[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 18: Lễ phân nhà.
Hermione cẩn thận nắm chặt tay cô, đến nỗi chẳng còn tâm trí mà ngắm nhìn những cảnh tượng kỳ diệu dọc đường dẫn vào đại sảnh Hogwarts."Chị đừng giận nhé, thằng nhóc đó chỉ là ăn nói không biết nghĩ thôi." Hermione thì thầm an ủi, trong bàn tay khẽ run lên, chỉ cảm nhận thấy từng luồng lạnh lẽo.Kate mỉm cười nhạt: "Chị không giận."Dẫu Ron lỡ lời vạch trần vết thương của cô trước bao người thật đáng ghét, nhưng cũng chẳng đáng để cô bận tâm với một đứa trẻ con. Đường dài còn ở phía trước, thế nào cô cũng sẽ tìm được cách trị dạy nó một phen.Hermione lúc này mới thở phào, quay đầu nhìn về phía trước, liền thấy sau chiếc bàn dài ở đầu sảnh có cả một hàng giáo sư ngồi đó. Phía đối diện là toàn bộ học sinh các khối trên đã yên vị chờ sẵn.Không hiểu sao, Hermione nuốt khan một ngụm, trong lòng bỗng dâng lên cơn căng thẳng. Cô còn chưa biết "chiếc mũ phân loại" rốt cuộc là cái gì.Chỉ thấy Giáo sư McGonagall từ tốn đặt một chiếc ghế bốn chân trước mặt tân sinh, rồi đặt lên đó một chiếc mũ phù thủy chóp nhọn.Chiếc mũ vá chằng vá đụp, sờn cũ kỹ, lại còn bẩn thỉu vô cùng.Ngay sau đó, chiếc mũ khẽ động đậy, nứt ra một đường rộng như miệng người, rồi cất tiếng ca vang.Hermione vốn định chăm chú lắng nghe nó hát gì, nhưng lại chợt nhận ra bàn tay Kate nắm lấy mình càng lúc càng siết chặt.Nghĩ cũng phải, so với cô, người nhập học trễ một năm và vốn không ưa đối diện người lạ như Kate, hẳn lúc này còn căng thẳng hơn gấp bội.Hermione khẽ vỗ về bàn tay kia, ngước nhìn người lớn tuổi hơn mình vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bất ngờ bắt gặp ánh mắt cô đáp lại."Đừng lo." Hermione cố làm khẩu hình thật to để Kate nhìn rõ.Kate lặng lẽ nhìn cô, cho đến khi bài ca của mũ phân loại chấm dứt, cả đại sảnh vỗ tay rầm rập, lúc ấy mới chầm chậm buông lỏng tay Hermione ra.Giáo sư McGonagall tiến lên vài bước, trong tay cầm cuộn da dê: "Ta gọi đến ai thì người đó đội mũ, ngồi lên ghế, chờ phân nhà."Bà đọc cái tên đầu tiên: "Hannah Abbott!"Hannah bước lên, lại nhanh chóng rời đi, nhập vào bàn Hufflepuff trong tràng pháo tay nồng nhiệt.Kate vẫn im lặng chờ đợi, cho đến khi đến lượt Hermione. Cô bé hối hả bước ra, đội chiếc mũ lên."Gryffindor!" chiếc mũ cất tiếng dõng dạc.Kate nhìn Hermione bước về phía bàn Gryffindor, trên mặt sáng bừng niềm hân hoan, rồi còn quay đầu nhìn lại cô, tựa hồ muốn gọi: "Nhanh lên, đến cùng nhà với em đi."Trước khi lên đường, Kate từng hỏi lão quản gia ở nhà: tổ tiên Shafiq thường được phân vào viện nào nhiều hơn?Lão quản gia đáp: "Bảy phần mười Shafiq vào Slytherin, hai phần mười Ravenclaw, chỉ một phần nhỏ mới vào Gryffindor."Kate lại hỏi: "Thế cha mẹ con thì sao?"Lão quản gia im lặng một lát mới nói: "Thiếu gia Elfrid vào Gryffindor, còn thiếu phu nhân Grace vào Slytherin."Kate ngẩn người.Nếu cô nhớ không lầm, mẹ vốn là "phù thủy lai" — con lai giữa Muggle và phù thủy.Tuy có tấm gương của Snape, nhưng cô trước nay vẫn nghĩ cha mẹ mình hẳn phải ngược lại: cha vào Slytherin, mẹ vào Gryffindor.Thế nhưng sự thật lại không như vậy.Kate tiếp tục kiên nhẫn chờ, ngay cả khi cái tên nổi danh Harry Potter được gọi, rồi cậu cũng vào Gryffindor, cô vẫn chẳng mấy bận tâm.Mãi cho đến khi chỉ còn lại cô và một học sinh khác, Giáo sư McGonagall mới gọi đến tên: "Kate Shafiq!"Cô bước ra, đôi chân có phần cứng ngắc, cảm nhận rõ rệt hàng trăm ánh mắt đổ dồn xuống. Giữa đó lẫn vào vô số lời xì xào bàn tán về gia thế nhà Shafiq.Kate ngồi xuống ghế, đội chiếc mũ lên. Lập tức, bên tai vang lên một giọng nói khe khẽ."