[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 22: Đại thiếu gia kiêu ngạo là cái gì?
Đêm qua những người có mặt đều rõ, nguyên nhân xung đột chỉ đơn giản là do việc phân chia giường trong nhà không hợp lý mà thôi.Wilson hôm qua quả thật có hơi nóng nảy, nhưng rốt cuộc Kate cũng không bị thương.Dựa trên sự thật này, cho dù Snape có muốn trừng phạt họ, cũng sẽ không quá nặng.Thế mà chỉ với mấy câu nhẹ nhàng, Kate đã đem một vụ va chạm học sinh đơn giản đổi khái niệm thành bạo lực học đường.Chẳng phải như vậy là chọc đúng chỗ đau trong tim Snape hay sao?Người từng đọc nguyên tác đều biết, thời học sinh ông từng bị nhóm Marauders* bắt nạt.* "Marauders" (Những Kẻ Cướp) là biệt danh của một nhóm bốn người bạn thân: James Potter, Sirius Black, Remus Lupin, và Peter Pettigrew. Họ là những người đã tạo ra Bản đồ Đạo tặc khi còn học ở trường Hogwarts.*Mà trong trường, nếu hỏi vị giáo sư nào căm ghét bắt nạt nhất, thì chắc chắn chính là ông.Thêm vào giọng điệu "đầy mùi trà xanh" của Kate để khéo léo đổ thêm dầu vào lửa, chuyện Wilson bị phạt cấm túc nửa tháng trở lên đã là điều chắc như đóng đinh.Còn về phần Kate, từ lúc cô đã bị gắn chữ "mách lẻo" lên trán rồi, thì thêm một ngọn lửa cũng đâu có gì đáng kể.Rời khỏi hầm ngục, Kate bước chân nhẹ nhàng lên cầu thang, định viết xong bài tập Biến Hình rồi sẽ bắt đầu buổi luyện Occlumency (Thuật Khóa Tâm) đầu tiên.Không ngờ vừa lên được nửa cầu thang, cô lại gặp Peeves hiện ra từ trong tường.Peeves – hồn ma tinh quái nhất trường Hogwarts, là sự kết tinh của muôn vàn trò nghịch ngợm mà học sinh tích tụ qua bao thế hệ.Khác với các hồn ma thông thường, Peeves có thể chạm và di chuyển vật thể; trong trường chỉ có The Bloody Baron (Hồn Ma Đẫm Máu) và Dumbledore mới khiến hắn chịu ngoan ngoãn đôi chút."Ha, bắt được một học sinh đi lạc rồi!" Peeves cười nham hiểm, tay lăm lăm một sọt giấy vụn.Chỉ nghe "soạt" một tiếng, giấy vụn như mưa đá ào ào ném xuống đầu Kate.Hắn đang muốn xem cô bé xinh đẹp, mặt mày nhút nhát kia chật vật thế nào, nhưng không ngờ những mảnh giấy mới rơi được mấy giây đã bỗng khựng lại giữa không trung."Ngươi tìm nhầm đối tượng rồi, Peeves." Kate ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn hắn.Nói dứt lời, cô quay đi, bỏ mặc cái bóng lơ lửng kia mà tiếp tục bước.Chỉ còn lại những mảnh giấy lơ lửng đứng yên giữa không trung.Peeves cau mày, tò mò đưa tay chạm thử một tờ giấy, ai ngờ vừa động vào liền như khởi phát hiệu ứng dây chuyền.Từng mảnh giấy lần lượt nổ tung, khiến hắn bị bao phủ trong màn vụn bay tung tóe, miệng hét ầm ĩ.Kate, đã đi xa, khẽ nhướng mày khi nghe tiếng náo loạn sau lưng.Cô biết những vụ nổ đó không làm Peeves bị thương, nhưng cho hắn một bài học vẫn là cần thiết.Nếu lần sau hắn còn dám trêu chọc mình, thì cô cũng chẳng thiếu cách khiến hắn tự chuốc khổ.Khi đến gần phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Kate nghe một giọng quen gọi phía sau.Quay lại mới thấy Malfoy cùng đám bạn vừa đi dạo quanh lâu đài về.Ngoài hai cái đuôi thường trực, lần này bên cạnh hắn còn có một cậu da màu cùng tuổi.