[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 19: Xung đột.
Sau bữa tối cùng tiết mục thường lệ là hát bài ca của trường, thì đã đến giờ đi ngủ.Các tân sinh theo chân cấp trưởng của từng nhà, chen qua đám đông ồn ào, rời khỏi Đại Sảnh. Từ lối đi bên phải của cầu thang đá cẩm thạch tầng một, họ men theo bậc thang dẫn xuống tầng hầm, rồi lại vòng vèo qua những hành lang tối tăm, ẩm thấp tựa mê cung, mới tới được phòng sinh hoạt chung của Slytherin.Cấp trưởng khóa trên dẫn họ đến trước một bức tường đá trống trơn, ẩm ướt."Các em phải nhớ, muốn vào phòng sinh hoạt chung cần có khẩu lệnh. Khẩu lệnh sẽ đổi hai tuần một lần, và được thông báo trên bảng tin."Nói đoạn, cậu ta quay sang vách tường, cất giọng: " Rắn biển."Ngay lập tức, một cánh cửa đá ẩn trong vách tường chậm rãi hé mở.Phòng sinh hoạt chung của Slytherin là một gian hầm dài và thấp. Tường và trần đều xây bằng những phiến đá thô ráp, lạnh lẽo. Từ trên cao, những chiếc đèn tròn tỏa ánh lục u ám được treo bằng xích sắt rủ xuống.Kate biết, nơi này xưa vốn là ngục tối, nằm ngay dưới lòng Black Lake( Hồ Đen). Qua khung cửa sổ, người ta thậm chí còn thấy cả con bạch tuộc khổng lồ đang nuôi trong hồ.Thật tình mà nói, so với ba nhà còn lại, môi trường ở đây kém hơn nhiều. Không biết sống lâu ngày, có mắc thêm bệnh phong thấp hay không nữa.Khi Kate còn đang định hỏi xem phòng ngủ mình ở đâu, thì một nữ cấp trưởng đã chủ động bước đến."Em là Shafiq đúng không? Năm nay tân sinh nữ của Slytherin có chín người, mà vừa hay em lẻ ra.""Em có muốn chọn ai đó thân quen để ở cùng, hay là muốn một mình một phòng riêng?"Trùng hợp đến thế sao? Cố tình để cô lẻ ra?Trực giác mách bảo Kate, đây chắc là trò sắp đặt của vị Bạch Ma Vương nào đó, e rằng vẫn lo ngại sức mạnh ma lực trong cơ thể cô sẽ lại bộc phát. Mà nghĩ cho cùng, được ở riêng cũng tiện hơn.Cô giả vờ rụt rè, khẽ lắc đầu: "Em ở một mình cũng được, cảm ơn chị."Lời vừa dứt, mấy cô bé tân sinh đang tụm năm tụm ba trò chuyện gần đó liền đồng loạt quay sang nhìn.Kate bắt gặp ánh mắt ấy, liền linh cảm chẳng lành. Song cô vẫn tỏ ra như chẳng hay biết, bình thản đứng nguyên chỗ.Chẳng mấy chốc, mấy cô gái kia dường như đã bàn bạc xong, cùng bước tới:"Shafiq, một mình cậu chiếm cả phòng thì lãng phí quá. Hay để bọn mình chọn vài người ở cùng, thế nào?"Đây là... tranh phòng sao?Kate giả vờ ngây ngô, giọng run run: "Giáo sư đã phân xong phòng rồi, có lẽ không nên tự tiện thay đổi thì hơn...""Chỉ cần cậu không nói thì giáo sư cũng chẳng xuống kiểm tra ký túc xá nữ đâu?" Một cô bé tóc dài kiêu ngạo hất cằm nói.Snape có xuống kiểm tra hay không quả thật khó nói. Nhưng dưới mắt Dumbledore, Kate tuy đã cơ bản khống chế được ma lực, vẫn bị xem như "dự bị" của một Obscurial*.* Trong thế giới phù thủy của Harry Potter, Obscurial (người mang Obscurus) là một phù thủy hoặc pháp sư trẻ tuổi, thường dưới 10 tuổi, đã phát triển một sức mạnh ma thuật đen tối, ký sinh gọi là Obscurus. Sức mạnh này xuất hiện do khả năng phép thuật của họ bị kìm nén hoặc ức chế, có thể do bị lạm dụng về thể chất hoặc tinh thần.