[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 15: Nhà ga King's Cross.
Ngày hôm sau.Trước sân ga số 9 ¾ ở nhà ga King's Cross. (Ngã Tư Vua)Kate được Rand hộ tống, cùng ông đi xuyên qua bức tường đá được yểm bùa phép thuật (Magic) , liền thấy một đoàn tàu hơi nước màu đỏ sẫm đang dừng bên đường ray.Chung quanh toàn là các tiểu phù thủy sắp nhập học và người nhà đưa tiễn, giữa đám đông còn xen lẫn tiếng cú kêu, mèo kêu. Toàn bộ sân ga tràn ngập bầu không khí tưng bừng ngày tựu trường.Kate nhìn gương mặt hồn nhiên háo hức của những bạn nhỏ đồng lứa, rồi lại ngắm những khuôn mặt cha mẹ đứng bên cạnh. Có lẽ kẻ vui mừng nhất chính là cha mẹ, chỉ tiếc chẳng thể biểu lộ khi con mình còn đang ở đây.Nghĩ thế, trong lòng cô dâng lên đôi phần cảm khái. Giữa lúc ấy, bên tai chợt vang lên tiếng ồn ào náo động.Quay đầu lại, cô thấy mấy cậu bé tóc đỏ đang đẩy xe hành lý, quây lấy một thiếu niên nhỏ gầy tóc đen mà tiến về phía trước.Kate khẽ giật mình. Nhìn cặp kính gãy trên sống mũi cậu bé kia, lại nhìn hàng tóc đỏ chung quanh, cô lập tức nhận ra đối phương.Đấng Cứu Thế mà Dumbledore đã chỉ định...Dù sao thì mặc kệ hắn có phải được "chỉ định" hay không, chỉ cần cậu ta còn ở đây, cô đã có thể tiếp tục an ổn mà sống."Lão quản gia!" Cô ngẩng đầu, chìa đôi tay nhỏ về phía Rand.Rand lập tức cúi xuống, ôm lấy cô đầy trìu mến: "Đừng căng thẳng, họ đều là bạn cùng lứa với tiểu thư."Ông tin rằng, sau một năm được Newt dạy dỗ, tiểu thư nhà mình hẳn đã không còn e ngại người lạ như trước. Nhưng nghĩ đến đứa trẻ ông chăm sóc từ bé, coi như cháu ruột, nay phải đi đến trường, trong lòng ông vẫn dâng lên nỗi ngổn ngang khó tả."Vâng, con sẽ không sợ đâu!"Kate ngoan ngoãn gật đầu, níu tay ông, khẽ dặn dò: "Ông phải tự chăm sóc bản thân, khỏe mạnh chờ con trở về nhé!"Rand nghe vậy liền cười hiền hòa: "Được, cả hai chúng ta đều phải chăm sóc thật tốt cho mình."Nói cho cùng, tuy Rand thân thể khỏe mạnh, nhưng tuổi đã hơn bảy mươi, ít nhiều cũng khó tránh khỏi bệnh tật. Nay được chính miệng ông cam đoan, Kate dù còn lưu luyến, cũng chỉ đành buông tay, một mình xách chiếc lồng đựng bé Bông Xù chen vào theo dòng người lên tàu.Những toa đầu đã chật ních học sinh, Kate chỉ còn cách men theo hành lang đi về phía sau.Vừa tới trước một phòng khoang, liền thấy một bóng người từ trong bước ra, ngạc nhiên vui mừng gọi:"Kate! Thật sự cậu cũng đến học à!"Kate thoáng ngẩn ra, rồi nhận ra cô gái mỉm cười kia chính là Cho Chang.Cho đã thay áo choàng dài, trên cà vạt là màu xanh của nhà Ravenclaw, khiến vẻ đoan trang càng thêm tươi sáng. Chỉ là, nét trầm tĩnh ấy giờ đây hòa cùng nụ cười vui mừng, lại toát lên chút sinh động khác thường."Không ngờ lại gặp cậu ở đây," Kate mỉm cười đáp, "Mình còn nghĩ phải chờ đến lễ phân loại mới gặp được cơ."Cô liếc vào trong, thấy đã có ba nữ sinh ngồi sẵn, chắc cũng là học sinh năm hai."