[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

Hồi 1-Chương 16: Trên chuyến tàu.




Tuy không hiểu vì sao cô lại đối xử lạnh nhạt với mấy người ngoài kia, nhưng chỉ cần nghe qua giọng nói cao ngạo ấy, Hermione cũng thấy khó chịu.

Vì thế, cô bé không hỏi thêm, chỉ ngồi xuống cạnh cô, giống như thường ngày luyện tập mệt mỏi, ngả đầu dựa vào vai cô.

"Tàu sắp khởi động rồi, em muốn ngủ một chút không?" Kate dịu dàng điều chỉnh tư thế, để Hermione có thể dựa thoải mái hơn.

Hermione lại lắc đầu: "Không, một lát nữa em còn phải ôn lại kiến thức trong sách. Hôm qua em đọc đến 《Hogwarts: A History (Hogwarts, một giai đoạn lịch sử)》, thấy nhắc mỗi học sinh đều phải qua phân viện."

Kate giật mình, tim khẽ thắt lại. Cô biết, sớm muộn gì cũng không tránh được chuyện này.

Trước đó, để Hermione khỏi thắc mắc, cô cố tình không cho em đọc đến đoạn liên quan đến phân viện. Nào ngờ cô bé hiếu học đến thế, chỉ mới về nhà một đêm đã đọc tới chỗ ấy.

"Ừm..." Kate lưỡng lự khuyên nhủ, "thực ra cũng chẳng cần lo, phân viện không phải thi đâu."

Hermione lập tức ngồi thẳng, ngạc nhiên nhìn cô: "Sao chị biết? Chẳng phải chị chưa từng đến Hogwarts sao?"

Không đợi Kate trả lời, em lại tự lý giải: "Cũng đúng, chị đã học với thầy của chị lâu như vậy, chắc chắn biết mấy điều thường thức rồi."

Nói rồi, Hermione liền hỏi thẳng: "Nghe nói Hogwarts có bốn nhà, học sinh sau khi phân viện sẽ vào nhà khác nhau. Vậy chị muốn vào nhà nào?"

Kate thoáng run trong lòng, dè dặt đáp: "Chưa biết được, lúc ấy cứ nghe theo ý kiến Mũ Phân Loại thôi."

"Mũ Phân Loại? Đó là cái gì vậy chị?" Mắt Hermione sáng rực, vội vàng hỏi dồn.

Cũng may nhờ tính ham học này mà cô bé đã bỏ qua điểm khiến Kate khó mở miệng nhất. Kate nhẹ nhõm thở ra, vừa định giải thích thì ngoài cửa khoang vang lên tiếng gõ.

Ngay sau đó, một cậu bé mặt tròn rụt rè thò đầu vào: "Xin hỏi, chỗ này còn chỗ ngồi không?"

"Còn, mời cậu vào." Hermione vui vẻ chỉ vào ghế đối diện.

Cậu bé mừng rỡ, lỉnh kỉnh kéo theo mấy túi to nhỏ bước vào. Vừa ngồi xuống, một con cóc đã nhảy vọt khỏi lòng cậu.

"Cẩn thận, đừng để nó chạy mất." Kate nhắc, rồi thuận miệng hỏi: "À, cậu tên gì?"

Cậu bé lúng túng chụp lấy con cóc: "Mình là Neville Longbottom."

Tương lai là Kiếm Thánh nhà Gryffindor đây rồi, Kate thầm nghĩ.

Cô khẽ nhướn mày, tự giới thiệu bản thân và Hermione. Thấy con cóc lại sắp nhảy ra, cô rút đũa phép, khẽ niệm:

"Accio (Triệu hồi)."

Con cóc lập tức bay vào tay trái cô, Kate khéo léo đỡ lấy rồi trả lại cho Neville.

"Cảm ơn." Neville ôm chặt lấy con cóc, tò mò hỏi: "Cậu là học sinh năm hai à?"

Chưa kịp để Kate đáp, Hermione đã nhanh nhảu: "Chị ấy cùng khóa với chúng ta đấy!"

Neville chớp mắt, rồi nhìn sang chiếc lồng bị phủ khăn ở góc khoang: "Đây là cú mèo hả?"

