đài cũng hò hét cổ vũ, tiếp thêm động lực.

Trước một nhóm có người đứng ra, khoanh tay trước ngực, trên mặt treo rõ sự khinh miệt, bình thản nhìn người trên đài. Những người phía sau hắn vây lại, cười nói: "Thực lực của người trên đài, nhất định không thể so được với Sở Ninh sư huynh của chúng ta."

Người bên cạnh cũng phụ họa, nói: "Đúng vậy, Sở Ninh sư huynh lợi hại như thế, có khả năng huynh ấy là người giành được cơ hội tiến tu. Hôm nay nhất định sẽ được tiên sư để mắt tới!"

Đệ tử tên Sở Ninh nghe không nói, chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Bên kia, Ninh Anh Anh đã lên sân, đối thủ xuất kiếm nhanh chóng, nàng chỉ phòng ngự, không ngừng né tránh. Kiếm khí màu xanh lam hóa thành tấm chắn, mạnh mẽ chặn lại các đợt tấn công, lại dùng lực phản đẩy lùi đối thủ ra xa trăm thượng.

Ninh Anh Anh lập tức chuyển phòng ngự sang công kích, thừa dịp người nọ thở dốc mà dồn sức xuất chiêu, hắn không kịp phòng bị, mũi kiếm dừng ngay trước cổ. Thắng bại đã định, biết rõ mình thua liền chắp tay thi lễ tỏ ý kính trọng, Ninh Anh Anh cũng thu kiếm đáp lễ.

(Editor: Ninh tỷ tỷ đỉnhhh!!! Má ơi người đã đẹp vậy còn là trò ngoan học giỏi.)

Ninh Anh Anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, chỉ thấy mặt hắn mang đầy ý cười, gật đầu tán thưởng.

Trên đài giao đấu càng thêm kịch liệt, Lạc Băng Hà cũng lên đấu. Trường khí cường đại, thiên phú cao ngất làm người ta khiếp sợ, chỉ trong gần ba tháng mà đã tiến bộ nhiều như thế.

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng đánh lui đối thủ, tiến lên khiêu chiến với mấy kẻ phía sau, thế nhưng nhất thời không ai dám đứng lên nhận thách đấu.

Ở chỗ cao, Liễu Thanh Ca ngồi trên ghế quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu: "Lạc Băng Hà quả thật không tệ. Đến lúc cho hai người bọn họ so tài thực lực rồi." Nói thế, gã lại nhìn về hướng Minh Phàm đang đứng dưới đài, Minh Phàm nhận được sự sắp xếp của Liễu Thanh Ca lập tức bước ra, cùng Lạc Băng Hà giao đấu.

Trường kiếm xuất vỏ, Minh Phàm dùng toàn bộ khí lực tấn công, Lạc Băng Hà một lần lại một lần chặn lại chiêu của hắn. Minh Phàm hướng kiếm đâm vào vai y, Lạc Băng Hà nhanh nhẹn nghiêng người tránh, không hề có ý phản công.

Liễu Thanh Ca thấy tình hình như vậy, nói: "Minh Phàm thua, Lạc Băng Hà chủ dùng bảy, tám phần công lực đã có thể chặn toàn bộ đòn tấn công, trong khi Minh Phàm lại dốc toàn lực."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Thành quả tu luyện của Lạc Băng Hà thật sự vượt xa sự mong đợi của ta."

Lúc này, Lạc Băng Hà đã bắt đầu dốc toàn lực để tấn công, Minh Phàm dần cảm thấy hơi kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục, mồ hôi chảy ra, hắn nhìn về phía Lạc Băng Hà, trong mắt vẫn trước sau giữ vẻ bình thản.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Minh Phàm cảm thấy sắp chống đỡ hết nổi, nháy mắt kiếm trong tay hắn bị Lạc Băng Hà đánh bay, rơi xuống cắm "phập" trên lôi đài.

Dưới đài truyền đến một trận vỗ tay, hò reo kịch liệt.