*Đặt lên bàn cân giữa Bạch Ma Vương và mấy cô bé mới nhập học, khỏi cần nghĩ, lựa chọn đã quá rõ ràng."Xin lỗi." Kate mỉm cười lễ độ. "Mình vẫn muốn ở một mình."Nói xong, cô định thẳng bước về phòng.Nào ngờ phía sau, cô gái bị từ chối kia đỏ mặt tía tai, tức tối rút đũa phép.Chỉ thoáng chốc, từ đầu đũa, một đốm lửa xanh biếc như hoa chuông lao thẳng về phía Kate.Draco Malfoy và mấy người đang tụ họp ở phía bên kia phòng sinh hoạt, vừa thấy tia lửa phóng ra thì lập tức nhảy dựng khỏi ghế."Này! Shafiq!"Tiếng kêu của cậu ta chưa kịp khiến Kate tránh đi, thì ngọn lửa xanh ấy cũng chẳng chạm được vào người cô."Protego." (Bùa che chắn)Giọng nói khẽ khàng vang lên, Kate xoay người, đầu đũa lóe sáng, lập tức dựng thành một tấm chắn vô hình.Ngọn lửa xanh va phải, chỉ kịp nổ tung thành ánh sáng xanh nhạt rồi biến mất.So với lần đầu thử dùng Protego, giờ cô đã có thể thành thục khống chế phạm vi và độ lớn của tấm chắn. Ngọn lửa kia gần như chẳng gây được gợn sóng nào, khiến cả phòng bỗng im phăng phắc.Cái tên Kate Shafiq, nhiều phù thủy thuần huyết ít nhiều đã từng nghe.Năm xưa, gia tộc Shafiq vì từ chối lời mời gọi của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mà toàn gia gần như bị diệt tộc. Chỉ còn một bé gái được lão quản gia liều mạng đưa trốn sang thế giới Muggle, mai danh ẩn tích suốt mười năm.Đến năm thứ chín, lẽ ra đã tới tuổi nhập học, Kate lại không hề có mặt ở Hogwarts. Điều đó khiến nhiều người tưởng cô vốn là một người không phép. (Muggle)Thế nên, ở chốn này, không ít phụ huynh học sinh từng mỉa mai, rằng gia tộc Shafiq xưa kia hiển hách lẫy lừng, nay đã tuyệt hậu.Nhưng ai ngờ, năm tiếp theo, cô bé Shafiq lại trở về thế giới phù thủy.Tuy muộn một năm, nhưng chỉ riêng việc có thể nhập học Hogwarts đã đủ chứng minh: gia tộc Shafiq vẫn còn hy vọng nối dõi.Điều đó làm nhiều gia tộc thuần huyết từng nhân cơ hội nuốt lấy sản nghiệp Shafiq nay lại bắt đầu bất an.Vậy nên, đêm nay, chẳng cần lý do gì, một màn khiêu khích chắc chắn cũng sẽ nổ ra.Nếu Kate chỉ là một cô bé yếu đuối thì không nói. Nhưng giây phút vừa rồi, người từng bị cho là Muggle ấy đã dễ dàng tung ra Protego – thứ bùa mà nhiều phù thủy trưởng thành còn không thi triển nổi.Một cô bé mười hai tuổi, ngày đầu tiên nhập học, đã có thể làm được như thế – đủ để thiên hạ phải kinh hãi về tài năng.Trong bầu không khí lặng ngắt, ánh mắt Kate lướt qua khắp phòng, rồi dừng lại ở nơi nữ cấp trưởng đang đứng."Đàn chị," cô mỉm cười, bước đến gần, "Trường ta có luật cấm học sinh đấu tay đôi riêng tư, phải không ạ?"Cấp trưởng lúc này mới sực tỉnh, ngập ngừng nhìn sang cô bé vừa ra tay: "Ừm... đấu tay đôi riêng, sẽ bị phạt cấm túc.""Vậy nhờ chị chuyển lời đến giáo sư chủ nhiệm, để thầy xử lý." Kate nhướng mày khẽ cười. "Tất nhiên, nếu thầy cho rằng em cũng có lỗi, em xin cam chịu."Nghe đến "cấm túc", ai nấy đều biến sắc. Bởi Slytherin có lẽ sợ nhất là phải đối mặt ngày qua ngày với bộ mặt lạnh lùng của Snape. Dù không bị trừ điểm, chắc cũng chẳng có gì dễ chịu.Kate nói xong, lại quay sang nhìn cô bé vừa ném lửa. Lúc này mặt mũi ả đã trắng bệch."À mà, nếu trong lúc bị cấm túc, cậu muốn xin giáo sư cho chuyển vào phòng mình ở, biết đâu thầy sẽ đồng ý đấy."Nói rồi, chính Kate cũng suýt bật cười. Dưới ánh mắt của mọi người, cô chậm rãi quay lưng, về phòng riêng.Vừa đóng cửa lại, Kate đã thở dài một tiếng.Nếu không vì sợ khiến Dumbledore chú ý quá mức, cô đã chẳng phải dùng cách dễ gây hiềm khích này.Thời học sinh, ai lại thích kẻ suốt ngày đi méc thầy chứ?Nhưng... cũng có thể, việc này sẽ đem đến một kết quả khác chăng...⸻
Ed: Nhỏ kia đúng là xè xè luôn á =))