[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

Hồi 1-Chương 23: Kate-Xin đừng "gán vai" cho tôi.





Quả đúng như dự đoán, Wilson bị phạt nửa tháng cấm túc, mỗi tối sau khi tan học đều phải đến văn phòng thầy chủ nhiệm để cọ rửa lọ thuốc.

Cô bé vốn còn kiêu căng ngẩng cao đầu đêm qua, giờ đây khi quay lại phòng sinh hoạt chung, lại giống hệt một cây cà bị sương đánh rũ rượi.

Kate đang cúi đầu viết bài tập, ngẩng mắt lên liền thấy cô ta đỏ hoe mắt, vừa khóc vừa được mấy cô bạn vây quanh an ủi.

Trong số đó lại có vài kẻ chẳng phục, vừa vỗ lưng dỗ dành, vừa quay sang lườm Kate như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn giờ này Kate đã chết đến cả ngàn lần.

Đáng tiếc, ngoài việc xả giận, ánh nhìn ấy chẳng làm được gì.

Kate không nói một lời, chỉ yên lặng nghe Wilson khóc đến chán, chờ đến khi mình viết xong, mới "bốp" một tiếng đặt cây bút lông vũ xuống.

Tiếng khóc cũng theo đó mà lập tức im bặt.

Kate hơi sững người ngẩng đầu, mới phát hiện Wilson vẫn còn đôi mắt sưng đỏ, bị bạn bè vây quanh, run rẩy sợ hãi nhìn chằm chằm vào mình.

Sợ cô đến vậy sao? Cứ như chỉ đợi Kate đến gây sự.

Kate không nhịn được khẽ bật cười, rồi lại lắc đầu, đảo mắt một vòng. Lúc này, trong phòng sinh hoạt chung ngoài mấy tân sinh không có tiết, chẳng còn bóng dáng học trò năm trên.

Ngay cả số tân sinh cũng chỉ độ tám chín đứa, phần lớn đã theo Malfoy đi dạo khắp lâu đài.

Quả là cơ hội tốt để răn mặt một phen.

Kate tùy ý bước lên một bước, Wilson liền như chim sợ cung, hoảng hốt lùi lại, kéo theo cả đám bạn thụt lùi cùng.

Y như thể cô là quái vật đáng sợ.

Kate lại bước thêm một bước, bọn họ cũng lùi, động tĩnh mỗi lúc một lớn, khiến những người khác trong phòng sinh hoạt chung đều quay đầu nhìn.

"Shafiq!" Blaise cau mày, gọi khẽ tên cô.

Kate dừng bước, môi khẽ cong thành nụ cười nhạt:

"Các cậu sợ mình? Vì mình mách thầy Snape? Hay sợ mình dùng bùa chú gì đó lên người?"

Wilson khó khăn nuốt nước bọt, khuôn mặt từng ngạo mạn giờ chỉ còn nỗi sợ hãi và chán ghét.

Thấy đối phương không đáp, Kate chỉ khẽ thở dài:

"Mình không có ý hại cậu. Nếu có, thì tối qua mình đã không dùng Protego (Bùa che chắn) rồi."

Đó là sự thật. Trong năm nay, cô cũng đã học được vài loại phép phản công. Nếu kết hợp với pháp lực dồi dào, đủ sức khiến cả phòng sinh hoạt chung ngất xỉu.

Nhưng làm vậy thì khác nào tự đẩy mình vào tầm ngắm của cả hai vị Ma vương, trắng lẫn đen? Vì một chút khoái trá mà phơi bày bản thân, ắt là dại dột.

Kate quay lại nhìn Blaise, mỉm cười ôn hòa:

"Bạn học Zabini, xem ra tinh thần bạn học Wilson không ổn lắm, phiền cậu để tâm an ủi, kẻo xảy ra chuyện chẳng hay."

Rõ ràng là lời quan tâm, nhưng khi thốt ra từ nụ cười dịu dàng kia, lại khiến ai nấy sởn gai ốc.

Mi mắt Blaise giật nhẹ, bản năng mách bảo rằng nếu từ chối, e rằng hậu quả còn nguy hiểm hơn cả tối qua.

"Được, cứ để mình lo."

Vừa dứt lời, bầu không khí căng thẳng trong phòng liền tan biến, như từ giữa mùa đông chuyển sang tiết xuân.

Kate một mình quay về phòng, bóng dáng bình thản khuất dần. Blaise vội lau mồ hôi trán, ngoảnh lại nhìn Wilson đã sợ đến mức đứng không vững.

Giờ thì cậu ta mới hiểu, vì sao Malfoy chỉ bị Kate liếc mắt một cái trước tiết Biến hình, đã run đến nỗi không dám thở mạnh.

Cô gái trông như yếu đuối nhu nhược ấy, thực chất tuyệt chẳng đơn giản.