Đúng vậy," Cho liền kéo tay cô, "cậu muốn vào ngồi không? Vừa khéo còn một chỗ trống!"Kate hơi do dự.Trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cô đã hẹn với Hermione cùng ngồi một khoang."Xin lỗi nhé, mình đã hẹn với người khác rồi, cậu xem kìa."Cô áy náy cười, chỉ về phía trước, nơi Hermione đang đứng chờ ở cửa một khoang khác, đôi mắt sáng long lanh vẫy gọi.Cho nghe vậy mới thu tay lại, giọng mang chút tiếc nuối: "Cũng phải, cậu nên ngồi cùng em gái mình.""Sau này chúng ta đều học chung trường, gặp mặt đâu có khó." Kate nói, khẽ gật đầu với cô, rồi xách lồng chim đi về phía Hermione.Đối với người từng là mối tình đầu của Harry Potter trong nguyên tác, Kate không có suy nghĩ gì đặc biệt. Chỉ cảm thấy đối phương so với trên phim còn xinh đẹp hơn, lại hết sức thân thiện với mình. Cứ coi như kết giao thêm một người bạn, cũng tốt.Từ xa đã thấy Hermione hăng hái vẫy tay, Kate bất giác thở dài, nhưng chân bước càng nhanh, gần như ba bước thành hai."Đợi lâu chưa?"Cô định đưa tay xoa mái tóc cô bé, lại nhớ đến lời nhắc nhở trước đây, đành đổi thành khẽ gõ mũi.Hermione ngẩng cao đầu, hiếu kỳ hỏi: "Người vừa nói chuyện với chị là ai vậy?""Là Cho Chang, chỉ tình cờ gặp nên chào hỏi thôi."Kate đáp tự nhiên, đặt chiếc lồng Bông xù lên bàn trong khoang, rồi liếc cô bé vẫn chắn trước cửa."Sao thế? Chỉ chào hỏi người ta một câu, mà em cũng không cho chị vào à?"Chẳng hiểu vì sao, một câu trêu ghẹo hết sức bình thường lại làm cô sư tử nhỏ bướng bỉnh kia đỏ ửng cả mặt."Đâu có! Muốn vào thì vào thôi!" Nói rồi, Hermione mới chịu nghiêng người tránh ra.Kate bật cười, vừa định bước vào, thì phía sau vang lên một giọng non nớt:"Cô là Kate Shafiq phải không?"Ngữ khí có phần thất lễ khiến Kate khẽ cau mày. Quay lại nhìn, quả nhiên là một cậu bé dòng Malfoy.Khỉ thật, đứng lâu ngoài hành lang, đúng là dễ gặp "người quen".Kate liếc gương mặt kiêu ngạo ấy, lại nhìn bàn tay chìa ra."Ta là Draco Malfoy. Trước đó ở Hẻm Xéo chúng ta đã gặp qua."Hừm, thái độ đúng là khó ưa...Cô không biểu lộ gì, chỉ đưa tay bắt hờ, nhạt giọng đáp: "Tôi biết, con trai bác Lucius."Malfoy nghe vậy liền cười đắc ý: "Ba ta nói, cô cũng thuộc dòng dõi thuần huyết. Cô có muốn sang khoang của bọn ta không?""Thế à?" Kate ra chiều suy ngẫm, liếc đám thiếu niên phía sau cậu ta.Cậu tóc ngắn, thân hình vạm vỡ kia chính là Gregory Goyle; còn tên béo lùn bên cạnh hẳn là Vincent Crabbe. Hai kẻ này chẳng khác nào cái bóng của Malfoy.Về phần cô gái đứng sau cùng, suýt bị che khuất bởi hai thân hình to lớn, chắc chính là Pansy Parkinson – kẻ một mực say mê Malfoy."Có vẻ như khoang của Malfoy thiếu gia không còn chỗ nữa đâu?" Cô nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.Malfoy nghe vậy sắc mặt thoáng cứng lại, tức tối liếc đám bạn theo sau: "Vậy lần này coi như thôi! Lần sau chúng ta sẽ...""Được, để lần sau đi." Kate không cho hắn nói hết, dứt khoát đóng sập cửa khoang.Bỏ lại Malfoy mặt mũi xám xịt đứng ngoài hành lang, cơn tức không có chỗ trút."Còn ngây ra đó làm gì? Tàu sắp chạy rồi, mau tìm chỗ ngồi đi!" Hắn quát mấy tên theo sau, rồi vội vã bỏ đi.Trong khoang, Kate làm vẻ vô tội nhìn Hermione:"Em cũng thấy rồi đó, chính bọn họ gây sự với chị trước."Có thể đem lời mời gọi lộ liễu của Malfoy diễn dịch thành "gây sự", chỉ có Kate mới thản nhiên nói xạo như thế.