À, phải rồi – Blaise Zabini, từng xuất hiện trong nguyên tác.Nghe nói mẹ cậu là một phù thủy xinh đẹp nổi tiếng, trải qua bảy cuộc hôn nhân, mỗi người chồng đều chết một cách kỳ lạ, để lại cho bà khối tài sản kếch xù.Quả là một góa phụ đen điển hình.Hẳn hôm qua khi qua hồ đen, Malfoy rủ cậu đi cùng, nên mới để Pansy ngồi cùng thuyền.Trong lúc Kate còn suy nghĩ, Malfoy đã bước tới trước mặt, khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện nụ cười hả hê:"Cô đã vào văn phòng thầy chủ nhiệm rồi nhỉ?""Ừ." Kate vẫn không hiểu thái độ của hắn.Nói là cố tình đối nghịch, nhưng đôi khi lại tỏ ra có thiện ý.Nói là muốn giúp, thì thỉnh thoảng lại châm chọc vài câu.Không biết Lucius đã dặn con trai mình thế nào."Thế nào? Giáo sư có phạt cô cấm túc không?" Malfoy càng tỏ vẻ đắc ý, như mong cô chịu khổ.Kate chỉ thấy khó xử, đành đáp:"Thầy rất tức giận. Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng hỏi thêm."Nói rồi, cô quay sang bức tường đá, đọc mật khẩu, đi thẳng vào.Malfoy trợn tròn mắt, quay lại nhìn hai tên bạn theo đuôi, rồi lại liếc sang người bạn mới."Blaise, thái độ cô ta thế là sao? Nếu không nhờ ta nói với thầy là Wilson gây sự trước...""Draco, nói thật, chính thái độ của cậu mới khiến con gái không vừa lòng." Blaise bình tĩnh phân tích.Có một người mẹ như phù thủy kia, cậu sớm đã biết cách đọc thấu tâm lý con gái.Malfoy nghẹn họng: "Nhưng ta đã giúp cô ta!""Thầy chủ nhiệm cũng đâu hề bảo sẽ bỏ qua cho cô ấy, ngược lại còn nhắc cậu bớt xen vào."Mặt Malfoy đỏ bừng, ấp úng chẳng thốt nên lời.Blaise thì thắc mắc:"Mình vẫn không hiểu, Shafiq ngoài gương mặt ưa nhìn, dường như chẳng có gì đáng để cậu lưu tâm."Hắn sao hiểu được.Malfoy nghiến răng, nhớ lại lời cha hôm trở về từ Hẻm Xéo.Cha bảo, Shafiq sau này sẽ là đối thủ của gia tộc, cũng là đối thủ của hắn.Nhưng cha chỉ nói "đối thủ", chứ không phải "kẻ thù".So với tên Potter luôn ngỗ nghịch, Shafiq tuy nhút nhát nhưng biết điều."Hừ, đi dạo tiếp thôi!" Malfoy cau mày, hất cằm bỏ đi.Blaise nhìn bóng lưng hắn, khẽ nhướn mày, rồi đọc mật khẩu đi vào.Lập tức thấy Wilson mặt mày u ám sầm sầm đi ngang qua.Còn Shafiq thì thản nhiên ngồi trước bàn, viết bài tập, như thể chẳng dính dáng gì đến mọi ồn ào ngoài kia."Có chuyện gì vậy?" Blaise bước đến bên phòng, thấp giọng hỏi mấy người bạn.Phải biết, khi con trai hóng chuyện thì chẳng kém gì con gái.Chẳng mấy chốc, mấy bạn cùng phòng đã rì rầm kể lại toàn bộ màn "Shafiq khéo léo chọc tức Wilson"."Không ngờ Shafiq nhìn thì mềm yếu vậy, mà miệng lưỡi thật lợi hại.""Mềm yếu? Cậu từng thấy ai yếu ớt mà lại sử dụng thành thạo cả Protego (Bùa che chắn) chưa? Đừng đùa nữa!"Những lời ấy tuy tránh nói thẳng trước mặt Kate, nhưng vẫn lọt vào tai cô.Trong Slytherin, những con rắn nhỏ vốn quen tâm lý sùng bái kẻ mạnh.Nếu không, năm xưa Voldemort chỉ cần vung tay hô hào, há chẳng phải có vô số người hưởng ứng theo?Với bầu không khí ấy, Kate dù mang tiếng mách lẻo, lại thêm vẻ ngoài nhút nhát, song sức mạnh thì không thể phủ nhận.Dưới "lăng kính sùng bái kẻ mạnh", nhút nhát cũng có thể thành hiền hòa, mách lẻo cũng có thể là tuân thủ luật lệ.Học sinh Slytherin có thể không ưa cô, nhưng phần lớn sẽ vì thực lực mà dè chừng, chứ không dám coi thường.Kate bình thản cầm bút lông vũ chấm mực.Không vội, con đường còn dài...