Minh Phàm bĩu môi, không cam lòng: "Tên họ Lạc nhà ngươi sao có thể, lần này là do ta lười biếng, tu luyện không tốt, chờ ta trở về luyện nhiều hơn, nhất định sẽ đánh bại ngươi!" Dứt lời, Minh Phàm rút kiếm ra, nghĩ nghĩ chút rồi vẫn xoay người ôm quyền* với Lạc Băng Hà, sau đó mới quay người rời đi.

(*Ôm quyền là động tác lễ phép trong võ thuật, thể hiện sự tôn trọng hoặc chào hỏi đối phương.)

Lạc Băng Hà mỉm cười nhìn về hướng Thẩm Thanh Thu, giống như con nít đòi được khen thưởng, Thẩm Thanh Thu cũng cười đáp lại y.

Từ lúc Lạc Băng Hà đánh lui Minh Phàm càng không ai dám lên khiêu chiến, bỗng nhiên trong nháy mắt, thân ảnh Sở Ninh nhảy như bay về phía lôi đài, rút kiếm ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu nhìn đệ tử này đi lên (đúng hơn là ảnh bay lên) khiêu chiến, không giấu nổi vài phần hứng thú. Ngay cả người được Liễu Thanh Ca chỉ dạy là Minh Phàm đây còn đánh không lại y, vậy mà đệ tử này dám khiêu chiến, lòng chắc cũng vô cùng gan dạ.

"Ngươi tên Lạc Băng Hà đúng chứ? Nghe nói thiên tư rất cao, tại hạ Sở Ninh, hôm nay tới muốn cùng ngươi giao đấu." Sở Ninh cười, khuôn mặt mang vẻ khinh miệt.

Lạc Băng Hà gật đầu: "Đắc tội."

Sở Ninh nháy mắt rút kiếm, xông lên phía Lạc Băng Hà mà tấn công. Lạc Băng Hà đỡ được, hắn liền đổi hướng liên tục, từng nhát kiếm đều đâm vào chỗ hiểm. Đúng lúc Lạc Băng Hà dường như đã nắm bắt được quy luật của chiêu thức hắn dùng, trong tay áo Sở Ninh bất ngờ bay ra một thanh đoản kiếm*. Mũi kiếm sượt qua vai Lạc Băng Hà, xé rách vạt áo, bả vai cũng bị thương nhẹ, thấp thoáng có thể thấy được vết máu.

(*Đoản kiếm là kiếm ngắn, mũi kiếm ngắn hơn kiếm thường, dùng để đánh cận chiến hoặc ám sát.)

Lạc Băng Hà nhíu mày, Sở Ninh công lực không hơn Minh Phàm là bao, lại thích dùng ám chiêu, dáng vẻ như muốn đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng chấm dứt trận đấu.

Bên kia, thấy một màn này, Thẩm Thanh Thu đứng lên, vẻ mặt mang theo vài phần tức giận: "Người khác tỉ thí chỉ cần áp chế rồi đánh lui là được, hắn đằng này lại nhắm kiếm vào chỗ hiểm, còn làm chảy máu."

Liễu Thanh Ca cũng đứng lên, đè lại vai Thẩm Thanh Thu, nói: "Ngươi cứ để cho bọn họ tiếp tục, lấy thực lực Lạc Băng Hà đánh lui hắn thì không thành vấn đề."

Lạc Băng Hà sao có thể để mình bị thương lần thứ hai, lập tức dùng kiếm đành bay đoản kiếm, Sở Ninh ngạc nhiên, ngay sau đó tiếp tục giơ kiếm lao về phía Lạc Băng Hà. Y đem toàn bộ công lực dồn vào thân kiếm, đâm mạnh về phía Sở Ninh. Chỉ nghe một tiếng "loảng xoảng", kiếm Sở Ninh bị chém gãy làm đôi.

"Ngươi...!" Sở Ninh nhìn đoạn kiếm gãy trong tay, có chút luống cuống.

Tỷ thí kết thúc, không nghi ngờ gì, Lạc Băng Hà thắng.