"Không, là Diricawl – một loài sinh vật huyền bí." Kate kiên nhẫn giải thích. "Nhưng nó còn nhỏ, tốt nhất đừng để lộ ánh sáng."

Trong lúc họ trò chuyện, đoàn tàu bắt đầu chậm rãi lăn bánh, cảnh sắc ngoài cửa sổ thay đổi từng chút một.

So với hai cô gái ngồi cạnh nhau tự nhiên, Neville cứ ôm khư khư con cóc, trông lúng túng.

Kate thấy thế, dịu giọng gợi ý: "Cậu có thể làm một cái hộp nhỏ, bỏ nó vào cho tiện."

"Nhưng mình không mang theo..."

"Không sao, để tôi giúp." Kate liếc hành lý đặt trên bàn, rút ra một quyển sổ, chỉ đũa phép vào nó, lẩm nhẩm thần chú.

Chỉ chốc lát, quyển sổ biến thành một chiếc hộp nhựa trong suốt, vừa khít để đựng con cóc.

"Là Transfiguration (Biến hình thuật)!" Hermione kinh ngạc nhìn cô. "Chị đã tự học đến mức này rồi ư?"

Kate nhún vai: "Là thầy dạy chị, chị mất nửa năm mới thành."

Kỳ thực, phép này sau tiết đầu tiên môn Biến hình là học sinh đã có thể làm được: biến vật chết thành vật chết, đơn giản hơn nhiều so với biến đổi sinh vật.

Những nhánh khó hơn như biến hình người, hay biến đổi phức tạp, Kate còn chưa đủ sức chạm đến.

Song, nhờ miệt mài luyện tập ngày đêm, trình độ biến hình cơ bản của cô đã vượt qua không ít học sinh năm năm.

Chí ít, thi O.W.L.s cũng chắc chắn qua được.

Cô đã cố ý khiêm tốn, vậy mà sắc mặt Hermione vẫn sa sầm. Trong mắt em, khoảng cách ít nhất cũng cả một năm học; muốn đuổi kịp, phải cố gắng gấp đôi.

"Em muốn đọc thêm sách." Hermione rút ra một cuốn giáo trình, vùi đầu đọc tiếp.

Kate bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với Neville, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng.

Thế là, giữa lúc các khoang tàu khác náo nhiệt chuyện trò, khoang của họ biến thành một thư phòng nhỏ.

Hermione đọc sách, Kate cũng lôi từ túi ra 《Fantastic Beasts and Where to Find Them (Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng)》.

Còn Neville, dưới áp lực, cũng lấy một cuốn Herbology (Thảo dược học) che mặt.

Mãi đến khi tàu sắp đến nơi, Neville mới vội vã ra ngoài, nhường chỗ cho hai cô gái thay đồ.

Hermione bị buộc gấp sách lại, vẫn còn vương nét lo âu: "Em đã học thuộc giáo trình ba lần, mà vẫn thấy chưa đủ."

"Phải kết hợp lý thuyết với thực hành." Kate vừa thay đồng phục, vừa điềm nhiên đáp.

"Vậy sau khi phân viện xong, chúng ta cùng luyện trong phòng sinh hoạt nhé!" Nghe vậy, Hermione lập tức phấn chấn, đầy mong đợi.

Kate ngần ngại: "Cái này..."
Sau phân viện, ai biết họ có cùng một nhà không.

May thay, Neville lại gõ cửa đúng lúc, Kate vội chuyển chủ đề: "Đi thôi, chúng ta xuống trước, để Neville thay đồ."

Hermione đành vội chỉnh lại áo quần: "Vậy cùng nhau xuống tàu nhé."

Lại thoát được một lần. Kate thầm lau mồ hôi, mở cửa nói: "Chúng tôi xuống trước, cậu thay đồ rồi ra sau nha."

Neville gật đầu lia lịa, ôm hộp cóc lao vào trong.

Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang đến trường.

Chuyến tàu chậm dần, cuối cùng dừng lại. Học sinh chen chúc nhau xuống, đặt chân lên một sân ga nhỏ tối om.

Chương trước Chương tiếp
Loading...