[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

Hồi 1-Chương 17: Xung đột trước khi phân viện.




Làn khí lạnh ban đêm khiến những phù thủy nhỏ không kìm được mà run rẩy.

Kate nắm chặt tay Hermione chen chúc trong đám đông, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác giá buốt khiến cô không khỏi ngoảnh lại.

Hermione nhỏ nhắn, gương mặt tái nhợt, một tay quấn chặt lấy áo choàng, song hiển nhiên cách ấy chẳng giúp nàng ấm thêm chút nào.

"Quick-Warming!" (Bùa giữ ấm)

Kate rút đũa phép, khẽ niệm. Đó vốn là loại bùa mấy bà nội trợ hay dùng để giữ nóng thức ăn, giờ vận dụng trên người Hermione thì lại vô cùng hợp lý.

Hermione như thể có một luồng hơi ấm lan tỏa quanh thân, tinh thần phấn chấn hẳn lên, nàng nắm chặt tay Kate để đáp lại.

Hai người nối bước theo Hagrid đang cầm đèn lồng dẫn đường trong đám học sinh, cuối cùng cũng thoát khỏi lối nhỏ.

Trước mắt hiện ra một hồ nước đen thẫm, xa xa bên kia hồ, trên triền núi cao, một tòa thành lộng lẫy sừng sững trong màn sao, những tháp nhọn chọc trời, từng ô cửa sổ rực sáng như sao lấp lánh.

"Mỗi thuyền không được quá bốn người!" Hagrid lớn tiếng, chỉ tới hàng thuyền nhỏ neo bên bờ.

Kate cùng Hermione tự nhiên bước lên một chiếc, Neville cũng nhập bọn. Điều khiến Kate ngạc nhiên là Pansy, ban nãy còn theo sát Malfoy, nay lại chọn ngồi cùng thuyền với họ.

Kate thoáng muốn hỏi, rồi chợt nghĩ hai bên vốn chẳng quen thân, bèn thôi.

Ra giữa hồ, hơi ẩm càng nặng, Kate trông thấy gương mặt Neville và Pansy đều có chút cứng đờ. Dù muốn giả như không để ý, song bản năng bảo hộ kẻ nhỏ tuổi thôi thúc, khiến cô lại rút đũa niệm thêm bùa giữ ấm cho cả hai.

"Cảm ơn cậu, Kate." Neville ngoan ngoãn, lễ độ nói ngay.

Pansy thì sắc mặt đã hồng hào hơn, song vẻ mặt lại giằng co, hiển nhiên còn canh cánh chuyện va chạm trong toa tàu. Kate giả như không thấy, cùng Hermione ngẩng nhìn tòa thành ngày một gần.

Con thuyền men theo đường hầm tối đen, tựa hồ dẫn vào lòng núi, rốt cuộc cập bến nơi giống như bến ngầm. Học sinh nối nhau leo lên bãi sỏi, rồi dưới ánh đèn lồng của Hagrid, men theo đường đá mà đi, mãi mới ra đến một khoảng cỏ ẩm dưới bóng lâu đài.

Họ trèo lên bậc đá, tụ tập trước một cánh cửa sồi khổng lồ. Hagrid gõ cửa, lập tức cửa mở, một nữ phù thủy tóc đen, vóc dáng cao gầy, khoác áo choàng dài xanh biếc hiện ra.

"Học sinh năm nhất đã tới, thưa Giáo sư McGonagall." Hagrid cất tiếng.

"Cảm ơn anh, Hagrid. Từ đây cứ giao cho tôi." Bà gật đầu, mở rộng cửa.

Đám học trò theo sau bà, bước trên nền đá, vào một gian phòng nhỏ cạnh Đại sảnh. Không gian chật chội, người chen người, bầu không khí căng thẳng lạ thường.

McGonagall giới thiệu sơ lược về bốn nhà của Hogwarts, rồi để bọn trẻ chờ, còn mình thì rời đi.

Người lớn vừa bước ra, đám nhỏ liền rì rầm.

"Kate, chị muốn vào nhà nào?" Hermione đã lần thứ ba hỏi trong ngày.