Ồ, đã lâu không thấy hậu duệ Shafiq. Một phù thủy thuần huyết, tâm tính cũng không tồi, yêu thích tri thức, trong lòng còn cất giấu khát vọng chẳng dễ để ai nhìn thấu..."Kate khẽ nâng vành mũ, trông thấy Hermione ở bàn Gryffindor, ánh mắt sáng long lanh dõi theo mình."Không thể vào Gryffindor sao?" cô thì thầm.Mũ phân loại ngập ngừng: "Ừm... Gryffindor cũng chẳng tệ, nhưng ở Slytherin, khát vọng của trò sẽ dễ thành hiện thực hơn. Nếu trò đã quyết—""Không," cô bất ngờ cắt ngang, "nếu Slytherin mới thích hợp, thì cứ để em vào đó.""Được thôi. Vậy là... Slytherin!"Tiếng hô vang của mũ lập tức dội khắp đại sảnh. Kate từ tốn gỡ nó xuống, đặt lại lên ghế.Tiếng vỗ tay nổi lên từ bàn Slytherin, Malfoy ra mặt còn phấn khởi hơn cả.Kate lại ngoái sang bàn Gryffindor, giữa những cái đầu nhỏ chen chúc, bóng dáng nâu sẫm kia len vào hàng học sinh lớn tuổi, đôi mắt mở to khó tin, trong đáy mắt như lấp lánh hơi lệ.Kate cúi đầu, vội vã bước về phía bàn Slytherin, ngồi ngay cạnh Pansy Parkinson."Không ngờ cậu cũng vào Slytherin." Lúc này Pansy lại tỏ vẻ thân thiện, chủ động chìa tay chào hỏi.Kate mím cười: "Mình vốn là thuần huyết."Tham vọng, khôn ngoan, biết tự bảo toàn — đặc trưng Slytherin, cô đâu thiếu điểm nào.Sau vài câu khách sáo với xung quanh, lễ phân viện cũng coi như kết thúc.Cô ngẩng đầu, nhìn về phía bục cao nơi Dumbledore đang ngồi. Vị lão nhân uyên bác ấy cũng vừa lúc chuyển ánh mắt từ bàn Gryffindor sang, khẽ dừng lại ở cô.Kate cong môi, để lộ nụ cười hiền lành, an tĩnh thường ngày, e dè đáp lại.Cô biết rõ, điều Dumbledore quan tâm nhất lúc này là Harry Potter, còn mình từ trước đến nay vẫn giấu mình dưới vẻ dịu dàng vô hại.Dù là Bạch Ma Vương, trong đôi lần chạm mặt ngắn ngủi kia, e rằng cũng chẳng mấy để tâm đến một bé gái hướng nội, nhút nhát.Quả đúng, Dumbledore chỉ chăm chú nhìn cô chưa đầy vài giây, rồi đứng lên, mỉm cười nhìn khắp học sinh."Chào mừng các trò đến Hogwarts bắt đầu một năm học mới! Trước khi khai tiệc, ta chỉ muốn nói mấy lời. Đó là: Ngu đần! Mít ướt! Cặn bã! Véo!" ( thật ra chữ cuối nó nhiều nghĩa quá, t cũng không hiểu ý của cụ bây ơi nên nó được xếp vào hàng chỉ là những câu đùa của cụ=)))"Xin cảm ơn!"Ông vừa dứt lời, bàn tiệc trước mắt liền hiện ra vô số món ngon hấp dẫn.Kate gắp một miếng sườn nướng, lại chợt nhớ tới Hermione, quay đầu nhìn về phía bàn Gryffindor. Nhưng cô bé chỉ lơ đãng ăn chút ít, rồi chẳng động đũa nữa.Nhóc con... dỗi rồi.Nếu như lúc trước cô nói thẳng rằng mình có khả năng vào Slytherin, liệu Hermione còn lựa chọn Gryffindor không?Kate chẳng rõ.Nhưng vì quyết tâm đến thế giới pháp thuật của Hermione vốn dĩ cũng do mình mà có, cô lo nếu nói trước, sẽ gây nên biến số không ngờ.Thôi thì đợi sau này tìm cơ hội giải thích với em ấy vậy.