Thẩm Thanh Thu từ trên đài cao vội vàng phi xuống, đến bên Lạc Băng Hà xem xét vai y: "Không sao chứ?"

"Vết thương nhỏ thôi ạ."

Thẩm Thanh Thu lại phát hiện thân kiếm của y hình như có một vết nứt.

Lúc này Liễu Thanh Ca cũng phi thân xuống lôi đài.

Sở Ninh thấy thế có chút kích động, vội vàng hành lễ: "Liễu tiên sư, Thẩm tiên sư."

"Ừm." Hai người đều nhàn nhạt đáp lại, sự chú ý vẫn dồn hết lên người Lạc Băng Hà, Sở Ninh cảm giác Liễu Thanh Ca nhìn mình với ánh mắt sắc lẹm.

"Tỉ thí xong rồi, đều đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa nghe Nhạc chưởng môn tổng kết." Nói xong, Thẩm Thanh Thu dẫn Lạc Băng Hà lên đài cao.

Sở Ninh tay nắm thành quyền, đi về phía đội của mình dưới đài.

"Sở Ninh sư huynh nãy thật lợi hại, cùng Lạc Băng Hà giằng co một hồi lâu." Một tên đệ tử đi lên cười nói.

Sở Ninh lại có chút tức giận, khẽ quát một tiếng: "Câm miệng."

Những đệ tử khác nhìn nhau, lập tức không dám hó hé gì nữa.

"Ngươi thấy Sở Ninh này là người thế nào?" Thẩm Thanh Thu quay đầu, thấp giọng hỏi nhỏ.

"Trình độ hẳn là so với Minh Phàm không hơn không kém, ngày thường chắc là rất chăm chỉ luyện tập." Lạc Băng Hà ngừng một chút, "Nhưng hành vi không được quang minh, ta với hắn vốn dĩ là so đấu công bằng, hắn lại tưởng dựa vào đánh lén mà có thể thắng."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Sở Ninh quá mức kiêu ngạo, lòng hiếu thắng lại cao. Đơn giản chỉ là một cuộc tỉ thí, lại một hai nhất quyết khiến ngươi bị thương. Tuy là nhân tài có tiềm năng, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, chỉ sợ cần phải suy xét lại..."

Liễu Thanh Ca đột nhiên nói: "Ta sẽ không cho phép hắn tiến tu."

Ánh mắt hai người nhìn về phía gã, gã lặp lại lần nữa: "Nhập môn hạ của ta, tuyệt đối không cho phép."

Trong lúc đó, Sở Ninh chằm chằm theo dõi mọi chuyện xảy ra trên đài, từng lời nói, từng biểu cảm của họ đều được hắn thu vào mắt. Hắn cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền.

Nhạc Thanh Nguyên tổng kết xong biểu hiện của các đệ tử trong lần luận võ này, đồng thời nhiệt liệt tán thưởng ba người Lạc Băng Hà, Minh Phàm và Ninh Anh Anh. Tuy nhiên, mọi người lại phát hiện y vẫn chưa tuyên bố đệ tử đủ tư cách tiến tu, điều này cho thấy hai vị tiên sư kia vẫn chưa để mắt đến bất kì kẻ nào.

Tan cuộc, mấy đệ tử kia lại vây quanh Sở Ninh.

"Lần này luận võ hội thế mà không có ai được chọn, Sở Ninh sư huynh không cần tức giận..."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Lần luận võ sau huynh nhất định..."

Sở Ninh không đợi bọn họ nói xong, vung tay áo lập tức rời đi, bỏ lại đám người phía sau.

"Cứ tự cho mình là lợi hại, cuối cùng cũng đâu được chọn." Một đệ tử nháy mắt thay đổi sắc mặt.

"Phải phải, ngày thường kiêu căng ngạo mạn, nghĩ bản thân hắn là ai cơ chứ."

____________

Mong nhận được sự góp ý của mọi người!!

Cho mình xin một ngôi sao nho nhỏ ở góc trái nhaaa (≡^∇^≡)

Chương trước Chương tiếp
Loading...