Còn Kate lúc này vẫn chưa hề biết rằng "nụ cười hiền hòa" của mình, trong mắt đám tân sinh đã hóa thành bóng ma khắc sâu.

Cô vẫn đang tự hài lòng, cho rằng cách ứng xử vừa rồi đủ khéo léo, chắc hẳn cũng khiến bọn họ đổi mới cái nhìn.

【Đinh! Kích hoạt giao diện mới!】

【Đang mở giao diện Thanh danh, hiện tại: cấp 2】

【Thanh danh trong Học viện: 7】

【Thanh danh Gia tộc: 13】

【Hệ thống nhắc nhở: chỉ số tính theo thang điểm 100】

"Đấy, xem nào, thanh danh trong học viện đã lên bảy rồi, chắc chắn tốt hơn trước đấy chứ!" Kate đắc ý chỉ vào con số.

Cô vui mừng được một lúc, rồi cũng không quên chính sự, trèo lên giường ngồi xếp bằng, mở lời với hệ thống:

"Được rồi, bắt đầu lần đầu tiên tập luyện Occlumency (Thuật Khóa Tâm) thôi."

Còn gần một giờ mới tới bữa trưa, đủ để làm thử một hai lần.

Chiều hôm đó, giờ Lịch sử Pháp thuật chẳng có gì ngoài sự tẻ nhạt.

Giáo sư Binns – hồn ma mờ ảo – cất giọng đều đều như máy đọc sách, ru ngủ cả đám Slytherin lẫn Ravenclaw.

Kate vốn định chăm chú nghe, nhưng buổi tập Occlumency trước bữa trưa đã tiêu hao khá nhiều tinh thần, chỉ nghe được dăm ba phút rồi đành bỏ cuộc.

Thay vào đó, cô lôi từ túi xách ra một quyển giáo trình Lịch sử Pháp thuật nâng cao, tự học thêm.

Mục tiêu năm nay của cô rất rõ: mọi môn học đều phải đạt trình độ xuất sắc ngang hàng học sinh giỏi nhất khi tốt nghiệp.

Hiện tại tuy các thuộc tính cơ bản đã miễn cưỡng đạt mức, nhưng về lý thuyết trên giấy thì còn kém chừng hai năm nữa mới đủ.

May thay, cô sở hữu thiên phú học tập chẳng kém Hermione. Nếu không vướng lịch lên lớp, e rằng chỉ nửa năm đã hoàn toàn đạt chuẩn.

Rốt cuộc cũng chịu đựng xong tiết học dài lê thê. Tiếp đó không còn tiết nào, còn bên Gryffindor thì vừa xong môn Thảo dược.

Buổi trưa, Kate đã len lén xem qua thời khóa biểu của Gryffindor, còn chép hẳn một bản mang theo.

Giờ đây, lịch học của Hermione cô nắm rõ như lòng bàn tay.

Thu dọn sách vở, Kate đi thẳng tới thư viện. Trong dự đoán, Hermione lúc này hẳn hoặc đang trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, hoặc ở thư viện chép bài. Khả năng thứ hai cao hơn.

Nhưng sau khi tìm một vòng, chẳng thấy bóng dáng cô sư tử nhỏ tóc nâu đâu cả.

Ngược lại, từ một đầu kệ sách khác, một dáng người mặc đồng phục xanh tiến lại nhanh chóng.

"Kate, cậu cũng đến thư viện học à?" – Cho Chang ôm quyển sách trong tay, gương mặt bừng sáng khi thấy cô.

Không ngờ Cho cũng có mặt, Kate hơi ngạc nhiên một chút, rồi nhớ đến học viện của đối phương, liền ngấm ngầm hiểu ra.

Ravenclaw mà – hoặc ở thư viện, hoặc trên đường tới thư viện.

"Ừ, nhà mình cũng có một phòng sách, nên muốn xem thư viện Hogwarts có loại sách nào mà ở nhà chưa từng thấy không."

Không tìm thấy Hermione, Kate bèn bịa ra câu nói qua loa.

Cho Chang nghe xong, đôi mắt càng sáng:

"Nhà cậu cũng có phòng sách à? Có bao nhiêu sách? Mình có thể đến xem được không?"

"Chưa bao giờ đếm cả." Kate hơi chột dạ gãi má, rồi nở nụ cười, "Nhưng hè này, cậu có thể đến nhà mình chơi, tha hồ mà xem."

"Vậy hẹn nhé, hè này mình nhất định sẽ đến thăm!" – Cho Chang bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.

Hai cô bé đứng cạnh giá sách, nhỏ giọng trò chuyện say sưa.

Kate chẳng hề nhận ra, ngay sau kệ sách chỗ mình tựa lưng, một dáng người khoác áo choàng đen đỏ vừa tức tối phất tay áo, hậm hực bỏ đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...