"Thế còn em?" Kate lần này không giấu, "Nghe nói mũ Phân loại sẽ căn cứ vào tính chất đặc biệt của mỗi người mà quyết định."

Mắt Hermione sáng lên: "Vậy chẳng phải chúng ta đều có thể vào Ravenclaw? Ở đó toàn những người yêu thích học tập nhất."

"Ở nhà khác chẳng lẽ không học?" Kate bật cười, lắc đầu. "Biết đâu em lại vào nhà khác đó."

Hermione nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Nếu không, em mong được vào Gryffindor. Nghe nói cụ Dumbledore cũng từng ở đó."

"Ừm, Gryffindor cũng là nơi khá tốt..." Kate khẽ lẩm bẩm, rồi ánh mắt lướt qua hai cậu bé đang thì thầm sau lưng:

"Này, hai cậu cũng đang bàn chọn nhà à?"

Hai đứa – một đứa tóc đen đeo kính, một đứa tóc đỏ lấm tấm tàn nhang – sững lại.

"Mình là Harry Potter. Còn các cậu?" Harry chủ động chìa tay.

"Mình là Ron Weasley." Thằng bé tóc đỏ lẩm bẩm.

Hermione nghe thấy cái tên kia liền sáng mắt: "Harry Potter? Là cậu thật ư? Mình biết hết về cậu rồi! Kate mua cho mình mấy cuốn tài liệu: Lịch sử Pháp thuật Hiện đại, Sự thăng trầm của Hắc ám, Các sự kiện trọng yếu thế kỷ XX – tất cả đều nhắc đến cậu!"

"Nhắc đến mình ư?" Harry ngạc nhiên, "Mình chưa bao giờ nghe qua..."

Hermione hăng hái muốn tiếp chuyện, nhưng Kate khẽ kéo nàng lại: "Chờ sau khi phân viện rồi hẵng nói tiếp."

Ron nhìn họ, lạ lẫm cất lời: "Vậy ra các cậu cũng muốn vào Gryffindor? Mình còn chưa biết tên hai cậu..."

"Kate Shafiq, còn đây là Hermione Granger."

Ron chau mày, như đang lục trí nhớ: "Shafiq? Có phải gia tộc Shafiq đã biến mất gần mười năm? Bố mình từng kể, gia tộc thuần huyết ấy, cả nhà đều chết trong tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai."

Lời vừa thốt, bọn nhỏ quanh đó liền đổ dồn ánh mắt, có kẻ tò mò, kẻ thương hại.

Kate thản nhiên quét mắt qua, chưa kịp mở lời thì Hermione đã chắn trước mặt cô: "Weasley, cậu không thấy nói thế khá vô duyên sao?"

Ron líu ríu: "Mình...mình chỉ nói sự thật thôi mà!"

"Dù là sự thật, cũng không đến lượt cậu nói!" Hermione dựng bộ dạng gà mái mẹ, bảo vệ bạn.

Harry vội vàng chen vào hòa giải: "Đủ rồi, tất cả chúng ta đều là học sinh một trường." Rồi quay sang Kate, có chút áy náy, chìa tay ra: "Xin lỗi, gia đình mình cũng chết dưới tay Hắc Ma Vương, cho nên mình nghĩ..."

Kate nhìn bàn tay cậu bé, khẽ mỉm cười: "Trước khi xin lỗi, thưa ngài 'Đấng cứu thế', chi bằng hãy quản lại đồng bạn của mình đã."

Thật ra Kate không có định kiến gì với bộ ba chính, nhưng đứa con út nhà Weasley quả thật ăn nói không chừng mực.

"Các trò!" McGonagall trở lại đúng lúc, "Bây giờ, xếp thành một hàng, theo ta vào trong!"

Kate lập tức kéo Hermione đi theo. Sau lưng họ, Harry vỗ nhẹ tay Ron, bất lực nói: "Câu vừa rồi đúng là hơi quá."

Ron cúi đầu, giọng chùng xuống: "Mình biết rồi. Mai mốt mình sẽ xin lỗi cô ấy."
-------------------
Ed: Tự nhiên t thấy xưng thập cẩm giữa "mình-cậu" đã hơn khi xưng "mình-bạn" "tớ-cậu" hen.😇😇

Chương trước Chương tiếp
Loading...