[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 21: Buổi học vừa nhẹ nhàng vừa căng thẳng.
Lúc ấy, hai người Harry – Ron đến trễ vẫn còn đứng lảo đảo trong lớp, mặt đầy vẻ may mắn."May mà còn kịp, nếu trễ, chắc sắc mặt giáo sư McGonagall có thể giết chết người." Ron thì thầm.Ai ngờ, câu vừa dứt, con mèo hoa mướp trên bục giảng bỗng nhảy lên không trung, nhanh chóng biến hình từ mèo thành người."Trò Weasley, có lẽ ta nên biến trò và Potter thành một chiếc đồng hồ bỏ túi, như vậy ít ra cũng có thứ để tuân theo giờ giấc."Quả thật, McGonagall nhìn họ với vẻ mặt không mấy dễ chịu.Trong khoảng đối thoại ấy giữa thầy và trò, Kate cũng lén lút rời mắt khỏi Hermione, tò mò dõi theo McGonagall.Animagus... Trong suốt thế kỷ 20, chỉ có bảy người đăng ký hợp pháp, cộng với những kẻ chiếm đoạt nguyên tác, tổng cộng cũng chỉ tầm mười người.Độ khó của phép biến hình này có thể đoán được.Kate luôn muốn biết mình có thể biến thành loài động vật nào, cũng giống như nhiều người kiếp trước từng muốn biết Thần Thú của họ sẽ ra sao.McGonagall giáo huấn xong hai học sinh lần đầu tiên đi trễ, quay người, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt tò mò của Kate.Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chợt nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Kate và Malfoy vừa nãy, liền đổi lời:"Bắt đầu giờ học thôi."Hôm nay, bài học là biến một que diêm thành chiếc kim khâu.Với Kate, chuyện này không khó, nhưng quyết định học năm nhất cũng không có nghĩa cô sẽ buông lỏng bản thân."Trò Granger biến que diêm thành kim khâu hoàn hảo! Gryffindor cộng 5 điểm!""Trò Shafiq không chỉ biến que diêm thành kim, còn khắc hoa văn lên đó, rất đẹp, Slytherin cộng 10 điểm!"A này... dù Hermione đã mạnh lên, nhưng có vẻ cô đã vô tình chiếm mất spotlight của cô bé.Giữa giờ học, Kate cảm giác được luồng lạnh phát ra từ chú sư tử nhỏ bên cạnh.Trời ơi, cô đã giảm mức pháp lực, đâu phải lỗi của cô.Cô cẩn thận nhìn sang Hermione, người đang chăm chú vào kim khâu sáng loáng trước mặt.Kate nuốt nước bọt, từ từ dịch về phía cô ấy."Xem ra luyện tập ở nhà mùa hè cũng có kết quả, Hermione, kim của em bây giờ..."Câu nói chưa dứt, Hermione đã quay sang, nhăn mặt, liếc Kate một cái rồi lại tiếp tục vung phép, cố khắc hoa văn trên kim mình.Kate đang lúng túng, McGonagall nhận ra biểu cảm của cô, tiến đến hỏi:"Trò Shafiq, chắc trò đã luyện biến hình tử trước rồi nhỉ?""Vâng, thực ra em đã học hẳn một năm với gia sư ở nhà." Kate thẳng thắn thừa nhận.McGonagall hiểu rõ tình hình, hỏi tiếp:"Vậy sao trò không học thẳng năm hai?""Cái này..." Kate gãi má, liếc Hermione vẫn miệt mài luyện tập, "vì em muốn cùng bạn học cùng khóa."McGonagall hơi ngẩn người, giọng đọc chú của Hermione cũng nhẹ đi."Có thể giáo sư thấy lời em nói trẻ con, nhưng em rất quý trọng bạn mình, nên dù tốt nghiệp muộn một năm cũng không sao."Sau một lát, McGonagall thở dài:"Trò Shafiq, tôi không thể đánh giá quyết định của trò. Nhưng đã là tự nguyện, thì đừng bận tâm ánh mắt người khác.""Vâng, cảm ơn giáo sư đã chỉ bảo!" Kate ngẩng mặt, mỉm cười ngọt ngào.Có lẽ lời này phát huy tác dụng, luồng lạnh cô đang cảm nhận cũng biến mất.McGonagall rời đi, Kate lại liếc Hermione, tiếp tục tiến một chút về phía cô ấy.Lần này, Hermione không phản ứng thái quá, chỉ chăm chú vào sách và kim, không hề nhìn Kate.Một tiết biến hình kết thúc, Gryffindor còn một tiết phép thuật, còn Slytherin là buổi chiều.Kate tranh thủ mười mấy phút nghỉ ngắn gọi Hermione, muốn xin lỗi và giải thích.Nhưng chưa kịp mở miệng, một học sinh Slytherin gọi từ cửa:"Shafiq! Giáo sư Snape bảo cậu đến văn phòng ngay!"Chết thật! Lại đúng lúc này!Kate tái mặt, vội mở miệng, nhưng Hermione cũng vội đi lớp khác, chỉ kịp quăng câu:"Bữa tối hãy nói sau."Kate bị bỏ lại, nhìn bóng Hermione khuất dần trên hành lang, vô cùng bất lực, chỉ còn lết bước nặng nề đến văn phòng Snape.Cách phòng độc dược học không xa, văn phòng Snape cũng nằm dưới hầm của lâu đài Hogwarts.Chỉ cần đi qua hành lang hầm đã thấy lạnh lẽo.Không trách Snape lúc nào cũng âm u, quanh năm không thấy ánh nắng, tâm trạng sao có thể tốt được.Kate vừa lẩm bẩm vừa gõ cửa:
"Giáo sư, em là Kate."Bên trong có tiếng động, Snape nhanh chóng mở cửa."Trò Shafiq," ông đẩy cô vào, ánh mắt lạnh lùng và trống rỗng, "nghe nói ngày đầu tiên đến trường, trò đã xung đột với bạn học cùng lớp."Kate vốn đã gặp ông nhiều lần, biết cách kiểm soát biểu cảm, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng."Là vì cậu ấy tấn công em trước, nên em mới dùng Bùa che chắn.."Giọng run như một năm trước.Snape hừ một tiếng:"Vậy thì trò cũng vi phạm nội quy."Kate bỗng ngẩng đầu, mắt đỏ lên:"Thưa giáo sư...em muốn hỏi một câu.""Nói đi.""Nội quy cấm học sinh đánh nhau, nhưng không cấm tự vệ khi bị tấn công, đúng không ạ?""Nếu em đứng yên chịu đòn, không phản kháng, sao lại phải chịu bạo lực một cách bất lực?""Giáo sư cũng nghĩ, em khác với họ, nên phải chịu bạo lực sao ạ?"Mắt Snape hơi co lại, không biết có phải nhớ đến ký ức không tốt nào đó hay không.Kate thấy ông im lặng, tiếp tục:"Thưa giáo sư, nếu thầy nghĩ em sai, em sẵn sàng chịu phạt. Nhưng em mong muốn không còn ai là nạn nhân của bạo lực học đường nữa...""Đủ rồi!" Snape quát, cắt lời, "Ra ngoài!"Kate run lên:"Vậy... nội quy...""Không tái phạm, gọi Wilson đến đây."Wilson – chính là cô gái tối qua tấn công cô.Kate cúi đầu, khẽ cong môi, "Vâng, em đi ngay."Nói xong, vẫn còn dư âm sợ hãi, cô bước ra.
--------------Ed: chời má, mẻ còn xè xè hơn nhỏ kia 🙂.